Không biết từ khi nào thì Nhạc Cận Ninh đã dựa vào đùi cô mà ngủ mất, sách ở trên tay anh cũng rơi xuống đất.
Niệm Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, thuận tay cầm đến một tấm thảm nhẹ nhàng đắp lên người Nhạc Cận Ninh.
Sau đó, cô tiếp tục đọc sách, đột nhiên điện thoại trên bàn lại vang lên.
Là điện thoại của Nhạc Cận Ninh.
Niệm Ninh nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, liền biết được người gọi điện tới là cha của Nhạc Cận Ninh, cô lại thấy Nhạc Cận Ninh sắp bị tiếng chuông điện thoại làm cho thức giấc nên cô trực tiếp nghe điện thoại.
Mấy ngày nay anh phải thường xuyên thức khuya để xử lý công việc nên hiện tại do mệt nhọc mà ngủ thiếp đi.
”A lô, cha à, cha có chuyện gì không?” Tuy nói cha của Nhạc Cận Ninh là một người rất dễ sống chung nhưng Niệm Ninh vẫn kính sợ ông, cô sợ bản thân lại làm ra chuyện gì sai lầm.
“Là Niệm Ninh hả, không có gì, cha chỉ gọi điện cho Cận Ninh thông báo với nó là cha đã về tới nhà, lúc trước nó có nói muốn đem ảnh cưới của hai đứa cho cha xem, cha chỉ muốn hỏi là khi nào nó qua đây.
” cha Nhạc hòa nhã nói.
Niệm Ninh nhìn dáng vẻ ngủ say của Nhạc Cận Ninh, nhẹ giọng nói với cha Nhạc: “Vừa nảy, Nhạc Cận Ninh nói sẽ đưa con về gặp cha nhưng mà anh ấy đang ngủ rồi, đợi khi nào anh ấy tỉnh ngủ, con giúp cha hỏi một chút, sau đó con sẽ gọi điện nói cho cha biết, cha xem có được không?”
Cha Nhạc rất hài lòng với đề nghị của Niệm Ninh, phía bên kia nhanh chóng truyền qua tiếng cười vui vẻ: “Được được, các con tự xem rồi sắp xếp đi, hiện tại cha là một lão ông rất nhàn nhã, lúc nào cũng có thời gian hết.
”
Lúc đầu Niệm Ninh nghe điện thoại trong lòng còn có chút khẩn trương, nhưng mà thời gian càng lâu thì cô cũng buông lỏng tâm tình.
Sau đó cô tán gầu vài chuyện với cha Nhạc, hai người trò chuyện vô cùng Vui vẻ.
Số lần cô tiếp xúc với cha Nhạc cũng không nhiều lắm, đại đa số chỉ trò chuyện đôi ba câu qua điện thoại.
Cũng không biết vì sao, Niệm Ninh cảm thấy rất vui vẻ.
Khi cô nói chuyện phiếm với cha Nhạc thì cô lại cảm nhận được tình thương từ người cha.
Trò chuyện hết một lúc, cha Nhạc sợ Niệm Ninh nhàm chán, vì thế nói: “Được rồi, cha cũng không có chuyện gì, nếu các con bận thì cha cúp trước đây.
”
Niệm Ninh gật đầu: ‘Vậy được, vậy cha nhớ giữ gìn sức khỏe.
”
“Yên tâm đi, sức khỏe của cha luôn tốt, nhưng mà con á, gần đây nên chú ý nhiều một chút, nếu Cận Ninh ăn hiếp con, cứ việc nói với cha, cha nhất định sẽ làm chủ cho con.
” Cha Nhạc theo lệ dặn dò nói.
Những lời này cũng không phải lần đầu tiên Niệm Ninh nghe được, nhưng mà mỗi lần cô nghe lại cảm thấy vô cùng ấm lòng.
Cô hé miệng, hốc mắt ứ nước mắt: “Dạ, con nhớ rồi ạ.
”
Rất nhanh, cha Nhạc đã cúp điện thoại.
Niệm Ninh lại nhớ tới câu nói kia: “Cha làm chủ cho con.
” càng nghĩ tới mũi cô càng cay xòe, tay cầm điện thoại có chút run rẩy.
“Em làm sao vậy?” Nhạc Cận Ninh cũng vừa mới thức giấc, nhưng anh thấy cảnh cha con hai người nghe điện thoại nói chuyện rất vui vẻ nên anh cũng không quấy rầy, tiếp tục giả bộ ngủ.
Chờ tới khi hai người cúp máy, anh liền ngẩng đầu lên hỏi Niệm Ninh, kết quả lại thấy hai mắt của Niệm Ninh đều đỏ hoe.