Người phụ nữ chết tiệt này, vậy mà lại nói chuyện rất vui vẻ với người đàn ông khác trước mặt anh, ngay cả chồng cô anh đây cô cũng không thèm để ý.
Lúc nãy nói chuyện rất nhiều, Niệm Ninh thực sự có chút khát nước, vì vậy cô nhấc chiếc cốc lên nhấp một ngụm nước.
Thấy Niệm Ninh uống nước trong cốc, biểu cảm trên khuôn mặt của Nhạc Cận Ninh mới dịu đi đôi chút.
Tần Tuyết Tùng mỉm cười nhìn Nhạc Cận Ninh và Niệm Ninh, anh cùng Nhạc Cận Ninh lớn lên cùng nhau, hiểu rất rõ cậu ấy.
Anh nhìn là có thể thấy, lúc nãy anh và Niệm Ninh vừa nấy nói chuyện vui vẻ như vậy, Nhạc Cận Ninh thực sự ghen rồi, vì vậy cậu ấy mới bất thường cắt ngang cuộc trò chuyện giữa bọn họ, có vẻ như cậu ấy thực sự quan tâm đến Niệm Ninh.
Nghĩ đến đây, đôi mắt anh lóe lên, dường như vô tình hỏi: “Đúng rồi, khi nào hai người sẽ tổ chức đám cưới vậy?
Mình có thể sắp xếp thời gian rảnh rỗi.
”
“Sớm thôi.
” Nhạc Cận Ninh nhìn Niệm Ninh nói.
: Khi Niệm Ninh nghe thấy điều này, tai cô bỗng chốc cảm thấy nóng bừng.
Mơ hồ xuất hiện bầu không khí ngọt ngào giữa hai người, Tần Tuyết Tùng nở nụ cười trên khuôn mặt: “Cận Ninh, mình thực sự rất vui khi thấy cậu được hạnh phúc, lúc trước mình vẫn nghĩ rằng cậu sẽ không thoát ra được…”
“Tuyết Tùng …” Nhạc Cận Ninh ngắt lời anh, nhiệt độ của đôi mắt anh bỗng giảm xuống một chút rồi nói: “Việc gì đã qua rồi, không cần phải nhắc lại nữa.
”
Tân Tuyết Tùng ngạc nhiên liếc nhìn Nhạc Cận Ninh, im lặng trong vài giây, khuôn mặt lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm: “Đúng vậy, tất cả chỉ là quá khứ.
”
Niệm Ninh mơ hồ lắng nghe cuộc hội thoại ngẫu nhiên của họ, nhạy bén nắm bắt vài từ cuối cùng, vô thức nghĩ về nhân vật bí ẩn trên tâng 18 của viện dưỡng lão.
Lễ nào bọn họ nói điều gì đó liên quan đến những người sống ở tầng mười tám sao? Hơn nữa, tại sao khi cô đề cập đến tầng 18, Nhạc Cận Ninh lại phản ứng dữ dội như vậy? Mối quan hệ giữa người đó và Nhạc Cận Ninh là gì?
Những câu hỏi tiếp theo cứ quanh quẩn trong đầu cô, thậm chí cũng không chú ý đến báo cáo kiểm tra của mình, vô thức ăn những món ăn mà Nhạc Cận Ninh đã bỏ vào bát của mình mà không có chút vị giác nào.
Nhìn thấy sự chăm sóc tỉ mỉ của Nhạc Cận Ninh đối với Niệm Ninh trong mắt, Tần Tuyết Tùng nói đùa trước khi rời đi: ‘Quả nhiên con người sắt đá đã trở lên dịu dàng rồi, so với trước đây, cậu thực sự thay đổi rất nhiều đó.
”
Nhạc Cận Ninh nhìn sâu vào Niệm Ninh, không biết cô đang nghĩ gì: “Khi cậu gặp được người đó, cậu nhất định sẽ hiểu mình thôi.
”
Sau khi đơn giản chia tay Tần Tuyết Tùng, Nhạc Cận Ninh và Niệm Ninh cũng rời đỉ.
Tần Tuyết Tùng nheo mắt, nhìn vào bóng lưng họ rời đi, trong nháy mắt đôi mắt anh tối sầm lại.
Anh lấy điện thoại ra và liên lạc với ai đó: “Giúp tôi điều tra một người.
”
Ánh mắt u ám lạnh lùng rơi vào Niệm Ninh, người đang nép mình bên cạnh Nhạc Cận Ninh: “Tôi muốn tất cả thông tin của cô ấy, càng chỉ tiết càng tốt.
”