Lyrics by Sakura Shan
__________
Gió cát đưa can đảm trên bước đường tử sinh
Là ai nói tuyết lạnh ống tay?
Khẽ lướt trên dây đàn, nâng mắt nhìn thế gian
Như vầng trăng chiếu rọi sơn hà
Lúc khóe môi mỉm cười răng trắng môi hồng son
Ngại chi ném chén rượu, luận quỷ ma với người
Đến lúc phong lưu tàn, đau xót lại thấy nhau
Xuân thì trong mắt này, niên thiếu quay về đây
Lại nhớ ngày ấy bạch câu khắp nơi tung hoành
Hồ sen trong gió nơi Vân Mộng yên bình
Hận yêu ngàn mối, trường tiên cô độc sát bên
Thêm khinh miệt ngày tháng này
Nửa đời thanh phong với bội kiếm Sương Hoa chế tà
Nguyện lòng tử sinh chẳng vương
Đường săn đêm sánh vai có tri âm chẳng rời
Trường kiếm ba trượng, ta ngước lên hỏi trời
Bầu không mây lãng du, oán ân dần mắc cạn
Biệt ly lúc xưa khó quên
Ngàn năm trôi thế gian đổi thay đâu thể ngờ
Một đời bên người, Phất Tuyết không rời tay
Réo rắt Vân Thâm ngọc tiêu tiếng vang trời mây
Là ai nghe tiếng hàng trúc reo?
Áo trắng không vương bụi, khi nét cười sáng lên
Như mùa xuân lan tràn cõi trần
Giấu kiếm trong ngôn từ, gian dối không người hay
Điểm mi tâm máu đào, bề ngoài tô bút mực
Oán khí in sâu, hào quang chẳng thể lấp đi
Gông xiềng khóa kiếp này, thân táng quan tài đây
Lừng danh một cõi, rượu cay nấu thêm can đảm
Mặc cho bao gió mưa giang hồ không màng
Trường đao trừ gian, vùi thân dưới lòng đất sâu
Ánh trăng tàn rọi áo lạnh
Người rời xa, ánh trăng chiếu cô đơn núi rừng
Lòng còn vấn vương chẳng yên
Nguyện làm đao chém tan sóng cao chỉ bởi người
Tử sinh chẳng màng, đâu dám phụ niên thiếu
Lục tửu kim tôn nhấp môi mấy chung say thỏa lòng
Ngạo mạn muôn người nhớ danh
Hùng tâm cao đến mấy, kiếm đâm xuyên núi ngàn
Chẳng ngại thăng trầm, tranh đấu cùng biển trời
Lữ khách cô đơn, đường xa khó đi đừng than
Từng qua cơn biến loạn, rượu say xem thế trần
Vốn đã mang danh đồng đạo chớ tàn sát nhau
Đến ngày mai ngoái đầu, không hát khúc nhạc xưa
Từng mơ khi thiếu niên mấy phong lưu khinh cuồng
Cùng say chẳng màng oán ân
Tựa Vong Cơ giữ tâm, có tình đều Vô Tiện
Hồng trần sâu thẳm, vọng thiên nhai bước đi