Nếu là một năm trước, nhất định anh sẽ không tin, đồng thời ôm hy vọng to lớn rằng cô ta sẽ tỉnh lại.
Nếu là một năm trước, nhất định Nhạc Cận Ninh sẽ không tin Tô Mạt không tỉnh lại, đồng thời ôm lấy hy vọng rất lớn rằng cô sẽ tỉnh lại.
Nhưng đã hai năm trôi qua, anh cũng hay đi thăm Tô Mạt, nhưng qua lâu như thế, nói với cô ta nhiều như thế.
Tô Mạt cũng không cử động ngón tay, càng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Mỗi lần bác sĩ đều nói, cả đời này có lẽ cô ta sẽ không tỉnh lại.
Dù cho anh không tin, nhưng người khác nói quá nhiều, anh không tin cũng không được.
“Sao lại không nói gì?” Thấy Nhạc Cận Ninh trâm mặc, lửa giận trong lòng Tần Tuyết Tùng bốc lên.
Cô gái kia, lúc trước yêu anh như vậy, bây giờ vì biến thành người thực vật, mà Nhạc Cận Ninh lại muốn kết hôn với người phụ nữ khác.
“Tình huống của Tô Mạt cậu cũng biết rõ.
Dù cho thế nào, mình cũng sẽ không từ bỏ chữa trị cho cô ấy.
’ Nhạc Cận Ninh nói nghiêm túc.
“Cậu không từ bỏ việc chữa trị cho cô ấy bởi vì cậu thấy hổ thẹn, mình thật sự cảm thấy thương xót cho Tô Mạt.
”
Tần Tuyết Tùng tức giận nói.
Nhạc Cận Ninh nhíu mày, Tần Tuyết Tùng trái một câu Tô Mạt, phải một câu Tô Mạt, anh nghe được cảm thấy tức giận: “Mình thừa nhận trong lòng có áy náy với Tô Mạt, nhưng làm người phải nhìn về phía trước.
” : Giữa Niệm Ninh và Tô Mạt, anh đã đấu tranh vô số lần, suy đi nghĩ lại tình cảm dành cho hai người.
Anh đối với Tô Mạt là thật, đối với Niệm Ninh cũng là thật.
Chỉ có điều, có nhiều thứ đã phai mờ theo thời gian.
Cho nên, trong lòng anh hổ thẹn.
Tần Tuyết Tùng hỏi: “Nói cách khác, cậu thật sự định vứt bỏ Tô Mạt sao?”
Tần Tuyết Tùng nói một câu, để Nhạc Cận Ninh rơi vào trâm mặc.
Qua một lúc lâu, anh mới bình tĩnh trả lời: ‘Không phải vứt bỏ, Tô Mạt là ân nhân cứu mạng của mình, cũng là mối tình đâu của mình.
Với mình mà nói, bất cứ ai cũng không thể thay thế vị trí của cô ấy trong lòng mình.
Nhưng điều bây giờ mình có thể làm, chính là tìm bác sĩ giỏi nhất chữa cho cô ấy.
”
“Cậu vấn tin là Tô Mạt sẽ không tỉnh lại sao?” Hai tay Tần Tuyết Tùng nắm chặt thành đấm, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Nhạc Cận Ninh.
Nhạc Cận Ninh uống sạch ly rượu vang trong tay: “Bác sĩ giỏi nhất thế giới đã nói thế, tôi cũng không muốn tin.
”
Nhưng mà, anh không thể không tin vào điều đó.
“Nhất định Tô Mạt sẽ tỉnh lại.
” Tân Tuyết Tùng nói rất chắc chắn.
Anh ta biết Nhạc Cận Ninh đã quyết định, anh ta không muốn nói tiếp chuyện này với Nhạc Cận Ninh nữa, mà cầm tấm thiệp mời trên bàn trong tay.
Anh ta nhìn xem chữ viết phía trên, trong khoảnh khắc anh ta cảm thấy trong lòng phức tạp.
Nhạc Cận Ninh thở dài một hơi, nói: “Mượn lời chúc tốt lành của cậu, mình cũng hy vọng Tô Mạt có thể tỉnh lại.