Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em

Diệp Lâm Tây luôn cho rằng với một số người yêu và hận vốn dĩ là việc rất đơn giản nhẹ nhàng, giống như Phó Cẩm Hành, cô biết anh từ khi còn niên thiếu và chỉ nghĩ rằng anh là một người anh trai nhẹ nhàng, tao nhã, đến cả nụ cười cũng cực kỳ đơn giản. Sau này gặp lại anh khi đã trưởng thành, cả người lại trở nên lãnh đạm, nội hàm. Vì vậy đối với anh việc nói ra một câu thích cũng là điều rất khó khăn. Thế nhưng anh lại ghét một người đến mức độ như vậy, một người khiến anh không vui khi gặp mặt, hận không thể cả đời này không phải gặp lại người đó nữa.

Diệp Lâm Tây không biết nên nói thế nào, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, rất lâu, cô mới thấp giọng nói: “Vậy thì cả đời đừng gặp lại nữa.”

Đến đêm, Phó Cẩm Hành nằm bên cạnh đã vào giấc ngủ say, anh phải uống thuốc an thần mới có thể ngủ, Diệp Lâm Tây đã tận mắt thấy anh uống thuốc. Trước đây thỉnh thoảng mất ngủ anh cũng sẽ dựa vào thuốc an thần. Diệp Lâm Tây dựa vào giường, rèm cửa trong phòng kéo kín, không có chút ánh sáng nào lọt vào. Nhưng sau khi mắt đã thích nghi được với bóng tối, cô quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, vẫn có thể thấy rõ đường nét trên khuôn mặt anh. Một người như anh hùng của thiên hạ dường như cũng có một quá khứ bất phàm. Đột nhiên Diệp Lâm Tây thấy chán ghét quãng thời gian đó.

Trước đây, cô chưa bao giờ quan tâm đến sự chênh lệch tuổi tác giữa họ, nhưng hiện tại cô lại thấy khó chịu không thể nào giải thích nổi. Nếu như lúc đó cô có thể ở bên cạnh anh thì tốt biết mấy. Bất luận anh gặp phải chuyện gì cô cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh. Diệp Lâm Tây bất giác nhẹ nhàng tiến lại gần anh, người đàn ông này luôn để cô đứng phía sau để anh có thể dễ dàng bảo vệ, nhưng lần này cô cũng muốn được bảo vệ anh một lần. Nhất thời, dường như Diệp Lâm Tây đã trở lại quãng thời gian khi còn niên thiếu, trở về cái thời mà bản thân lúc nào cũng nghĩ đến Phó Cẩm Hành. Có lẽ do khi lớn lên, những suy nghĩ hỗn độn phức tạp quá nhiều, mà đã quên đi sự trong sáng ban đầu.

Bây giờ đang là nửa đêm, bốn bề yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của nhau, tai Diệp Lâm Tây kề sát ngực anh, nhịp đập trầm ổn sâu lắng đó, cứ thế vang vọng bên tai cô. Cho dù là sau bao nhiêu năm, cô vẫn thuần túy thích anh như vậy.

Sáng hôm sau, khi Phó Cẩm Hành thức dậy, liền nhìn thấy Diệp Lâm Tây ngáp dài từ trên giường bò xuống, anh vươn tay khẽ nhéo chóp mũi cô: “Tối qua mò mẫm đi ăn trộm trứng gà nhà ai à? Sao lại ngáp ngắn ngáp dài thế này?”

Vì anh uống thuốc an thần nên ngủ trước, vậy nên thật sự không biết Diệp Lâm Tây đến tận nửa đêm vẫn chưa ngủ. Tất nhiên là Diệp Lâm Tây không nói cho anh rằng cô là vì nghĩ đến anh nên nửa đêm nửa hôm vẫn chưa ngủ, mà chỉ nói: “Nằm mơ cả đêm.”

Phó Cẩm Hành lại lắc đầu khẽ cười.

Cũng may là không gặng hỏi thêm gì nữa.

Ngay sau đó, Diệp Lâm Tây đứng dậy cô vừa đánh răng vừa nhìn người đàn ông bên cạnh: “Tuyên bố thanh minh làm sáng tỏ bên anh dự định bao giờ mới đăng?”

Phó Cẩm Hành: “Xem chiều hướng của dư luận hôm nay thế nào đã.”

Không thể không nói, hiện nay là thời đại của số liệu, ngay cả định hướng dư luận của một sự kiện cũng có thể phân tích kỹ càng xem có bao nhiêu phần trăm tích cực, bao nhiêu phần trăm tiêu cực. Có những công ty dữ liệu chuyên môn làm những việc như vậy để đưa ra định hướng cho quan hệ công chúng.

Diệp Lâm Tây: “Là Hoa Khang làm phải không?”

Bài báo như vậy không thể vô cớ mà xuất hiện, hơn nữa Cố Khải còn là người của Hoa Khang. Trong các bình luận có phần đông nghiêng về hướng nói rằng Xiao K là sản phẩm đạo nhái Xiao An của Hoa Khang. Nếu nói việc này không phải do Hoa Khang làm thì Diệp Lâm Tây không thể nghĩ ra rốt cuộc là kẻ nào lại dũng cảm đến vậy.

“Những bằng chứng trước mắt đều chỉ là ra bọn họ.” Phó Cẩm Hành đưa tay với khăn lau mặt.

Diệp Lâm Tây bĩu môi: “Lừa gạt người khác, vừa ăn cắp vừa la làng, đâm sau lưng, Hoa Khang làm không sót thứ gì.”

Rõ ràng chính Hoa Khang là bên tuyển dụng Cố Khải rồi lợi dụng anh ta để đánh cắp bí mật thương mại của An Hàn. Cũng rõ ràng bọn họ đã thắng vụ kiện vi phạm thỏa thuận hạn chế cạnh tranh của Cố Khải, nhưng đối phương lại lợi dùng sự thiếu hiểu biết của công chúng để cố tình tung tin thất thiệt nhằm gây hiểu lầm. Loại thủ đọan bỉ ổi này nếu thích thì cứ tự vận hành trong công ty của chính mình, chứ không cần thiết phải chọc phá sang công ty của người khác vậy đâu.

Phó Cẩm Hành quay đầu lại nhìn cô: “Loại chuyện này không cần em phải tức giận đâu.”

“Tại sao lại không, em còn ăn chửi luôn rồi kìa.”

Ngày hôm qua, Phó Cẩm Hành và Ninh Dĩ Hoài là hai người gây thù chuốc oán nhiều nhất, tất nhiên cô cũng là người bị chửi mắng, bọn họ đều nói rằng cô cố tình tiếp cận Phùng Kính và bán bí mật công ty cho Phó Cẩm Hành.

Cô có cần làm vậy không?

Dù sao thì cô cũng là một đại tiểu thư chân chính, có cần phải hạ thấp đạo đức nghề nghiệp như vậy không?

Diệp Lâm Tây cảm thấy khó chịu, đương nhiên cũng sẽ không giấu giếm: “Nhóm người này thật là nực cười, vì việc này mà em đã cãi vã đến mức đòi ly hôn, vậy mà bọn họ thực sự nghĩ rằng em bán bí mật của công ty cho anh. Sao bọn họ không đi viết tiểu thuyết hết đi, đáng lẽ phải để Khương Lập Hạ đưa bút cho bọn họ viết mới đúng.”

Phó Cẩm Hành thấp giọng bật cười.


Diệp Lâm Tây nhớ tới chuyện đã xảy ra trước đó, không khỏi trừng mắt nhìn anh: “Anh còn đang cười, anh có biết trận mưa hôm đó còn to hơn cả trận mưa ngày Y Bình đến nhà ba cô ấy xin tiền* hay không?”

*Tên nhân vật trong phim truyền hình “Tân dòng sông ly biệt”.

  “……”

Cuối cùng Phó Cẩm Hành cũng bật cười. Anh luôn là người sống nội tâm, ngay cả khi cười cũng chỉ là nụ cười khẽ nhếch môi, rất hiếm khi cười lớn như vậy.

Không đợi Diệp Lâm Tây lên tiếng, anh liền thấp giọng nói: “Vậy nên anh đã rất đau lòng.”

Lời nhận lỗi như vậy, khiến Diệp Lâm Tây chẳng thể nói thêm được gì, nếu không sẽ khiến cô dường như là một người thích moi móc lại chuyện cũ vậy. Cứ thế cho đến khi Phó Cẩm Hành cúi xuống hôn lên mi mắt cô.

Sáng nay, Diệp Lâm Tây đã thấy Ninh Dĩ Hoài, quả nhiên đối phương hoàn toàn không để tâm đến mấy chuyện tầm phào này, còn yêu cầu cô tiếp tục chuẩn bị công việc của cổ phần và các chế độ của công ty Vân Khởi. Sắp tới, cuộc họp đại cổ đông đầu tiên của Khoa học Công nghệ Vân Khởi sẽ được tổ chức.

Khi những người khác nhìn thấy dáng vẻ bĩnh tĩnh và lạnh lùng của Ninh Dĩ Hoài, họ cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng. Vẫn là Tưởng Vấn, Giám đốc công ty Luật vì chuyện này mà đến tận nơi tìm Ninh Dĩ Hoài.

“Các đối tác khác đã phải phàn nàn về sự cố lần trên mạng lần này.” Tưởng Vấn bất lực nói. Dù sao thì chuyện này chủ yếu là nhằm vào Ninh Dĩ Hoài, nhưng cũng liên lụy đến B Vấn.

Vốn dĩ Ninh Dĩ Hoài còn đang cảm thấy bình thường, nhưng lại nghe thấy anh ta nói điều này nên có chút khó nuốt, lập tức chế nhạo: “Ý là sao đây? Lẽ nào trước giờ bọn họ đều dựa vào dự luận mạng để thụ lý vụ án? Vụ kiện ly hôn của đối tác Tống không phải cũng loạn cào cào lên đó à, rồi còn những phát ngôn trên mạng của đối tác Từ nữa, có cần tôi liệt kê hết ra không?”

Tưởng Vẫn nghe xong cũng có chút chột dạ, nhưng vẫn đáp: “Thực ra tôi đã xem qua vụ án của cậu, vấn đề không hoàn toàn nằm ở bọn cậu, hay là chúng ta đăng một bức thư tư vấn Luật sư nhé?”

Thông thường bọn họ chỉ gửi thư Luật sư giúp người khác, nhưng thi thoảng cũng sẽ phải tự gửi cho mình.

Ninh Dĩ Hoài: “Vấn đề thư tư vấn Luật sư tôi sẽ xem tình hình rồi tùy cơ ứng biến.”

Tưởng Vấn biết anh ta như vậy chính là chê bản thân mình nhiều chuyện. Vậy nên cũng không nói thêm gì nữa. Vốn nghĩ hôm nay dư luận sẽ được cải thiện, dù sao thì mỗi ngày đều có rất nhiều tin tức mới, sự chú ý của dân mạng rất dễ bị chuyển hướng, ai ngờ tranh cãi thậm chí còn nổ ra lớn hơn. Bởi vì trước đó có hai vụ kiện về sở hữu trí tuệ và vừa đúng hôm nay tòa án sẽ đưa ra phán quyết. Cũng không ngờ rằng một vị phó chủ tịch của Hoa Khang đã đăng một bài viết đầy ẩn ý trên Weibo của mình.

Phó chủ tịch Hoa Khang: “Bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ là một chặng đường dài, tôi chỉ hy vọng rằng một số đồng nghiệp có thể tự tôn trọng bản thân và những công nghệ của riêng họ hơn một chút, chứ đừng nhòm ngó đồ của người khác.”

Vốn dĩ bài đăng hôm qua đã vạch ra rõ ràng mâu thuẫn giữa Vân Khởi và Hoa Khang, lúc này lời nói của Phó chủ tịch Hoa Khang lại giống như ném một tảng đá xuống hồ, gây ra một cơn bão lớn trên mặt hồ vốn đã không ổn định.

Ngay lập tức, cả hai công ty đều lọt vào tìm kiếm nóng.

# Phó chủ tịch Hoa Khang tố cáo đạo nhái #

# Khoa học Công nghệ Hoa Khang, Khoa học Công nghệ Vân Khởi #

Nhìn thấy hai dòng hotsearch này, Diệp Lâm Tây suýt chút nữa bị chọc cười, tuy rằng hai công ty này quả thực đang rất mạnh trong nước, nhưng cũng không đến mức một vị Phó chủ tịch đăng bài trên Weibo cá nhân mà có thể lôi cả hai công ty ngồi chễm chệ trên hotsearch. Đặc biệt là hotsearch thứ hai, tên của cả hai công ty đều có mặt. Diệp Lâm Tây nhìn nó chằm chằm, sau đó cười lạnh chế nhạo một tiếng.

Lần trước, cô cũng vì chuyện với Tề Tri Dật mà được “Lăn lộn” một vòng, nên đã biết tất cả các hot search đều có thể mua. Và loại hotsearch mà cả đôi bên cùng góp mặt như này thì thường là tên bên nào đứng trước thì bên đó là người mua. Khoa học Công nghệ Hoa Khang bất luận là vì mục đích lăng xê chính mình hay là vì bôi nhọ Vân Khởi đều hoàn toàn được xem là đang thể hiện rõ bộ mặt thật của họ.

Bĩnh luận bên dưới nhanh chóng cán mốc con số 1 vạn. Cảnh hai công ty trực tiếp cấu xé lẫn nhau như vậy vẫn được coi là khá hiếm, năm đó đại chiến 3Q* đã đạt đến trình độ toàn dân đều chờ đợi nghe ngóng.

*3Q: là tên gọi tắt của cuộc tranh chấp giữa Qihoo 360 và Tencent.


Diệp Lâm Tây không phải loại tính cách có thể ngồi im kìm chế tức giận, cô trực tiếp cầm túi xách lên đứng dậy rời đi. Cô đến thẳng tòa nhà văn phòng mới của Vân Khởi, vì sau khi hai công ty hợp nhất, tập thể nhân viên của An Hàn đã rời khu công nghệ ban đầu và chuyển đến tòa văn phòng cao cấp ở khu trung tâm thành phố. Lần trước, Diệp Lâm Tây đã tới đây vì vậy lúc này cô trực tiếp lái xe đến thẳng đó.

Chỉ là vừa mới tới nơi, Diệp Lâm Tây lại nhìn thấy Phó Cẩm Hành đang vội vã xuống lầu, mà Tần Chu ở bên cạnh có vẻ như muốn thuyết phục điều gì đó, nhưng Phó Cẩm Hành phớt lờ anh ta, dứt khoát lên xe rời đi. Thấy chiếc xe phía trước đã lao vào dòng xe cộ đông đúc, dần dần biến mất, ma xui quỷ khiến thế nào Diệp Lâm Tây lại đạp chân ga đi theo xe của Phó Cẩm Hành.

Nhưng khi chiếc xe dần dần chuyển hướng, cô lại nhận ra có điều gì đó không ổn, bởi vì phương hướng dường như là đi đến biệt thự nhà họ Phó. Quả nhiên sau đó liền nhìn thấy một nơi rất quen thuộc, lúc này cô đã chắc chắn với suy đoán của mình. Đúng là biệt thự của nhà họ Phó.

Sau khi đợi xe phía trước đi vào, Diệp Lâm Tây đỗ bên ngoài vài phút rồi mới lái vào trong. Cô không biết tại sao mình lại đi theo một cách khó hiểu như vậy, nhưng lúc nãy nhìn bộ dạng lo lắng của Phó Cẩm Hành, cô rất hiếm khi thấy anh tức giận như vậy. Vì vậy cô đã đi theo anh.

Diệp Lâm Tây cho xe dừng ở con đường biên ngoài biệt thự, ngồi trên xe một lúc, cuối cùng vẫn mở cửa bước xuống. Khi vừa vào đến cửa nhà, cô đã nghe thấy tiếng cãi vã vọng ra từ bên trong.

Cãi vã?

Vì cửa không đóng chặt, Diệp Lâm Tây lại gần, tự động mở cửa ra, liền nhìn thấy hai mẹ con đang đứng ở phòng khách.

Bộ dạng mẹ Nam Y đầy lúng túng nói: “Chỉ là mẹ lo lắng cho con.”

“Lo lắng cho con sao? Lẽ nào không phải là vì công ty?” Giọng điệu Phó Cẩm Hành vô cùng thất vọng.

Nam Y: “Mẹ biết con không thích nhà họ Tống, nhưng mẹ đi gặp Tống Nhân cũng là vì cô ta đã gọi điện nói với mẹ…”

“Đủ rồi.” đột nhiên Phó Cẩm Hành ngắt lời bà, dường như không muốn nghe thêm dù chỉ là một từ nào nữa: “Nếu như mẹ đã biết con căm ghét gia đình đó đến mức nào, vậy tại sao còn hết lần này đến lần khác đi gặp người nhà bọn họ bất chấp sự phản đối của con?”

Nam Y mở miệng, thấp giọng nói: “Cô ta nói việc của công ty lần này là bị người khác hãm hại, còn nói cô ta có chứng cứ có thể giúp con, biết con ghét người nhà bọn họ, vì vậy muốn nhờ mẹ đưa bằng chứng cho con.”

“Cô ta có bắng chứng?”

Phó Cẩm Hành như thể vừa nghe thấy một câu chuyện vô cùng nực cười, anh thấp giọng nói: “Cô ta là cái thá gì chứ?”

Cô ta – Tống Nhân là cái thá gì cơ chứ?

Diệp Lâm Tây đứng ở cửa, nghe thấy giọng nói vô cùng tức giận của Phó Cẩm Hành.

Cô chưa bao giờ thấy anh như vậy.

“A Hành, con đứng tức giận, mẹ hứa với con, sau này sẽ vĩnh viễn không gặp lại cô ta nữa.”

Nam Y đưa tay ra, dường như là muốn kéo lấy bàn tay anh để an ủi.

Nhưng Phó Cẩm Hành lại lùi lại một bước ngẩng đầu nhìn Nam Y, thấp giọng nói: “Mười hai năm rồi.”

Toàn thân Nam Y run rẩy.

Sau đó, một hàng nước mắt quanh quẩn trong mắt bà. Nhìn người trước mặt qua đôi mắt đẫm lệ, mười hai năm đủ để một thiếu niên hiền lành trở thành một người đàn ông lãnh đạm, cũng quá đủ để thay đổi hoàn toàn một con người.


Phó Cẩm Hành trầm giọng nói: “Năm đó con cũng tin lời mẹ, kết quả thì sao? Các người đã làm những gì?”

Nam Y dường như không thể kiềm chế được bản thân, bà vừa khóc vừa giải thích: “Lúc đó, mẹ làm vậy cũng chỉ vì muốn bảo vệ con.”

“Bảo vệ con?” Phó Cẩm Hành nhắm mắt lại, như thể cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình.

Anh thất vọng nhìn Nam Y: “Ngay từ đầu con đã không cần đến kiểu bảo vệ này.”

Cứ thế cho đến khi có tiếng bước chân trên lầu truyền tới, hóa ra hôm nay Phó Sâm Sơn không đến công ty, sắc mặt ông có chút tái nhợt, xem ra là đang ốm. Ông nghe thấy tiếng cãi vã ở tầng dưới nên đi xuống kiểm tra. Không ngờ lại là Phó Cẩm Hành đang cãi nhau vói Nam Y.

Phó Sâm Sơn vừa định nói thì lại ho khan một tiếng: “Con cãi vã gì với mẹ thế? Không thấy con đã làm mẹ giận tới phát khóc rồi kia à?”

Ông ấy nói xong một câu rồi ho liền mất cái, mẹ Nam Y nhanh chóng đến vỗ nhẹ vào lưng ông ấy.

Phó Cẩm Hành dường như không muốn nói thêm gì nữa, anh chỉ thấp giọng nói một câu: “Việc công ty con sẽ xem xét rồi xử lý. Nhưng con mong rằng sau này mẹ có thể nói lời giữ lời, đừng gặp bọn họ nữa, cũng đừng vì con mà làm bất cứ điều gì.”

“Phó Cẩm Hành, thái độ này của con là sao?” Phó Sâm Sơn không ngờ anh lại nói vậy, nên tức giận mắng anh một câu.

Nam Y vội vàng nói: “Được, a Hành, mẹ nhớ rồi.”

“Bà không cần phải bênh nó nữa, bà xem nó càng lớn càng không biết điều.” Phó Sâm Sơn thấy dáng vẻ khiêm tốn của Nam Y, có chút đau lòng, nên lập tức trách móc con trai.

Nhưng Nam Y đã nắm lấy cánh tay ông, không để ông nói thêm nữa. Tuy nhiên, Phó Sâm Sơn lại cảm thấy đây đúng là con hư tại mẹ, nên quyết định phải dạy dỗ Phó Cẩm Hành.

Nhất thời, Nam Y ngăn không nổi, lại nghe thấy Phó Sâm Sơn nói: “Nếu như con thực sự có thể giải quyết tốt việc của công ty, thì đã không xảy ra việc ầm ỹ như trên mạng rồi.”

Lúc này, ngược lại Phó Cẩm Hành đã lấy lại được bình tĩnh sau cơn tức giận.

Anh nhìn về phía mẹ Nam Y nói: “Ồn ào tới mức này chẳng phải là nhờ vào công lao mẹ đã đi gặp người kia sao?”

Nam Y có chút kinh ngạc.

“Có thể mẹ không hiểu về con người của Tống Nhân bây giờ nhỉ? Cô ta không còn là cô nhóc đáng thương thường chạy tới đây như trước nữa. Mặc dù cô ta làm ở bộ phận quan hệ công chúng, nhưng công ty đó lại có mối quan hệ vô cùng phức tạp với Hoa Khang, mỗi cuộc họp báo và tiếp thị của Hoa Khang đều do công ty cô ta đứng ra tổ chức.”

“Vậy nên mẹ nghĩ rằng tại sao cô ta lại có bằng chứng để chứng minh Vân Khởi trong sạch?”

“Bởi vì cuộc tranh luận nổ ra trên mạng của Vân Khởi lần này đều là do cô ta và Hoa Khang đứng đằng sau gây ra.”

“Cô ta vừa ăn cắp lại vừa muốn la làng.”

Rõ ràng là Nam Y cũng choáng váng trước sự xoay chuyển tình tiết này.

Nam Y lắc đầu: “Mẹ thật sự không biết.”

“Bây giờ thì mẹ biết rồi đó.” Phó Cẩm Hành nói với vẻ mặt lãnh đạm: “Lần sau đừng bao giờ làm những việc bản thân mẹ cho rằng đó là vì con nữa.”

Thấy giọng điệu thờ ơ của anh, Phó Sâm Sơn không khỏi tức giận: “Mẹ con cũng là vì quan tâm đến con, làm cha mẹ chẳng lẽ ba mẹ lại có thể làm hại con sao?”

“Quan tâm?” Phó Cẩm Hành đột nhiên bật cười.

Anh nhìn ba mẹ mình đang đứng ở phía đối diện, như muốn đốt lên những ngọn lửa vô hình xung quanh, để thiêu rụi hết lý trí, sự kiềm chế cũng như lòng nhẫn nại của anh vào lúc này.


“Kiểu quan tâm khiến từ năm mười tám tuổi đã bắt con gánh một mạng người trên vai?”

Diệp Lâm Tây siết chặt tay nắm cửa.

Cô đường hoàng nhìn những người trong phòng khách.

Vào lúc này, nó thật yên tĩnh.

“Con đã sớm nói với hai người rằng con và Tống Nam không có bất cứ mối liên quan nào.”

Cuối cùng thì sau bao nhiêu năm cái tên đó lại một lần nữa phát ra từ miệng anh. Cái tên này giống như một nút thắt, khiến người đang vô cùng tức giận là Phó Sâm Sơn cũng rơi vào trầm mặc.

“Hai người không có lời nào muốn nói nữa đúng không?” Phó Cẩm Hành nhìn họ, một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Thật ra con cũng vậy.”

Con cũng vậy.

Đã không có gì để nói từ rất lâu rồi.

Phó Cẩm Hành quay người, không ngờ lại nhìn thấy Diệp Lâm Tây đang đứng ở cửa, ánh hai người đột nhiên va vào nhau. Đôi mắt đen láy của anh như ẩn như hiện sau làn sương núi dày đặc, nhìn không ra cảm xúc. Cho đến khi không biết từ đâu truyền tới một tiếng vang lớn, nó dướng như đã phá vỡ sự im lặng.

Diệp Lâm Tây từng bước đi về phía anh, còn anh vẫn lẳng lặng đứng tại chỗ, một người cao lớn đĩnh đạc như vậy, nhưng lúc này lại có vài phần yếu ớt. Như thể lúc này những cảm xúc tích tụ bao nhiêu năm đang đè nặng lên anh. Nó mãnh liệt đến mức có thể nghiền nát anh.

Cho đến khi cô nhẹ nhàng vươn tay ra nắm lấy bàn tay đang buông thõng của anh, bàn tay vốn dĩ luôn ấm áp ấy lúc này lại có chút lạnh. Diệp Lâm Tây nhẹ nhàng đan những ngón tay của mình vào, cho đến khi mười ngón tay đan chặt vào nhau.

“A Hành, em đưa anh đi.”

Nếu như ở đây khiến anh đau khổ, khiến anh không vui, thì để em đưa anh đi khỏi đây có được không?

Phó Cẩm Hành dường như rất cảm động trước lời nói của cô, anh để cô kéo mình ra ngoài, rồi lên xe. Cô ngồi ở ghế lái, khởi động xe, nhưng thậm chí điểm đến còn không có. Cô chỉ muốn đưa anh rời khỏi đây.

Chiếc xe phóng nhanh, lao vun vút trên đường. Không lâu sau, cảnh vật xung quanh đã thay đổi, trong xe quá yên tĩnh, đến cả âm thanh của định vị cũng được Diệp Lâm Tây tắt đi. Lúc này, mặt trời đang dần buông xuống, nắng gắt bên ngoài bị nhuộm một tầng đỏ cảm. Sắc cam dần dần lan rộng, cho đến khi cả bầu trời đều nhuốm một màu nồng ấm và khi chiếc xe dừng lại ở nơi giao nhau giữa biển và bầu trời, ánh chiều tà rực rỡ đang bao phủ toàn bộ mặt biển, mặt nước xanh thẳm lăn tăn những con sóng màu cam.

Hai người ngồi trong xe, lặng lẽ thưởng thức cảnh vật trước mặt. Quả đúng là “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”.

Cuối cùng, khi ánh chiều tà dần tắt, Diệp Lâm Tây mới quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, lúc này Phó Cẩm Hành cũng đang nhìn cô, đột nhiên anh khẽ cười nói: ‘Lâm Tây, câu này chắc hẳn trước giờ anh chưa từng nói với em phải không?”

Diệp Lâm Tây yên lặng nhìn anh.

Cho đến khi anh nói: “Trước khi gặp em, anh cứ nghĩ mình sẽ sống như vậy cả đời.”

Có lẽ chính vì quá khứ đã khiến anh tập trung toàn bộ sức lực vào công việc, đứng ở vị trí có thể làm chủ mọi thứ, sẽ không còn thụ động gánh chịu những gì mà người khác mang đến cho mình. Anh không bao giờ quan tâm đến cảm giác, thậm chí căm ghét cái thứ gọi là tình cảm. Tất cả những gì anh quan tâm là vị trí khiến mình có thể kiểm soát mọi thứ. Chỉ là cuộc sống luôn có những lúc đi lệch khỏi quỹ đạo, anh vốn dĩ đã cho rằng kiếp này mình sẽ không còn bị chi phối bởi tình cảm nữa.

Đột nhiên, anh đưa tay tháo dây an toàn của cô ra, rồi kéo cô ôm vào lòng. Diệp Lâm Tây khẽ tựa vào vòng tay anh.

Mãi một lúc sau, anh mới thấp giọng nói: “Lâm Tây, em có muốn biết mọi chuyện về anh không?”

Về Phó Cẩm Hành trước đây và Phó Cẩm Hành hiện tại.

Tất cả mọi thứ, em có muốn biết không?

Diệp Lâm Tây vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Em muốn biết.”

Cô muốn biết mọi thứ về người đàn ông có tên Phó Cẩm Hành này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận