Nếu cô ta không dạy dỗ người phụ nữ này một chút thì sau này ai cũng sẽ nghĩ Lý Tây Tây cô dễ bắt nạt.
Nghĩ vậy, đột nhiên Lý Tây Tây nhanh chóng đi ra phía trước: “Niệm Ninh, cô chết đi!”
Niệm Ninh vừa đi chưa được mấy bước, thì nghe thấy tiếng Lý Tây Tây, lập tức cô cảm giác được trong vài giây, nhưng chờ đến lúc cô phản ứng lại thì đã không kịp rồi.
Lý Tây Tây bước nhanh đuổi kịp Niệm Ninh, sau đó đưa tay đẩy cô thật mạnh.
“A…” Niệm Ninh bất ngờ không kịp chuẩn bị, ngã thẳng vào trong bể bơi: “Cứu… mạng… Cứu mạng…”
Cô không biết bơi! ! !
Chẳng lẽ, hôm nay cô thật sự phải chết đuối trong cái bể bơi này sao?
Thế nhưng cô không cam lòng, cô không muốn xa Nhạc Cận Ninh, cô muốn cùng Nhạc Cận Ninh vĩnh viễn ở bên nhau.
Cô không muốn chết! ! I Cùng lúc đó…
Nhạc Cận Ninh nói chuyện điện thoại xong, quay về nơi vừa rời đi, nhưng lại không thấy tung tích Niệm Ninh đâu, khẽ cau mày, anh tìm một vòng xung quanh, cũng không thấy bóng dáng Niệm Ninh.
Nhưng mà lại tình cờ gặp phải Tần Tuyết Tùng.
“Cận Ninh?”
Vốn dĩ Nhạc Cận Ninh đang vội vàng tìm Niệm Ninh thì nghe thấy có người đang gọi anh, anh nhìn lại, phát hiện Tần Tuyết Tùng vậy mà cũng đang có mặt ở bữa tiệc, anh nghi ngờ hỏi: “Tuyết Tùng, sao cậu lại ở đây?”
“Tới bàn chuyện làm ăn.
” Tân Tuyết Tùng hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi mình thấy cậu vội vội vàng vàng, sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Nghe thấy Tần Tuyết Tùng hỏi như vậy, lông mày Nhạc Cận Ninh nhíu chặt hơn: “Mình đang tìm Niệm Ninh, tôi vừa ra ngoài nghe một cuộc điện thoại, sau đó người này đã không thấy tăm hơi, đúng rồi, cậu có trông thấy cô ấy không?”
Vừa nói, Nhạc Cận Ninh vừa đảo.
mắt nhìn xung quanh như cũ, nhưng cũng không thấy bóng dáng Niệm Ninh.
Tân Tuyết Tùng cười nhẹ, nói: ‘Cô Niệm? Vừa rồi mình vẫn còn tán gẫu với cô ấy, nhưng mà không nói nhiều vì cô ấy bảo trong phòng hơi nóng, muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
”
Ra ngoài?
Không biết vì sao trong lòng Nhạc Cận Ninh đột nhiên hiện lên cảm giác cực kỳ sợ hãi, giống như sẽ mất đi thứ gì đó quan trọng.
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ là Niệm Ninh xảy ra chuyện rồi?
Nhạc Cận Ninh nghĩ vậy, không nói hai lời, vội vàng chạy ra bên ngoài.
Vừa ra đến cửa thì nghe thấy tiếng kêu cứu của Niệm Ninh truyền đến cách đó không xa, anh lập tức chạy về hướng phát ra âm thanh, sau đó thấy cả người Niệm Ninh ngâm trong nước, cánh tay với lên liên tục.
“Niệm Ninh!” Nhạc Cận Ninh theo bản năng chạy ra ngoài, nhảy thẳng vào trong nước, dùng tốc độ nhanh nhất bơi đến gần Niệm Ninh, một phát vớt cô lên luôn.
Thế nhưng khi anh bế Niệm Ninh lên bờ thì cô đã ngất đi.