Lyrics by Song Linh
___________
Đàn reo rắc, cầm khúc vang
Đợi chờ ai, không trở về
Chợt nhớ tới, thời niên thiếu
Từng cùng người sánh bước cùng nhau
Trần Tình vang, nhạc khúc xưa
Dưới động kia, cùng với người
Rồi thì lại, chia cách xa
Bởi vì đạo chẳng chung đường đi
Là nhạc khúc đợi ai
Giấu đi vệt trường tiên khắc vào
Mười ba năm, vẫn ngóng trông
Lặng lẽ chôn đi thiên tử tiếu
Vì người dứt đi nội đan
Tới cuối thì chẳng thể quay đầu
Loạn Táng Cương, xương chất đầy
Độc mình ta
Rồi nhớ tới, hồi ức xưa
Con diều bay trên Liên hồ
Tại đáy cốc, huyền vũ vong
Nghe đàn vang tấu khúc tùy tâm
Rượu nâng chén, cạn với ai
Mượn rượu say, thấu nỗi lòng
Thỏ ngọc trắng, ai đã tặng
Mang hồn ta vấn vương chẳng nguôi
Là nhạc khúc đợi ai
Giấu đi vệt trường tiên khắc vào
Mười ba năm, vẫn ngóng trông
Lặng lẽ chôn đi thiên tử tiếu
Vì người dứt đi nội đan
Tới cuối thì chẳng thể quay đầu
Loạn Táng Cương, xương chất đầy
Độc mình ta
Ngày xưa ấy, trên tường cao
Lấy vò rượu mùi thơm vẫn còn
Thời gian trôi, chẳng bắt được
Người lãng quên, người thì chôn giấu
Rồi tới cuối chợt nhận ra
Lại với người cầm sáo tấu hoà
Hỏi một câu, nhạc khúc xưa
Gọi là gì
Hỏi một câu, nhạc khúc xưa
Gọi là gì
Đàn vang lên, tiếng sáo kêu
Vong Tiện khúc