Mặc dù chú Vương có hơi ngạc nhiên khi Niệm Ninh mới sáng sớm đã muốn ăn chanh, nhưng ông vẫn tự tìm thấy một quả chanh từ nhà bếp đi ra và vắt cho Niệm Ninh một ly nước chanh: “Mợ chủ, chanh thật sự rất chua, tôi sợ mợ chủ không thể chịu đựng được, vì vậy tôi đã làm một ly nước chanh để giảm độ chua đi một ít.
“
Vị chua của chanh lập tức lan tỏa trong không khí, Niệm Ninh cảm thấy nước bọt của mình tiết ra rất nhiều, cô uống một ngụm nước, cảm thấy nước không đủ chua.
Vậy là, cô không nhịn được tiến về phía trước cầm lấy một lát chanh nếm thử, vị chua ngọt ở đầu lưỡi ngay lập tức phát giác, ngay cả cảm giác muốn nôn cũng đỡ đi rất nhiều.
“Mợ chủ, có quá chua không?” Chú Vương đứng một bên, lo lắng hỏi.
Ông sợ Niệm Ninh sẽ ăn quá nhiều chanh, răng sẽ không chịu nổi.
“Không chua, rất ngon…” Niệm Ninh lấy miếng chanh đó ăn thêm một miếng, cảm thấy rất ngon, cô mang tất cả các quả chanh đem đến nhà ăn.
Chú Vương đứng sang một bên, nhìn Niệm Ninh vui vẻ ăn, không chút miễn cưỡng, cũng không nói gì.
Lúc này, Nhạc Cận Ninh đã xử lý xong việc gấp, anh đi xuống cầu thang, nhìn thấy Niệm Ninh ăn những lát chanh với khuôn mặt đầy sự mãn nguyện, vị chua ngập tràn trong nhà bếp khiến anh cảm thấy ê cả răng.
Anh nhịn không được mà hỏi: “Tại sao lại ăn chanh như thế này? Không chua sao?”
Niệm Ninh lắc đầu, lấy một lát đưa anh vào miệng Nhạc Cận Ninh, chăm chú hỏi: “Không chua, không tin anh nếm thử đi?”
Cô thực sự không cảm thấy chua chút nào, ngược lại cảm thấy nó siêu ngon.
Nhạc Cận Ninh nhìn xuống lát chanh đưa lên miệng, rồi lại thấy ánh mắt đầy mong đợi của Niệm Ninh, không nhãn tâm từ chối.
Nghĩ đến hương vị ngọt ngào của người phụ nữ nhỏ bé này, yết hầu chuyển động một chút, giọng anh khàn lại mờ ám nói: ‘Chanh không được ăn như thế này.”
“Gái gì?” Niệm Ninh không hiểu ý của Nhạc Cận Ninh.
Chanh không được ăn như thế này, còn có thể ăn thế nào?
Nhìn thấy sự nghỉ hoặc trong đôi mắt của Niệm Ninh, Nhạc Cận Ninh quấn lấy hai bàn tay trắng trẻo của Niệm Ninh, cúi người trực tiếp hôn lên môi cô còn lưu lại mùi thơm của chanh, nói: “Nên ăn nó như thế này …’ toàn bộ lời nói còn lại biến mất giữa các kế răng.
“Ưm…” Niệm Ninh bị hôn cuồng nhiệt.
Nhạc Cận Ninh ngang ngược hôn lấy cô, Niệm Ninh bị động chịu đựng nụ hôn của Nhạc Cận Ninh, cảm thấy bản thân bị hôn đến nghẹt thở.
Cuối cùng, Nhạc Cận Ninh buông cô ra.
“Quả nhiên không chua!” Anh nhếch môi, trong đôi mắt ngầm ý cười, nói theo cách chơi chữ, “Thật ngọt ngào II!”
Niệm Ninh bụm miệng, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cô không biết tại sao mình lại bị lây nhiễm Nhạc Cận Ninh, trong lòng cô có một sự ngọt ngào.
Chú Vương quan sát mối quan hệ giữa thiếu gia và mợ chủ ngày càng tốt hơn, nụ cười trên khuôn mặt ông càng rực rỡ.
Đột nhiên, trong đầu ông có một tia sáng, vui mừng kinh ngạc nhìn Niệm”
Niệm Ninh: “Mợ chủ thích ăn đồ chua như vậy, cậu chủ không phải có khả năng sớm bế cậu chủ nhỏ, công chúa nhỏ sao?”
Ban đầu Niệm Ninh vẫn đang đắm chìm trong sự ngọt ngào thì bỗng dưng tim đập lên một nhịp, bàn tay toát mồ hôi: “Không thể nào !”
Nhạc Cận Ninh khẽ nhướng mày, vô thức nhìn vào cái bụng phẳng lỳ của cô, nghĩ đến sự khác thường của Niệm Ninh trong khoảng thời gian này, liệu cô ấy thật sự có thể…