Tất cả cuộc nói chuyện của mọi người, anh ta căn bản không nghe rõ, nếu không vẻ mặt của anh ta sẽ không thể bình tĩnh như vậy được.
Niệm Ninh thấy hai người bị lôi đi như chiếc giẻ rách, khi đang thất thần, ngay lúc này…Cô cảm thấy eo sít chặt lại, ngay lập tức rơi vào vòng tay rộng rãi mà ấm áp.
Nhạc Cận Ninh ôm chặt người phụ nữ nhỏ bé trong vòng tay, hôn lên tai cô, hỏi, “Em tha thứ cho tôi chưa?”
Niệm Ninh bị dọa giật mình, cô lập tức đẩy Nhạc Cận Ninh ra, vô thức nói, “Anh đừng có động tay động chân với tôi, tôi là…..” mẹ kế của anh.
Lời con chưa nói hết, cô đã không thể nói tiếp nữa rồi.
Bởi vì cô rất nhanh đã ý thức được, cô đã không phải mẹ kế của Nhạc Cận Ninh nữa, mà là vợ anhI : “Em là gì của tôi? Hửm?” Nhạc Cận Ninh vòng tay ôm cả người cô, ánh mắt nguy hiểm nhìn Niệm Ninh.
Nếu như, cô còn dám nói cô là mẹ kế của anh, vậy thì anh sẽ cải chính cô ngay tại chỗ, để cô nhận ra rõ thân phận của mình là gì.
Niệm Ninh có thể nhìn ra Nhạc Cận Ninh lúc này rất nguy hiểm, cô nhanh chóng thức thời, “Là vợ của anh đó.”
Nhạc Cận Ninh rất hài lòng với câu trả lời của Niệm Ninh.
Cô cuối cùng cũng hiểu rõ danh phận của mình rồi, sau này có lẽ anh không cần ăn chay nữa, mà có thể ăn thịt được rồi.
“Bây giờ có em lẽ đã tha thứ cho tôi rồi phải không?” Nhạc Cận Ninh ánh mắt sáng rực nhìn cô.
Niệm Ninh biết ý tứ của Nhạc Cận Ninh, cô mím môi, không lập tức trả lời câu hỏi của anh.
Cô thật sự rất ghét người khác lừa dối mình, nhưng…
Vì vậy khi biết Nhạc Cận Ninh luôn lừa gạt mình, cô thật sự rất tức giận.
Ngay cả cho đến bây giờ, khi cô đã nhớ lại rồi vẫn cảm thấy cỗ tức giận trong”
lòng chưa được giải tỏa hết.
Chỉ là Nhạc Cận Ninh vừa nấy giúp cô xả giận, nếu như nói không tha thứ cho anh, có phải là quá vô lương tâm không?
Nhưng mà, cô thậm chí không thể nói ra lời tha thứ cho Nhạc Cận Ninh.
Niệm Ninh lựa chọn sự im lặng để thay cho câu trả lời của mình.
Nhạc Cận Ninh nhìn cô hồi lâu không nói câu gì, vốn dĩ còn có chút tâm lý mong chờ, bây giờ lập tức trở nên nguội lạnh dần.
Người phụ nữ ngốc nghếch này, không quá thông minh, nhưng lại cứng đầu đến chết.
Cô định tức giận đến bao giờ? Nhạc Cận Ninh có chút bất lực, nhưng là người phụ nữ mà mình lựa chọn, có khóc cũng phải tiếp tục chiều chuộng, “Được, nếu em vẫn chưa tha thứ cho tôi, vậy tôi cũng không miễn cưỡng em, tôi sẽ tiếp tục dùng cách của mình để bù đắp cho em, sớm muộn cũng sẽ khiến em chủ động mở miệng nói tha thứ tôi.”
Trước đôi mắt sâu thẳm và chân thành của Nhạc Cận Ninh, trái tim của Niệm Ninh lại đập dữ dội.
Cô hít một hơi thật sâu, nhịp tim mới dần dần bình tĩnh trở lại.
“Nói sau đi.” Niệm Ninh sau khi nói xong, không nhịn được ngáp một cái, lúc này mới cảm thấy mệt mỏi, kiệt sức.
Có chuyện gì vậy? Cô vừa mới ngủ dậy, sao lại buồn ngủ nữa rồi? Cô tự hỏi mình có phải sắp trở thành lợn rồi không?
“Tôi có chút mệt rồi, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi muốn đi nghỉ ngơi một chút.
Anh có việc thì cứ đi làm đi, không cần quan tâm tới tôi.”
Bỏ lại câu này, cô quay người chạy lên lầu, trực tiếp bỏ lại Nhạc Cận Ninh một mình trong phòng khách.
Khoảnh khắc cô vừa rời đi, Tiền Thụy từ bên ngoài bước vào.
Biểu cảm trên gương mặt Nhạc Cận Ninh lại trở lại vẻ lạnh lùng thường thấy, nâng mí mắt lên thờ ơ liếc nhìn một cái, trực tiếp ra lệnh, “Lấy ít thuốc cho bọn họ uống, giữ lại chứng cứ.
Nói cho Trần gia và Niệm gia bên đó rằng Trần Mãn và Niệm Tâm Như rất xứng đôi, hai nhà liên hôn đối với phát triển sự nghiệp rất có lợi.”