Tính theo giá cổ phiếu hiện tại của tập đoàn Nhạc thị, ba phần trăm cổ phần ban đầu quy ra việt nam đồng, tài sản ít nhất cũng phải vài chục tỷ, còn chưa tính tới lợi nhuận và tiên hoa hồng được chia cuối năm.
Quà này đối với Niệm Ninh là vô cùng quý giá.
Cha Nhạc cũng không để chuyện cổ phần vào mắt: “Con nhận lấy đi, dù gì cha cũng đã ký tên vào hợp đồng rồi, chỉ cân thêm chữ ký của con thì hợp đồng này sẽ chính thức có hiệu lực.
”
Niệm Ninh kiên quyết không chịu nhận, đánh phải quay đầu nhìn về phía Nhạc Cận Ninh nhờ anh hỗ trợ khuyên cha Nhạc.
Nếu cha Nhạc tặng món quà khác, cô nhất định sẽ nhận, nhưng món quà này lại vô cùng quý giá.
Lúc này, Nhạc Cận Ninh nói: “Niệm Ninh, nếu là cha cho em thì em hãy nhận đi.
”
Niệm Ninh có chút không dám tin, sao mà Nhạc Cận Ninh lại giúp cha Nhạc nói chuyện?
Ông Nhạc không để ý nói: ‘Đúng rồi, nếu con không muốn nhận, vậy khi con trở thành một lão già như cha thì cứ tặng cho cháu trai hoặc cháu gái, xem như một món quà, bây giờ con tạm thời bảo quản thay đứa trẻ, sau này đợi chúng trưởng thành rồi thì đưa lại cho chúng.
”
Ông Nhạc cũng đã lên tiếng nói như vậy rồi, Niệm Ninh cũng không thể từ chối, nhưng lại cảm thấy những trang giấy cầm trên tay đều trở nên rất nặng nề.
Đọc tại Truyenone.
vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Nhạc Cận Ninh đứng bên cạnh Niệm Ninh, đưa tay sờ lên bụng cô, nói với đứa trẻ trong bụng: “Nhóc con, con sau này phải nói lời cảm ơn với ông nội biết không?”
Cô nhìn bộ dạng của anh, cũng chỉ có thể bất lực mà cười.
Bởi vì hôm nay vừa đúng cuối tuần, Vì vậy sau khi ăn xong cơm trưa, anh cũng không vội đi.
Mấy người ăn xong ngồi trên ghế sô pha, trò chuyện thoải mái, rất là vui vẻ tự nhiên.
Ông Nhạc hỏi: “Hôn nhân của tụi con có phải là định vào tuần tới tổ chức không?”
Anh gật đầu: ‘Đúng vậy, bởi vì con sợ qua thêm một thời gian nữa, bụng.
của Niệm Ninh sẽ to lên và lộ rõ ra, lo lắng cô ấy sẽ vì chuyện mặc váy cưới không được đẹp mà thấy không vui, vì vậy thời gian có hơi vội vàng.
”
Ông Nhạc gật đầu, cảm thấy nói vậy cũng có lý: “Thời gian vội chút cũng không sao, chủ yếu là làm cho tốt, không phải việc gì cũng giống nhau, có một số quy trình, ít nhiều gì con cũng phải đến nhà họ Niệm nói một tiếng, ít nhất cũng phải giữ thể diện cho người †a.
Ông Nhạc đột nhiên nói đến vấn đề của nhà họ Niệm, trong lòng cô bỗng chốc có chút lo lắng.
Người nhà họ Niệm tham lam thế nào, cô không phải không biết.
Lúc đầu anh đã bỏ hai trăm bốn mươi tỷ vào nhà họ Niệm, sau đó là đến khu đất vùng ngoại ô ở Bắc Kinh.
Nhưng lúc đó anh không để cho người nhà họ Niệm đến tìm đến cô, có việc gì thì trực tiếp nói với với anh, thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, không biết là người nhà họ Niệm có bí mật làm phiền đến anh nữa hay không.
Việc này, trước khi ra nước ngoài du lịch cô vẫn còn nhớ, nhưng sau đó liền quên sạch.
Anh gật đầu đáp: “Cha, cha yên tâm đi, con biết nên làm gì mà.
”
Ông Nhạc gật đầu hài lòng, và sau đó ánh mắt nhìn vào cơ thể cô: “Niệm Ninh, việc của nhà họ Niệm ta từng nghe Nhạc Cận Ninh nói qua rồi, con đừng để tâm gì cả, con chỉ cần biết, đây là hôn lễ của con và Nhạc Cận Ninh, không phải là hôn lễ của người nhà họ Niệm và Nhạc Cận Ninh, con hiểu không?”
Lời của ông Nhạc một lần nữa khiến cô không biết nên trả lời như thế nào, cô đã nghĩ rằng, ông Nhạc sẽ cảm thấy không hài lòng với hoàn cảnh gia đình cô.