Người ta nói rằng diện mạo của trẻ con biến hóa vô cùng kỳ diệu.
Trước đây, Diệp Lâm Tây đều nghe điều đó từ người khác, cứ thế cho đến khi Phó Lãng được sinh ra đời, khi thằng nhỏ vừa sinh ra, mọi người đều nói nó giống cô, khi còn trong tháng, đôi mắt hẹp dài của cậu nhóc càng nhìn càng thấy giống cô.
Đôi mắt to, tròn trong veo, con ngươi đen nhánh và rõ ràng, thứ mà ở người lớn không thể có.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến bạn nghĩ ngay tới những nhân vật có đôi mắt to, tròn trong phim hoạt hình.
Quá trình lớn lên của bạn nhỏ Coca đúng là một hành vi lừa người, Diệp Lâm Tây nhìn cậu nhóc rất giống mình trước mặt, những đường nét trên khuôn mặt cậu thấp thoáng bóng hình cô trong đó, cô hận không thể chằm chằm nhìn cậu nhóc suốt cả ngày.
Đương nhiên điều đó không có nghĩa là nếu cậu không giống cô thì cô sẽ không yêu cậu.
Mà chỉ cảm thấy thật thần kỳ khi có một phiên bản Diệp Lâm Tây thu nhỏ.
Lại còn là phiên bản nam nữa chứ.
Vì thuận tiện chăm sóc cho cậu nhóc, gia đình cô đã tìm thuê hai bảo mẫu trông trẻ, nên Diệp Lâm Tây cũng không cần vất vả, nhiệm vụ chính của cô chỉ là chơi đùa cùng với cậu mà thôi.
Diệp Lâm Tây nghỉ sinh ba tháng, nên cô cũng phải lo lắng tới việc đi làm.
Trong nhà cũng nhộn nhịp, sôi động suốt cả ngày, Nam Y hận không thể mỗi ngày đều đến thăm cháu.
Kha Đường và Khương Lập Hạ cũng tới chơi vài lần, tất cả đều là vì muốn ngắm nhìn tiểu Coca.
Cứ thế cho đến khi tiểu Coca được ba tháng tuổi, Diệp Lâm Tây phải tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Vì đến bệnh viện, không đưa cậu đi cùng được, nên để cậu ở nhà cho bảo mẫu chăm sóc.
Kiểm tra cả buổi sáng mới kết thúc, Diệp Lâm Tây vừa về tới cửa nhà liền nghe thấy giọng nói của đàn ông bên trong.
Cô cứ nghĩ rằng là Phó Cẩm Hành ở nhà, ai ngờ vừa thay dép đi vào, lại thấy Diệp Dữ Thâm đang bế tiểu Coca trên tay, lúc này đang nói chuyện với cậu bé.
“Nhóc con, gọi bác đi.” Anh ấy vừa bế tiểu Coca trong vòng tay vừa lắc lư.
Diệp Lâm Tây kinh ngạc: “Anh, sao anh lại đến đây, cũng không thèm gọi điện cho em.”
“Anh vừa về tối qua, muốn đến thăm tên nhóc này.” Diệp Dữ Thâm cúi đầu nhìn đứa nhỏ trên tay mình rồi đột nhiên hỏi với giọng điệu rất khó chịu: “Sao anh cảm thấy tên nhóc này càng ngày càng giống ba nó thế nhỉ?”
“Á?” Diệp Lâm Tây trợn tròn mắt, thấp giọng nói: “Chẳng trách.”
Cô mỉm cười nói: “Hôm qua, mẹ chồng em cũng nói thế, em còn tưởng do bà tưởng tượng nên mới nói vậy.”
Bây giờ đến cả Diệp Dữ Thâm cũng khẳng định, thì có vẻ như đó không phải là do Nam Y tưởng tượng rồi.
Diệp Dữ Thâm bất mãn khẽ hừ một tiếng, đỡ tay dưới nách tiểu Coca giơ cậu bé lên cao, rồi nhìn thẳng vào cậu: “Nhóc con, bác rất kỳ vọng vào con, đừng để bác phải thất vọng đó nhé.”
Thấy anh bế đứa nhỏ như vậy, Diệp Lâm Tây vội vàng nói: “Anh đừng làm vậy.”
Cũng may, Diệp Dữ Thâm đã nhanh chóng ôm cậu vào lòng, chỉ là trước giờ anh chẳng mấy khi bế trẻ nhỏ, hoặc có thể do tiểu Coca ngửi thấy mùi quen thuộc trên người Diệp Lâm Tây nên đột nhiên bật khóc.
Diệp Dữ Thâm bất lực: “Sao tự nhiên lại khóc rồi, nào nào, em đến dỗ thằng bé đi.”
“Anh dỗ đi, em phải lên lầu thay quần áo rồi mới bế thằng bé được.” Diệp Lâm Tây mới từ bệnh viện trở về, vì vậy không yên tâm khi cứ thế bế cậu nhóc.
Diệp Dữ Thâm bế úp chàng trai nhỏ lên ngực mình, dùng lòng bàn tay vuốt ve lưng cậu.
Diệp Lâm Tây nhìn anh trai mình – một con cún độc thân mà dỗ dành em bé như thể bản thân vô cùng chuyên nghiệp, cảm thấy không yên tâm, nên vội vàng lên lầu thay quần áo.
Đến khi cô trở xuống, liền thấy tiểu Coca đang gặm cắn món đồ chơi bằng cao su.
Diệp Dữ Thâm nhìn bàn tay như củ sen nhỏ đang cầm đồ chơi của cậu, nước miếng từ trong miệng chảy ra ngoài, liền đưa tay với chiếc khăn bông mềm mại bên cạnh lau sạch nước miếng cho tiểu Coca.
“Con là cậu nhóc hay chảy nước miếng sao?” Giọng điệu của anh có chút chê bai.
Diệp Lâm Tây thụi vào người anh ấy một cái: “Không được nói con trai em như thế.”
“Tại sao anh không được nói cháu ruột mình như thế?” Diệp Dữ Thâm không thèm quan tâm, ngược lại còn đưa tay chọc vào má tiểu Coca một cái: “Nhóc nước miếng, nhóc nước miếng.”
Khi nói những lời này, vẻ mặt anh tuấn của anh ấy càng thêm dịu dàng.
Diệp Lâm Tây nhân cơ hội nói: “Có phải thấy thằng nhóc rất đáng yêu không?”
Có thể là sau khi làm mẹ đều không kìm chế, không ngừng được việc khoe khoang cậu bé với tất cả mọi người.
Khi cậu nhóc ra sức mút sữa, trông thật đáng yêu.
Khi cười đùa với mọi người cũng vô cùng dễ thương.
Khi mở đôi mắt to tròn ngó nhìn xung quanh cũng cực kỳ ngộ nghĩnh.
Đến cả lúc rặn ị cũng đáng yêu nữa.
Diệp Dữ Thâm đưa tay sờ lên trán cô: “Khoe con trai mà khoe cả mới anh luôn hả?”
“Đó không phải là khoe.” Diệp Lâm Tây tự nhiên nói: “Đó là chia sẻ.”
Mặc dù cô đã rất kiềm chế và không thường xuyên đăng ảnh của Coca trên mạng xã hội, nhưng hiện giờ hai ba ngày cũng phải đăng một lần.
Diệp Dữ Thâm cười nhạo cô: “Trước đây chẳng phải nói rằng sợ sinh con, không muốn sinh con sao?”
Diệp Lâm Tây hai tay ôm má, nhìn tên nhóc đang nằm úp chơi đùa: “Đau đẻ hình như chỉ đau có vài giờ đồng hồ, hơn nữa em đã quên nỗi đau đó từ lâu rồi.
Cái lưu lại chỉ có hạnh phúc.”
Sinh con có đau không?
Nó thực sự rất đau.
Diệp Lâm Tây chưa bao giờ chịu đựng nỗi đau đến thấu xương như vậy trong suốt cuộc đời mình.
Cô được sinh ra trong một hũ mật và lớn lên trong nhà kính, có lẽ đây là những giây phút đau đớn nhất cả cuộc đời cô, khi nằm trên giường bệnh, cô cảm thấy từng giây trôi qua thật chậm.
Tuy nhiên, sau khi sinh xong, cơn đau cũng dần qua đi, trí nhớ về nó ngày càng mờ nhạt.
Chỉ có cậu nhóc trước mặt là ngày một lớn lên.
Khi sinh ra mới có năm mươi cen ti mét, cậu lớn dần lớn dần cho đến hiện tại.
Cơn đau chỉ là nhất thời, nhưng hạnh phúc sẽ tồn tại mãi mãi.
Diệp Dữ Thâm nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô, những oán hận trước giờ với Phó Cẩm Hành cũng đã sớm tan thành mây khói: “Trả lại cái tính cách kiêu căng của em cho anh, thế này anh chịu không nổi.”
“Anh lúc nào cũng nghĩ em như vậy à?” Diệp Lâm Tây trừng mắt nhìn anh ấy.
Đã đến giờ cho tiểu Coca ăn sữa, Diệp Lâm Tây ôm cậu nhóc vào lòng, đút sữa cho cậu.
Diệp Dữ Thâm đứng một bên quan sát, trong lòng có chút xúc động: “Không ngờ em làm mấy việc này cũng ra dáng đó chứ.”
“Dì bảo mẫu là làm toàn bộ những việc khó khăn nhất rồi, em chỉ thi thoảng cho thằng bé ăn hoặc chơi với nó một chút mà thôi.” Diệp Lâm Tây không để ý đáp.
So với hầu hết các bậc cha mẹ có con mới sinh thì cô và Phó Cẩm Hành được xem là nhàn nhã nhất rồi.
Một lúc sau, tiểu Coca ăn no sữa liền lăn ra ngủ, Diệp Lâm Tây để dì bảo mẫu bế thằng bé đi ngủ.
Cô quay đầu lại nhìn Diệp Dữ Thâm đang đứng hóng hớt một bên, cười nói: “Anh có biết không, hôm qua bà nội lại gọi cho em, nói em phải khuyên nhủ anh, nhanh chóng kết hôn, càng sớm càng tốt.”
Diệp Dữ Thâm lắc đầu: “Chắc nội đã hạ lệnh cho tất cả thành viên trong gia đình luôn rồi.”
Đặc biệt là khi Phó Cẩm Hành, người cùng tuổi với anh, hiện giờ đã có con.
Làm sao mà người lớn không lo lắng cho được chứ?
Diệp Lâm Tây nghiêm túc nhìn anh, chậm rãi nói: “Thực ra điều mà em thực sự muốn nói với anh, không phải là giục anh kết hôn.”
“Vậy thì là gì?”
Diệp Lâm Tây nhìn anh ấy bằng ánh mắt mà anh chưa từng thấy: ‘Em muốn nói, nếu anh chưa tìm được người mình thích, thì đừng vội vàng kết hôn.”
“Dù sao thì anh cũng đã có tuổi rồi, muộn thêm mấy năm nữa cũng chẳng vấn đề gì.”
Mặc dù giọng điệu của cô rất thoải mái, nhưng suy nghĩ này trong lòng cô không phải ngày một ngày hai mà có.
Lúc đầu, cô kết hôn với Phó Cẩm Hành là do bốc đồng và cô đã rất may mắn vì có được tình yêu của người đàn ông này.
Nhưng một kết thúc ấm áp và đẹp như mơ này không phải lúc nào cũng xảy ra.
Nếu không tìm được đối tượng kết hôn phù hợp thì tốt nhất bạn nên tận hưởng cuộc sống độc thân của mình.
“Em đã trưởng thành thật rồi.” Diệp Dữ Thâm theo thói quen đưa tay lên xoa đầu cô.
Buổi tối, khi Phó Cẩm Hành về nhà, anh biết hôm nay Diệp Dữ Thâm đã tới đây.
Anh thấy Diệp Dữ Thâm đã rời đi, liền thuận miệng hỏi: “Sao không giữ cậu ấy lại ăn tối?”
“Anh ấy nói tối nay có hẹn với bạn từ trước rồi, nên không ở lại ăn cơm được.” Diệp Lâm Tây nói.
Trên môi Phó Cẩm Hành khẽ nở nụ cười: “Có hẹn từ trước rồi, anh vừa tan làm Ngụy Triệt mới gọi cho anh.”
Diệp Lâm Tây tò mò nhìn anh.
“Ngụy Triệt nói Diệp Dữ Thâm hẹn bọn họ ra ngoài chơi, hỏi anh có đi không.”
“Cuộc hẹn ngẫu nhiên sao?” Diệp Lâm Tây sửng sốt.
Không ngờ lại lật xe nhanh như vậy, Diệp Lâm Tây cũng chẳng thể ngờ tới.
Nhất thời, Diệp Lâm Tây không nghĩ ra được tại sao Diệp Dữ Thâm lại phải nói dối, là vì không muốn ăn cơm tại nhà cô sao?
Phó Cẩm Hành vẫn kiên nhẫn giúp cô giải quyết nghi ngờ: “Chắc là sợ gặp anh.”
Sợ gặp anh?
Diệp Lâm Tây càng thêm khó hiểu, cô hỏi: “Anh và anh trai em gần đây lại xảy ra mâu thuẫn gì à?”
“Anh có rảnh rỗi đến vậy không?” Vẻ mặt Phó Cẩm Hành rất thoải mái, anh khẽ thở dài: “Có lẽ sợ gặp anh là vì cậu ấy ghen ăn tức ở, dù sao thì cũng cùng tuổi với nhau vậy mà anh đã có cả vợ lẫn con rồi.”
Anh dừng lại một chút, lộ ra vẻ thông cảm kiêu ngạo: “Nhưng cậu ấy vẫn là một con chó độc thân.”
Diệp Lâm Tây: “…”
Diệp Lâm Tây cảm thấy buồn cười với vẻ mặt hưởng thụ này của anh.
Cô luôn cho rằng với tính cách của Phó Cẩm Hành sẽ chỉ quan tâm tới giá cổ phiếu và lợi nhuận hàng năm của công ty có vượt trội hơn so với những công ty khác hay không, cơ bản là chẳng bao giờ để ý đến mấy chuyện này.
Sau đó, cô nhận ra rằng, mình đã hoàn toàn sai lầm.
Khi Coca dần dần lớn lên, thời gian mà Phó Cầm Hành dành cho gia đình cũng ngày một nhiều hơn, dù bận rộn đến đâu anh cũng sẽ bỏ bớt thời gian chơi với Coca.
Cách mà anh thay tã cho thằng bé còn thành thạo hơn cả Diệp Lâm Tây.
Ngoài ra, trong nhà còn có bồn tắm nhỏ dành riêng cho trẻ em, mỗi lần Phó Cẩm Hành tan làm sớm đều sẽ tự tay tắm rửa cho cậu.
Chàng trai nhỏ đeo phao bơi trên cổ, vui vẻ bơi lội trong bồn.
Sau này, khi lớn hơn một chút, lại đổi thành ngồi trên phao, thậm chí cậu còn dùng tay gạt gạt nước bên trong.
Đối với tiếng gọi ba đầu tiên của tiểu Coca, đó là vào một ngày Phó Cẩm Hành phải đi tiếp khách, nên về nhà hơi muộn.
Khi anh về đến nhà đã là gần chín giờ.
Thường ngày, Coca luôn đi ngủ rất đúng giờ, khoảng tám giờ ba mươi đã vào giấc.
Duy nhất chỉ có hôm đó, khi anh về đến nhà, lại phát hiện đèn trong phòng Coca vẫn sáng.
Anh mở cửa ra xem, thấy Diệp Lâm Tây đang ở trong đó cùng cậu, cậu nhóc mười tháng tuổi đã có thể đứng trên giường, Diệp Lâm Tây đang hướng dẫn cậu nhóc đi về phía trước.
Chỉ có điều cậu vẫn có chút sợ hãi.
Cho dù Diệp Lâm Tây không ngừng dùng đồ chơi dụ dỗ cậu, nhưng cậu vẫn đứng yên tại chỗ.
Cứ thế cho đến khi Phó Cẩm Hành mở cửa đi vào, Diệp Lâm Tây và tiểu Coca đồng thời nhìn ra, Diệp Lâm Tây vui vẻ nói: “Tiểu Coca, xem ai về rồi này, là ba đó.”
“Ba ba kìa.”
Khi Phó Cẩm Hành bước đến bên giường, anh nghe thấy một tiếng gọi búng ra sữa: “Ba ba.”
Anh lập tức ngẩng đầu nhìn qua, Diệp Lâm Tây đang ngồi bên giường cũng phải quay lại nhìn cậu, cô kinh ngạc hỏi: “Tiểu Coca, vừa rồi con gọi ai đó?”
Phó Cẩm Hành bước đến bên giường, ôm cậu bé đang đứng vào lòng.
“Con gọi lại đi nào.”
Giọng nói của anh có chút kích động, nhưng lại lo mình khiến thằng bé sợ, âm thanh nam tính luôn trầm thấp bất ngờ thay đổi thành du dương, trìu mến.
Nhưng tên nhóc này có lẽ không thèm nể mặt anh, mà chỉ chỉ lên giường, có lẽ là muốn Phó Cẩm Hành đặt mình xuống.
Phó Cẩm Hành lại hạ mình, cất giọng dỗ dành: “Tiểu Coca, gọi ba đi con.”
Nhưng cho dù anh có cưng nựng đến thế nào đi chăng nữa thì tên nhóc vẫn không thèm nể mặt nể mũi anh, nhất quyết muốn quay lại giường của mình.
Chẳng còn cách nào khác.
Phó Cẩm Hành chỉ có thể đặt cậu xuống, nhưng tiểu Coca lại lùi ra sau hai bước, đứng về vị trí ban nãy của cậu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Phó Cẩm Hành.
“Ba ba.”
Lại là một tiếng gọi búng ra sữa nữa.
Lúc này, Phó Cẩm Hành đã nở nụ cười vô cùng mãn nguyện, anh lại ôm lấy tiểu Coca, giơ cậu lên cao xoay mấy vòng, cậu nhóc vui vẻ cười khanh khách, cả căn phòng đều ngập tràn trong tiếng cười đùa vui vẻ.
Diệp Lâm Tây nhìn cảnh hai cha con vui vẻ hòa thuận chơi đùa, lần đầu tiên trong lòng cảm thấy ấm ức.
Vì vậy, cứ thế cho đến khi về phòng, cô không nói một lời nào.
Phó Cẩm Hành nói với cô vài câu nhưng cô vẫn không trả lời, lúc này anh mới nhận ra rằng hình như Diệp Lâm Tây đang không vui.
Vì vậy, anh đi tới, chặn trước mặt cô: “Sao thế, không vui à?”
Anh còn tưởng hôm nay cô gặp phải chuyện bực mình gì đó.
Nên khi thấy cô không trả lời, anh lại hỏi: “Có phải viện Luật xảy ra chuyện gì rồi không? Khách hàng quá phiền phức?”
Hiện tại, Diệp Lâm Tây đã là một Luật sư chính thức, cô có mạng lưới rộng lớn và chẳng thiếu khách hàng, chỉ có điều cô không nhận dự án liên tiếp, mà giải quyết xong một vụ lại nghỉ ngơi một thời gian.
Thực ra cách làm việc này của cô cũng có hơi tùy hứng.
Rất nhiều Luật sư trong ngành đều phải làm thêm giờ chồng chất, có thể tan làm đúng giờ như cô quả thực rất hiếm.
Có lẽ là bởi vì cô làm công việc này là vì tình yêu chứ không phải vì kiếm tiền.
Dù sao thì, có những lúc số tiền lương hàng tháng của cô chẳng đủ cho cô mua một chiếc túi.
Phó Cẩm Hành nói: “Nếu như quá vất vả, thì em hãy tạm thời nghỉ ngơi một thời gian, nếu em không tiện mở miệng đề cập thì anh có thể nói đỡ với Luật sư bên đó.”
Diệp Lâm Tây đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Tại sao thằng bé lại gọi anh là ba?”
Phó Cẩm Hành hơi giật mình, sau đó liền mỉm cười: “Em đang nói đến tiểu Coca? Thằng nhóc không gọi anh là ba thì gọi ai là ba đây?”
“Ý em là tại sao câu nói đầu tiên của thằng bé lại là gọi anh?”
Rõ ràng là ngày nào cô cũng chơi đùa với cậu, dạy cậu gọi mẹ.
Kết quả là tiểu Coca lại gọi ba đầu tiên.
Phó Cẩm Hành nhéo má cô: “Đến cái này em cũng ghen được à?”
Diệp Lâm Tây: “Em ghen tị.”
Sau khi chọc cho cô cười, Phó Cẩm Hành liền vươn tay ôm cả người cô vào lòng, trong vòng tay rộng lớn của anh, là sự ấm áp và vững trãi vô bờ.
Môi anh áp vào tai cô, thấp giọng cười: “Thế thì đã sao nào?”
“Người mà anh thích nhất chẳng phải là em hay sao?”.