Lyrics by Song Linh
_______
Dáng tiên nhân nào trở về trần thế
Gió quấn y phục, thơ họa mỹ nhan
Bướm bay quanh người, tay cầm dù bước
Thiếu niên nhà ai lướt qua Hàn Dương
Bụi trần vây thân lại
Chợt tỉnh cơn mơ
Nấp trong lòng người
Thật an tâm
Giang sơn rực cháy
Hoa thành lửa đỏ
Khảm tâm ta
Ngàn hoa đang khoe sắc
Mở rèm lên xem
Đưa tay bao phủ
Bàn tay ai
Hồng ảnh nhẹ cười khẽ
Một ánh nhìn
Đã định là vạn kiếp
Ngàn dặm thiên giới
Sáng thiên đăng nguyện
Lòng tại đào nguyên
Vững vàng tiến bước
Mặt hồ gợn sóng
Đã bao đêm dài
Lửa đỏ thêu cháy
Khiến tâm rối bời
Đề thư khó viết
Trắng đêm nghĩ ngợi
Lòng tràn hình người
Cười nói bông đùa
Hè sang đông tới
Tám trăm năm rồi
Lòng vẫn đang cháy
Suốt bao ngày đêm
Tết Nguyên Tiêu người muôn vàn rực rỡ
Tháng năm luân hồi vẫn còn khắc sâu
Áo rách tay sờn giữa đời độc bước
Bước qua thiên giới, ta chính là đạo
Được gặp người kiếp này
Cần gì vinh hoa
Tâm có trói buộc
Đừng thương tâm
Mưa rơi rả rích len lỏi làn hương của người đó
Chở che cho chúng sinh
Chẳng sợ gươm đao, khói lửa loạn lạc
Cùng người đi
Một thân có độc khó chống thế sự
Luân chuyển giữa mây khói
Tường cao sụp xuống, mắt ướt đứng nhìn
Lòng mãi không quên
Sinh tử vẫn thế
Nguyện không yên giấc
Mãi theo bên người
Độ muôn bể khổ
Khó được chu toàn
Họa chảy ngàn kiếp
Máu xuôi Phương Tâm
Cả đời thiện chí
Rồi vẫn cô độc
Hồng trần chẳng rõ
Với ngươi vui đùa
Tận tâm không hối
Có ai xót thương
Ngàn năm có mấy
Thấm thoát qua rồi
Hồ đón sương sớm
Núi phủ tuyết trắng
Ở tại lúc trước
Mỗi ta đơn độc
Vào lúc này đây
Nhất niệm bên người
Mệnh định niên thiếu
Đã phi thăng rồi
Lửa nhỏ rực cháy
Vì xót thương người
Người tại nơi đó
Tâm hướng đào nguyên
Phủ đỏ tuyết trắng
Nguyện được tâm an