Niệm Ninh cũng không nói chuyện cô và người chăm sóc luống cuống tay chân tìm bà khắp nơi, cô như không có chuyện gì xảy ra nói: “Không có gì, người chăm sóc vừa gọi cho con nói không thấy bà, con mới nghĩ đến hôm nay là ngày giỗ của ông, vì thế mới tới xem một chút.
”
Bà nội vừa nghe liền biết đã khiến Niệm Ninh lo lắng, bà vô cùng hổ thẹn nói: “Bà thật ra muốn gọi người chăm sóc cùng tới, nhưng bà vừa ăn một miếng bơ dứa liên nghĩ đến hôm nay là sinh nhật của ông con nên quên báo cho người chăm sóc biết mà đã ngay đến đây rồi, bà nghĩ tối nay mình cũng có thể tự trở về.
”
Rõ ràng là một người già mấy chục tuổi, nhưng bây giờ nhìn lại giống nhưng một đứa trẻ nhỏ đau lòng.
Niệm Ninh nhìn thấy bà nội như vậy, khóe miệng nở nụ cười khẽ: “Không sao, bà nội, gần đây con có nhiều việc đến nỗi quên mất đến đây ở bên bà, sau này bà muốn đi đâu phải nói một chút với người chăm sóc được không? Nếu không ông biết bà không ngoan như thế, ở trên trời thấy sẽ không vui đâu.
”
Bà nội gật đầu: “Bà biết rồi.
”
Niệm Ninh và bà nội cùng nhau cúng tế ông nội.
Cúng cho ông nội xong thì đã đến chiều, sau khi cô tự đưa bà về viện điều dưỡng, lúc này mới dường như trút được gánh nặng, rời khỏi viện điều dưỡng.
Lúc Niệm Ninh đi ra khỏi viện điều dưỡng, thời gian đã không còn sớm, bây giờ trở về bệnh viện phẫu thuật xem ra đã không kịp nữa.
Cũng may Nhạc Cận Ninh đi công tác, mấy ngày nay không ở nhà, cô vẫn còn thời gian.
Niệm Ninh lấy điện thoại ra, muốn gọi cho bệnh viện hẹn lại thời gian phầu thuật, kết quả lấy điện thoại ra mới phát hiện tối hôm qua cô không sạc điện thoại, bây giờ điện thoại hết pin, tự động tắt.
Thôi, sau khi trở về sạc điện thoại xong thì gọi lại cho bác sĩ cũng được.
Nghĩ như thế, Niệm Ninh chặn một chiếc taxi ở ven đường.
Ngồi trên xe, cô nhìn quang cảnh trôi nhanh ngoài cửa sổ, sau đó đưa mắt nhìn bụng của mình.
Nếu như đứa con trong bụng là của Nhạc Cận Ninh thì tốt biết bao, như vậy cô có thể không cần bỏ nó đi, cô không phải không có tình cảm với đứa con, nhưng cũng không có lựa chọn khác, cho nên cô không dám để bản thân nghĩ nhiều.
Mặc kệ là vì mình hay vì đứa con trong bụng, bỏ đứa trẻ đi mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Cô không thể để mối quan hệ của mình và Nhạc Cận Ninh vì một đứa trẻ mà sụp đổ.
Cũng không thể để đứa trẻ này từ lúc sinh ra đã không có ba.
Niệm Ninh khẽ khép hàng mịi, không nghĩ thêm nữa, dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cho đến khi tài xế nhắc nhở cô đã đến nơi cần đến, cô lúc này mới trả tiền xuống xe.
Sau khi về đến nhà, cả người Niệm Ninh uể oải, sắc mặt tái xanh, khiến cho cô không nghĩ tới chính là Nhạc Cận Ninh đã trở về không biết tự lúc nào.
Anh không phải đi công tác sao?
Sao trở về nhanh như thế?
“Nhạc…”
Niệm Ninh kinh ngạc nhìn Nhạc Cận Ninh, vừa định hỏi anh sao hôm nay về, nhưng cô mới mở miệng thì bị Nhạc Cận Ninh ngất lời.