“Tô Mạt, em yên tâm đi, đối với Nhạc Cận Ninh mà nói thì người phụ nữ kia chỉ là người thay thế thôi, anh tin chỉ cần cho Cận Ninh một chút thời gian thì nhất định cậu ấy sẽ xử lý người phụ nữ kia ổn thỏa, người cuối cùng có thể đứng ở bên cạnh Cận Ninh, bầu bạn sống hết đời với cậu ấy nhất định là em.
” Tân Tuyết Tùng vô cùng kiên định nói với Tô Mạt.
Mặc dù Tần Tuyết Tùng nói như vậy nhưng trong lòng Tô Mạt vẫn vô cùng khó chịu.
Vất vả lắm cô ta mới đến gần trái tim Nhạc Cận Ninh được, tuyệt đối không thể để cho những người phụ nữ khác dễ dàng chiếm đoạt, ánh mắt cô ta nặng nề nói: “Em sẽ không từ bỏ!”
Nhìn vẻ mặt không chịu khuất phục của Tô Mạt, biết trong lòng của cô ấy từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình Nhạc Cận Ninh, trong lòng Tần Tuyết Tùng bỗng nhiên không biết là vui vẻ hay khổ sở.
Nhưng mà Tô Mạt đã tỉnh lại hẳn là anh cũng nên hài lòng.
Dù sao có thể yên lặng bảo vệ cô ấy, giúp cô ấy hoàn thành những điều mà cô ấy muốn hoàn thành và những điều mà cô ấy muốn có được, thấy Tô Mạt vui vẻ thì anh cũng thỏa mãn rồi.
Tần Tuyết Tùng bảo đảm với Tô Mạt: “Em yên tâm đi, anh sẽ giúp em, nhưng bây giờ không còn sớm nữa, em vừa mới tỉnh lại, nếu như sau này có chuyện gì em cứ gọi điện thoại cho anh là được, số điện thoại của anh vần luôn không thay đổi, trước tiên em đừng suy nghĩ nhiều.
”
Tô Mạt nhìn thời gian hiện tại đúng là đã không còn sớm.
Tần Tuyết Tùng nói rất đúng, cô ta vừa mới tỉnh lại, hiện giờ chăm sóc cơ thể thật tốt mới là quan trọng nhất, cho dù không ngủ được thì cô ta vẫn cố ép mình ngủ một giấc, chỉ có như vậy cô ta mới có thể nhanh chóng hồi phục được.
Về phần Nhạc Cận Ninh, cô ta nhất định sẽ làm cho anh thấy rõ ràng người anh yêu nhất trong lòng là ai.
Tô Mạt nở một nụ cười với Tân Tuyết Tùng và nói: “Được rồi, anh không cần ở đây với em nữa, đã trễ như vậy anh còn ở đây với em, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.
”
Tần Tuyết Tùng thân mật nói: “Em yên tâm đi, anh không sao, chờ em ngủ say anh đi là được rồi.
”
Tô Mạt biết Tần Tuyết Tùng tính tình ương ngạnh cho nên cũng không nói thêm gì nữa.
Cô ta năm trên giường bệnh chuẩn bị đi ngủ.
Mà Tần Tuyết Tùng thì cả một đêm đều không hề rời đi.
Mãi đến rạng sáng hôm sau, phía đông đã hiện lên những tia sáng bàng bạc thì anh ta mới rời khỏi phòng bệnh của Tô Mạt.
Cùng lúc đó, trong Văn phòng Tổng giám đốc…
Cả đêm qua Nhạc Cận Ninh không ngủ, xử lý công việc của mấy ngày gần đây xong, nhìn đồng hồ thấy thời gian không chênh lệch nhiều lắm, liên gọi điện thoại về bảo người giúp việc trong nhà nấu một chút canh nóng mang đến công ty.
“Cốc, cốc, cốc… tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.
” Nhạc Cận Ninh trầm giọng nói.
Tiền Thụy cầm canh mà người giúp việc của nhà họ Nhạc mang đến đi vào trong rồi nói: “Tổng giám đốc, đây là canh mà ngài muốn, nếu ngài uống thì để tôi giúp ngài đổ ra trước nhé?”
Nhạc Cận Ninh đặt công việc trong tay xuống, vừa đứng lên vừa nói: “Không cần đâu, hoãn lại các hội nghị trong mấy ngày tới cho tôi, tôi có chuyện cần làm, mấy ngày tới có thể tôi sẽ không thường xuyên ở công ty, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.
”
Nói xong anh tiện tay khoác áo vào, cầm theo canh mà Tiền Thụy vừa lấy vào rồi ra khỏi văn phòng.
Một mình Nhạc Cận Ninh cầm chìa khóa xe đi, Tiền Thụy không biết anh đi làm gì, cũng chỉ đành đi làm theo lời dặn dò vừa rồi của Nhạc Cận Ninh.