Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui


Trong chốc lát Niệm Tâm Như bị mất thăng bằng, cả người cứ liên tiếp lùi về phía sau, sau đó trực tiếp rơi vào khu nước nông gần vùng biển, phút chốc quần áo và đầu tóc đều bị ướt, thoạt nhìn thì thấy cả người cô ta trông hết sức chật vật.

Niệm Tâm Như thật không nghĩ tới chỉ chạm tới cánh tay của Nhạc thiếu chút, anh lại có thể tức giận như thế.

Trần Mãn đứng ở một bên luôn im lặng, anh ta thấy Niệm Tâm Như bị Nhạc Cận Ninh đẩy té ngã như thế này, ngay lập tức đi tới đỡ Niệm Tâm Như đứng lên.

Anh ta muốn ra mặt thay Niệm Tâm Như, nhưng khi nhìn đến vết thương trên người Nhạc Cận Ninh còn chưa hồi phục triệt để, lại bắt đầu mơ hồ cảm thấy đau đớn.

Cho nên cuối cùng, chỉ có thể ngầm chịu đựng.

“Tôi cảnh cáo cô, tôi mong đây là lần cuối cùng cô gây rắc rối cho Niệm Ninh, nếu để tôi biết cô đàm tiếu gì sau lưng, tôi sẽ không vì Niệm Ninh mà tha cho cô nữa, kết cục của cô chắc chắn còn thê thảm hơn lần trước.

” Vẻ mặt Nhạc Cận Ninh u ám nói: “Người phụ nữ của tôi, cả kể cô ấy có yêu tiền của tôi, thì tôi đây cũng vui vẻ, không có liên quan gì đến các người.


Niệm Tâm Như nhớ đến lần trước, cô †a âm thầm tính kế với Niệm Ninh và Trần Mẫn, sau đó Nhạc Cận Ninh lại dùng nó áp lên người cô.

Nếu như không phải cuối cùng cô ta dùng bà nôïij uy hiếp Niệm Ninh giúp mình, thì kết cục của cô ta tuyệt đối sẽ…
Nghĩ đến loại kết cục này, Niệm Tâm Như không thể ngừng run rẩy.

Niệm Ninh đã uống hết nước trái cây thấy Niệm Tâm Như cũng chỉ giở được chút thủ đoạn này, ngay tức khắc cô cảm thấy rất nhàm chán.

“Nhạc Cận Ninh, chúng mình trở về thôi.

” Nàng đi tới bên người Nhạc Cận Ninh, nói.

Bây giờ cô cũng không còn một chút tình cảm gì với gia Niệm gia nữa, vốn dĩ cô đứng đây đợi, chỉ là muốn xem thử Niệm Tâm Như có thể giở ra thủ đoạn gì.

Có điều rất hiển nhiên, cô ta vẫn chỉ là cái thùng rỗng kêu to.

Thấy Niệm Ninh muốn quay về, Nhạc Cận Ninh gật đầu một cách âu yếm rồi nói: ‘Được thôi, anh nghe lời em.

”Niệm Tâm Như đứng ở bãi cát bên cạnh trông rất thảm hại, nhìn bóng lưng hai người bọn họ rời đi, hai tay đần dân nắm thật chặt thành hình nắm đấm, đố ky sắp chết.

Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì Niệm Ninh có thể được Nhạc thiếu xem trọng chứ?
“Chúng ta trở về đi.

” Trần Mẫn đi tới bên người Niệm Tâm Như, cũng muốn đưa cô ta quay về, đúng lúc này lại chợt nghe Niệm Tâm Như nói rằng: “Quay về với anh sao, anh đúng là đồ vô dụng, vợ của mình bị người khác bắt nạt, anh còn không thèm nói một lời.


Tất cả sự tức giận của Niệm Tâm Như đều trút lên trên người của Trần Mẫn.

Nghe cô nói như vậy, Trần Mãn cũng có chút không hài lòng: “Anh là đồ vô dụng? Chính em mới là người đi khiêu khích Nhạc Cận Ninh, anh ta là ai em còn không biết hay sao? Anh biết em một lòng một dạ chỉ muốn hưởng vinh hoa phú quý, thế nhưng anh cũng đã rất nổ lực rồi, tại sao em không bao giờ cảm thấy đủ vậy?”
Niệm Tâm Như thấy từng người bọn họ đều tới chất vấn cô ta, sự tức giận trong người cô ta càng tăng lên.

“Thấy đủ? Làm sao mà tôi có thể thấy đủ được chứ? Trần gia các anh ngay cả đi xách giày cho Nhạc gia cũng không xứng, nếu như không phải Nhạc Cận Ninh ngăn cản, ép buộc tôi, †ôi cũng sẽ không bao giờ cưới anh.

Anh nghĩ rằng tôi thật sự yêu anh sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui