Khi Coca lên ba tuổi, khả năng ngôn ngữ của cậu đã mạnh hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác, chẳng những thế cậu còn có thể đọc thuộc được thơ Đường.
Ngay cả những đoạn hội thoại tiếng Anh đơn giản cũng không làm khó được cậu.
Diệp Lâm Tây và Phó Cẩm Hành hàng ngày đều phải làm việc nhưng chắc chắn sẽ dành thời gian để bầu bạn cùng cậu, đặc biệt là Diệp Lâm Tây, cô luôn chú trọng chất lượng, mỗi lần nhận vụ án sẽ lưu ý dành đủ thời gian nghỉ ngơi.
Vì vậy, có nhiều thời gian hơn để ở cạnh tiểu Coca.
Hôm nay không phải là cuối tuần, nhưng cô không bận công việc nên rủ Khương Lập Hạ và Kha Đường ra ngoài uống trà chiều.
Dì bảo mẫu đã thay cho Coca một bộ quần áo sạch sẽ, Diệp Lâm Tây vừa đi ra, tiểu Coca thấy cô ăn vận rất tinh xảo, từ đầu tóc cho đến giày dép, lập tức ngẩng mặt lên cười tươi, nói to: “Mẹ, mẹ thật đẹp.”
Vì Diệp Lâm Tây vừa tô son nên đành gửi tặng cậu một nụ hôn gió.
Thực ra, trẻ con rất có gu thẩm mỹ, đương nhiên là Diệp Lâm Tây lúc nào trông cũng tinh tế, quyến rũ khi đi ra ngoài, nhưng vừa về đến nhà cô sẽ lập tức tẩy trang, dù sao thì son môi cũng có chứa thành phần gây hại, người lớn có thể chấp nhận được nhưng trẻ nhỏ thì có thể không.
Ai ngờ có một lần cô đi cùng Phó Cẩm Hành đến sự một bữa tiệc, chuyên gia trang điểm đã đến nhà để tạo hình cho cô.
Khi cô chuẩn bị sẵn sàng xuống lầu, thì tiểu Coca, vốn dĩ đang chơi với dì bảo mẫu, vừa nhìn thấy cô, cậu lập tức chạy tới.
Đứa nhỏ ôm lấy chân cô, ngẩng đầu nhìn, đột nhiên cười vui vẻ, nói rất to và rõ ràng: “Mẹ, mẹ đẹp quá.”
Khi đó cậu mới được hai tuổi ba tháng.
Diệp Lâm Tây nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên, lập tức ngồi xổm xuống nhìn cậu: “Con thấy mẹ mặc thế này đẹp à?”
Anh chàng nhỏ bé gật đầu khẳng định.
“Hóa ra con cũng có khiếu thẩm mỹ đó chứ.” Diệp Lâm Tây vươn tay xoa nhẹ gò má cậu, cảm thấy có chút kinh ngạc.
Dì bảo mẫu đứng bên cạnh nói: “Tiểu Coca rất có mắt thẩm mỹ, quần áo mặc hàng ngày đều do thằng bé tự chọn.”
Trước đây, Diệp Lâm Tây cũng đã từng nghe dì bảo mẫu nói, bởi vì mỗi ngày cô đều phải dậy sớm đi làm, chàng trai nhỏ ở nhà thường sẽ ngủ tới tám giờ mới tỉnh, nên hàng ngày cô chỉ có thể chào tạm biệt cậu khi cậu đang say giấc nồng.
Trước giờ cô chỉ thấy rất ngộ nghĩnh, nhưng lần này thực sự bất ngờ.
Hoặc có thể là người lớn luôn nghĩ rằng trẻ con sẽ không có khiếu thẩm mỹ, nhưng chúng luôn có con mắt nhìn nhận riêng của chúng.
Ví dụ như việc chọn đồ chơi chẳng hạn.
Khi anh chàng này còn nhỏ, đồ chơi của cậu hầu hết đều là do Diệp Lâm Tây chọn và hoàn toàn dựa theo sở thích của cô.
Nhưng khi cậu lớn hơn một chút, cũng bắt đầu hình thành sở thích riêng.
Trước đây, Diệp Lâm Tây mua cho cậu rất nhiều đồ chơi ô tô nhỏ, tất cả đều tinh xảo và đẹp mắt, ai ngờ cậu chỉ chơi một lúc là chán, Diệp Lâm Tây còn nghĩ đó là tuổi cậu còn nhỏ nên không có lòng kiên trì.
Mãi sau này, cô đưa tên nhóc con này đến chơi với con nhà chị họ mấy ngày, vì anh họ của tiểu Coca là một fan trung thành của Transformers, sau vài ngày ở đó cậu cũng nhanh chóng yêu thích Transformers và Ultraman.
Cũng kể từ đó, chỉ cần ra ngoài chơi và nhìn thấy cửa hàng đồ chơi thì cậu đều muốn vào trong nhìn ngắm một vòng.
Hơn thế nữa, cậu cũng không chủ động đòi mua, mà chỉ đứng trước những món đồ chơi cậu yêu thích rồi chạm vào các góc của hộp đồ.
Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng đáng thương đó của cậu, Diệp Lâm Tây đều mềm lòng, lại vung tay mua một đống đồ chơi về.
Về việc mua đồ chơi, Diệp Lâm Tây cũng rất cởi mở.
Trẻ nhỏ mà, làm gì có ai là không thích đồ chơi cơ chứ.
Ngay cả người lớn như cô cũng khó mà kiềm chế được sở thích của mình với túi xách và váy áo.
Huống hồ, một chiếc váy thời trang cao cấp của cô có giá tới hàng trăm nghìn tệ, chiếc rẻ nhất cũng vài chục nghìn tệ, chỗ tiền đó cô có tiêu mà chẳng hề chớp mắt.
Đồ chơi trẻ em chỉ vài trăm đến một nghìn tệ, thực sự rất rẻ.
Thỉnh thoảng, Diệp Lâm Tây cảm thấy nuôi một đứa nhỏ thực sự chẳng mấy tốn kém.
Bởi vì khi lớn lên, cậu có thể sẽ thích những thứ như đồng hồ, xe thể thao, du thuyền …
Khi tới địa điểm đã hẹn trước, Kha Đường và Khương Lập Hạ từ xa đã chạy tới, hai người họ vừa nhìn thấy tiểu Coca đã muốn bế cậu.
Cậu nhóc đã quen thuộc với hai người họ, nên không sợ chút nào.
Người này ôm ấp một lúc, người kia sờ má một lúc.
Khi đến nhà hàng, Khương Lập Hạ vẫn ôm cậu trong lòng, đút đồ cho cậu ăn.
Nhưng chàng trai nhỏ lại nói: “Con có thể tự ăn.”
Sau đó, cả ba nhìn nhau bật cười thành tiếng.
Khương Lập Hạ đặt cậu lên ghế: “Được rồi, được rồi, mẹ nuôi nịnh nọt không thành công rồi.”
Kha Đường: “Đừng có lúc nào cũng ôm tiểu Coca nhà chúng ta, người ta bây giờ đã lớn rồi.”
Sau đó, Kha Đường nhìn về phía tiểu Coca: “Em bé của mẹ có thể tự mình ăn cơm rồi đúng không nào.”
Tiểu Coca gật đầu: “Con đã có thể tự ăn từ lâu rồi.”
Nói xong, cậu liền dùng thìa nhỏ xúc một miếng bánh pudding lớn cho vào miệng.
Cả ba người vừa trò chuyện vừa ngắm nhìn cậu bé.
Khương Lập Hạ xúc động nói: “Tình cờ bộ phim này của tớ có một vai trẻ em, tìm mãi mà không được người thích hợp.”
Kha Đường cắn một miếng bánh tráng miệng, sau đó nhìn cô ấy hỏi: “Không thích hợp điểm nào?”
“Đều không xinh đẹp bằng tiểu Coca nhà chúng ta.”
Diệp Lâm Tây tao nhã cầm ly cà phê, có chút tự hào nói: “Đương nhiên, tớ thực sự chưa nhìn thấy đứa nhỏ nào dễ thương bằng tiểu Coca.”
Quả thực không phải là do cái nhìn của người mẹ, mà là cậu bạn nhỏ Phó Lãng thực sự có lợi thế riêng về ngoại hình.
Khi đó Diệp Lâm Tây đi khám thai, đến tháng thứ chín của thai kỳ, bác sĩ đo tình trạng thai nhi, sau đó trầm mặc một hồi rồi nói rằng đường kính lưỡng đỉnh của đứa trẻ hơi nhỏ, không giống với một bào thai chín tháng tuổi.
Diệp Lâm Tây sửng sốt, bởi vì đường kính lưỡng đỉnh thực ra là một tên gọi khoa học, nhưng thực chất nó chính là số đo vòng chu vi đầu của thai nhi.
Thông thường nếu đường kính lưỡng đỉnh quá nhỏ, thì não có thể sẽ kém phát triển.
Mặc dù sau đó bác sĩ đã an ủi cô rằng không có vấn đề gì to tát cả.
Nhưng Diệp Lâm Tây vẫn vô cùng lo lắng.
Đến khi cậu nhóc ra đời, cô mới có thể hoàn toàn yên tâm vì sau khi kiểm tra các chỉ số cho thấy cậu hoàn toàn bình thường.
Khi Coca lớn lên, cô phát hiện ra lý do tại sao đường kính lưỡng đỉnh của cậu lại nhỏ, là bởi vì đậu có cái đầu nhỏ xinh.
Đầu nhỏ, nên khuôn mặt lại càng nhỏ nhắn.
So với những đứa trẻ cùng trang lứa, cậu lại cao hơn một chút, nhưng khuôn mặt thì nhỏ hơn.
Mặt nhỏ, đôi mắt to tròn, sống mũi thẳng.
Nên ngoại hình của bạn nhỏ Coca có phần thanh tú hiếm thấy ở trẻ nhỏ.
Một lúc sau, tiểu Coca ăn xong, không muốn ngồi yên, nên Diệp Lâm Tây để dì bảo mẫu đưa cậu đến khu vui chơi trong trung tâm thương mại.
Kha Đường nhìn theo bóng lưng cậu rời đi, không khỏi nói: “Đứa nhỏ lớn nhanh như thổi, mới đó đã ba tuổi rồi.”
Khương Lập Hạ nhìn ánh mắt thèm thuồng của cô ấy, cười vui vẻ: “Vậy cô cũng mau sinh lấy một đứa đi.”
“Không cần cô phải lo.” Kha Đường cao giọng nói.
Diệp Lâm Tây: “Tớ rất muốn thằng nhóc lớn càng chậm càng tốt.”
“Mọi người đều mong trẻ nhỏ lớn thật nhanh, cậu thì ngược lại, còn mong thằng bé lớn thật chậm.” Khương Lập Hạ có chút không hiểu.
Diệp Lâm Tây: “Khi còn nhỏ bụ bẫm rất đáng yêu.”
Khương Lập Hạ và Kha Đường đồng thanh nói: “Bây giờ cũng đáng yêu.”
Diệp Lâm Tây nâng cằm: “Hiện tại có chút giống thiếu niên rồi.”
Thi thoảng giữa hai hàng lông mày của cậu hiện lên vẻ lạnh lùng rất giống ba.
Nhắc đến chuyện này, Diệp Lâm Tây không khỏi nhớ đến việc mấy ngày trước, cô nói: “Mấy ngày trước tớ đưa thằng bé đến chơi với bà nội tớ, sau đó tất cả người thân khác trong nhà cũng có mặt, thằng bé lập tức chơi cùng với anh họ của nó.” Anh họ của thằng bé năm nay đã sáu tuổi, chuẩn bị vào cấp một.
Trẻ con thường thích chơi với người hơn tuổi mình, vì vậy cả hai mới cùng nhau ngồi trên thảm chơi Transformers vô cùng vui vẻ.
Ai ngờ trong lúc chơi, tiểu Coca lại cầm lấy con Transformer to nhất.
Anh họ muốn đòi lại, cậu lại không trả, khiến anh họ bắt đầu khóc lóc.
Anh họ tuy lớn hơn tiểu Coca nhưng tính tình lại mềm mỏng, cũng hay khóc nhè, vừa mới vậy đã khóc toáng cả lên.
Thấy vậy, Diệp Lâm Tây đang ngồi trên ghế sofa đành phải đứng ra giải hòa mâu thuẫn nhỏ giữa hai đứa trẻ.
Nhưng cô còn chưa kịp đi tới, đã thấy tiểu Coca cầm dép lê của mình đang để bên cạnh lên, dứt khoát nhét luôn vào miệng anh họ.
Trên mặt đem theo vẻ bình tĩnh kiểu ‘Anh im lặng ngay cho em’.
Kha Đường và Khương Lập Hạ lập tức bật cười khi nghe thấy điều đó.
Khương Lập Hạ: “Ôi mẹ ơi, thằng nhỏ cũng thông minh gớm, còn dùng cả dép nhét vào miệng anh họ nữa.”
Diệp Lâm Tây: “…”
“Phiền cậu yêu thương cũng đừng mù quáng vậy chứ.” Diệp Lâm Tây yếu ớt nói: “Cậu không thấy bộ dạng khi đó của thằng bé thế nào đâu, nếu không kịp thời ngăn cản, chắc cậu nhóc bắt anh họ nó nuốt cả chiếc dép đó xuống bụng mất.”
Kha Đường hỏi: “Sau đó, cô có hỏi thằng bé tại sao lại làm vậy không?”
Diệp Lâm Tây nở nụ cười: “Thằng nhỏ nói vì anh họ đang khóc.”
Khương Lập Hạ tiếp tục thổi phồng: “Thật không hổ là người thừa kế tiếp theo của gia đình, còn nhỏ mà đã bá đạo như vậy rồi.”
Diệp Lâm Tây: “Cậu đừng có nói vậy trước mặt thằng bé, tớ sợ sau này đi nhà trẻ, mỗi lần thấy bạn khóc nó lại nhét dép vào miệng bạn đó.”
Nghĩ thì đây hoàn toàn là việc mà cậu có thể làm.
Thấy cô lo lắng, Kha Đường liền an ủi: “Thằng nhóc vẫn còn nhỏ, sau này có thể từ từ dạy dỗ là được mà.”
Khương Lập Hạ cũng nói: “Cậu thử nghĩ mà xem, người lớn còn có tật xấu đầy ra đấy, mà lại bắt một đứa nhỏ phải thật hoàn hảo sao?”
Sau đó, cô ấy liền đổi chủ đề: “Hơn nữa, con trai tớ đã đủ hoàn hảo rồi, cậu để cho thằng bé có chút không gian để tự trường thành đi.”
Bọn họ ngồi nói chuyện thêm một lúc lâu thì Diệp Lâm Tây nhận được điện thoại của dì bảo mẫu, nói rằng tiểu Coca từ khu vui chơi đi ra nhìn thấy một cửa hàng đồ chơi bên cạnh liền chạy vào đó, đến giờ không chịu ra.
Truyện Sủng
Cả ba người cùng đi qua đó, nhìn thấy cậu nhóc đang đứng giữa một dãy dài đồ chơi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đang chăm chú nhìn mấy hộp đồ chơi, như thể muốn cẩn thận xem xét từng cái từng cái một từ phải qua trái vậy.
Tư thế này khá giống với Diệp Lâm Tây khi cô mua túi.
“Tiểu Coca, thích cái nào rồi?” Khương Lập Hạ đi tới, dùng lòng bàn tay xoa nhẹ cái đầu nhỏ của cậu.
Thấy mẹ đến, cậu nhóc như bắt được vàng, dựa vào dáng người nhỏ bé của mình, cậu chạy qua Khương Lập Hạ và Kha Đường, chạy thẳng đến kéo mẹ qua xem.
“Mẹ, cái này.” Tiểu Coca chỉ vào món đồ chơi mà mình đã lựa chọn kỹ càng.
Diệp Lâm Tây liếc mắt nhìn: “Cái này hình như lần trước đã mua rồi mà.”
Ai ngờ trí nhớ của cậu nhóc rất tốt, lập tức lắc đầu khẳng định: “Ở nhà không có.”
Diệp Lâm Tây thấy vậy cũng không nói nữa: “Được, vậy thì mua cái này đi.”
Cô vui vẻ đồng ý, đứa nhỏ lại càng hạnh phúc hơn, lập tức lấy ra món đồ mình thích giữa kệ hàng đủ mọi sắc màu.
Dì bảo mẫu thấy chiếc hộp khá to, muốn cầm hộ Coca, nhưng cậu lại không cho ai chạm vào.
Nhất quyết phải tự mình cầm cho bằng được.
Diệp Lâm Tây thanh toán xong mới nói: “Cậu xem nuôi thằng bé bây giờ tiết kiệm được bao nhiêu tiền.”
“Cậu đúng là khác người.” Khương Lập Hạ cười nói: “Tớ nghe mọi người luôn phàn nàn rằng đứa nhỏ là một cái máy nuốt vàng, vừa mới sinh ra đã bắt đầu đốt tiền.”
Diệp Lâm Tây không để ý, cô chỉ vào tên nhóc đang cầm hộp đồ chơi trước mặt: “Cậu nhìn mà xem, khi còn nhỏ, chỉ mới món đồ chơi chơi vài trăm tệ đã có thể khiến thằng nhỏ vui vẻ suốt cả ngày.”
“Đến khi lớn lên, nó sẽ thích nào là xe thể thao, nào là đồng hồ, vân vân, vậy không phải là khi còn nhỏ nuôi dạy dễ dàng hơn sao.”
Kha Đường và Khương Lập Hạ đều bị sốc trước nhận định của cô.
Một lúc lâu sau, Khương Lập Hạ cảm thán nói: “Quả không hổ là luật sư Diệp, logic nhìn nhận vấn đề cũng khác người.”
Cả hai người lập tức tỏ vẻ sùng bái lý luận của cô ngay tại chỗ.
–
Tiểu Coca lên ba tuổi, đã đến độ tuổi đi mẫu giáo, đây cũng là việc khiến Phó Cẩm Hành vô cùng chú trọng.
Anh yêu cầu trợ lý của mình lấy thông tin của một số cơ sở mẫu giáo hàng đầu tại Bắc An.
Tần Chu hiện đã được thăng chức, nghe nói là Phó chủ tịch của Khoa học Công nghệ Vân Khởi.
Còn người trợ lý này đã làm việc được hai năm, Diệp Lâm Tây cũng thường xuyên gặp anh ta, dáng vẻ thông minh và chu đáo giống hệt nguyên bản của Tần Chu.
Trong vòng hai ngày, tất cả các tài liệu về một số trường mẫu giáo đã được tìm về.
Hơn nữa, những ưu, khuyết điểm đều được liệt kê ra.
Khi Diệp Lâm Tây nhận được tập tài liệu dày cộp đó, cô còn tưởng là bản thảo phương hướng đầu tư.
Buổi tối, hai người họ nằm trên căn phòng bằng kính trên lầu, nơi này được Phó Cẩm Hành tìm người đến thiết kế, chỉ vì muốn dành một vị trí đặc biệt để ngắm sao cho Diệp Lâm Tây và tiểu Coca.
Ngoài ra còn có một chiếc kính thiên văn chuyên nghiệp gần cửa sổ nữa.
Bên trong phòng kính có một chiếc ghế sofa màu trắng mềm mại thoải mái, từ khi có nơi này, Diệp Lâm Tây rất thích chơi cùng tiểu Coca ở đây.
Cách đó không xa còn bày một vài món đồ chơi của tiểu Coca, vẫn chưa kịp cất dọn.
Hai người xúm lại xem thông tin trong tài liệu.
Diệp Lâm Tây: “Trường này không tệ, nhưng cách hơi xa nhà chúng ta, đi học phải mất nửa giờ đồng hồ.”
Giấc ngủ rất quan trọng đối với trẻ em, đặc biệt là vào buổi sáng.
Phó Cẩm Hành lật tiếp một trường tiếp theo, nói: “Trường này cũng khá ổn, dạy song ngữ, hơn nữa chất lượng giáo viên cũng rất tốt, trình độ tối thiểu cũng là Thạc sĩ.”
Diệp Lâm Tây xem đi xem lại, quả thực là không tồi.
Lại xem thêm một hồi, đến mức rối tung đầu óc, không biết nên chọn cái nào.
Tuy nhiên, chọn trường mẫu giáo không giống như việc chọn túi xách, mua túi xách có thể mua toàn bộ, không cần phải đưa ra lựa chọn, còn Tiểu Coca chỉ có thể học ở một trường.
Diệp Lâm Tây trở mình, đột nhiên quay đầu nhìn anh hỏi: “Trước đây, anh học mẫu giáo ở trường nào?”
Phó Cẩm Hành thoải mái nói ra tên trường.
Đột nhiên Diệp Lâm Tây lật lại mấy trang rồi kinh ngạc chỉ vào: “Trường mẫu giáo của anh cũng có ở đây này.”
Thực ra cũng chẳng có gì lạ, trường mẫu giáo hồi nhỏ Phó Cẩm Hành học cũng là một trường quốc tế.
Nhưng hiện tại ngôi trường này đã có lịch sử lâu đời, hơn nữa, cộng thêm mấy chục năm kinh nghiệm đó nên càng ngày càng khó xin vào.
Mãi cho đến khi Diệp Lâm Tây nhìn tới phần giới thiệu thông tin trường, mới thấy tên của Phó Cẩm Hành xuất hiện trong danh sách những nhân vật nổi tiếng tốt nghiệp tại trường.
Thực ra các trường đại học nổi tiếng như Đại học Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh cũng in các cựu sinh viên nổi tiếng trên tờ rơi tuyển sinh.
Nên Diệp Lâm Tây cũng cũng ngạc nhiên về điều này, chỉ có điều khi thấy tên của Phó Cẩm hành xuất hiện trên tờ quảng cáo của trường mẫu giáo, cô lại cảm thấy có chút thú vị rất khó giải thích.
Quả nhiên, Phó Cẩm Hành liếc nhìn cô một cái: “Buồn cười lắm sao?”
Diệp Lâm Tây lắc đầu: “Không có, không có.”
Tuy nhiên miệng thì nói là không nhưng tiếng cười đã phát ra ngoài.
Cô vừa cười vừa xem tiếp phần giới thiệu về ‘Trường mẫu giáo Khải Tuệ’ này, giá cả đương nhiên là nằm trong mức tiêu chuẩn của các trường mẫu giáo quốc tế hàng đầu.
Chưa kể đến còn rất nhiều những ưu điểm khác nhau, năm ngoái trường học đã chi ra một số tiền lớn để xây dựng khu học xá mới.
Còn có đài quan sát thiên văn đầu tiên trên thế giới được thiết lập trong một trường mẫu giáo.
Với tất cả những lợi thế kể trên, cộng với sức hút lớn để tiểu Coca trở thành bạn cùng trường với Phó Cẩm Hành, nên Diệp Lâm Tây đã lập tức đưa ra quyết định.
Phó Cẩm Hành cúi người hôn lên môi cô: “Không chọn thêm nữa sao?”
“Anh không muốn Coca làm bạn cùng trường với mình à?” Diệp Lâm Tây hơi ngạc nhiên, cô nghĩ anh sẽ vui.
Dù sao thì đây cũng là một nghi lễ khá trang nghiêm, con trai và ba trở thành bạn cùng trường.
Phó Cẩm Hành trầm mặc nhìn cô, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Anh chỉ không muốn khiến thằng bé còn nhỏ như vậy đã phải chịu áp lực lớn.”
Áp lực?
“Nhà trường này quản lý rất nghiêm ngặt sao?” Phản ứng đầu tiên của Diệp Lâm Tây là điều này.
Phó Cẩm Hành nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó mới từ từ nói: “Anh chỉ không muốn thằng bé phải lấy anh làm mục tiêu quá sớm.”
“Theo bước anh thực sự rất mệt mỏi.”
Diệp Lâm Tây: “…”
OMG!!
Diệp Lâm Tây cảm thán trong lòng, người đàn ông chó này sao lại có thể giữ được khí phách hiên ngang và tự tin như vậy cơ chứ, cô có lên khen anh hay không đây?
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của cô, Phó Cẩm Hành không kìm được mà cúi xuống hôn cô lần nữa.
“Sao, cảm thấy những gì chồng nói vô lý lắm à?”
Vốn dĩ Diệp Lâm Tây định phản bác lại anh vài câu, nhưng anh lại không cho cô cơ hội, lập tức dùng môi ngăn cô lên tiếng.
“Chẳng phải thằng nhỏ nói muốn có một cô em gái hay sao.”
Diệp Lâm Tây phản bác: “Thằng bé đâu có nói vậy.”
Rõ ràng, mỗi lần hỏi cậu muốn có em gái không, cậu đều nhất quyết từ chối, nói mình không muốn.
Diệp Lâm Tây đã có một tình anh em sâu đậm, nhưng nó không tồn tại ở tiểu Coca, đối với cậu nhóc mà nói, em gái không đáng để mong đợi.
Vì vậy Diệp Lâm Tây cũng không vội.
Lúc này cô mới nở nụ cười: “Chính anh là người muốn đúng không?”
Phó Cẩm Hành thẳng thắn thừa nhận: “Ừm, là anh muốn.”
“Anh muốn có một cô con gái thông minh, dễ thương, xinh đẹp và hoạt bát như hoa hồng nhỏ của anh.”
Diệp Lâm Tây bị anh nịnh đến nở mũi, nhưng vẫn cố làm bộ làm tịch, cô nhìn anh đánh giá một hồi mới chậm rãi nói: “Hóa ra trong lòng anh, em nhiều ưu điểm vậy sao?”
Ai ngờ sau khi Phó Cẩm Hành nghe xong anh không những không trêu chọc lại cô mà còn nhìn cô nở nụ cười dịu dàng.
Rất lâu sau anh mới thấp giọng nói: “Hoa hồng nhỏ ưu tú, những từ vừa rồi chỉ miêu tả được một vài điểm mà thôi.”.