Chú Vương thành thật nói: “Không có, hôm nay tôi gọi mợ chủ xuống nhà ăn, nhưng mợ chủ mở cửa phòng, sau đó mang hành lý rời khỏi biệt thự luôn.
”
Nhạc Cận Ninh chau mày, Niệm Ninh đúng là không cho anh chút thời gian nào, anh hạ giọng nói: “Được, tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý, có chuyện gì thì chú cứ gọi cho tôi.
”
Chú Vương thấy Nhạc Cận Ninh cũng đã biết chuyện, cũng không còn gì để nói nữa, chỉ khẽ đồng ý, sau đó tắt điện thoại.
Nhạc Cận Ninh nhìn màn hình điện thoại đã tối đi, quyết định rời khỏi bệnh viện trước, anh nói với Tô Mạt: “Tô Mạt, anh có chuyện gấp, em ở phòng bệnh nghỉ ngơi cho thật tốt, anh sẽ lại về thăm em”
Nghĩ tới việc Niệm Ninh đột nhiên rời khỏi biệt thự, trong lòng anh ngày càng khó chịu, nói qua loa vài câu với Tô Mạt, đã muốn bỏ đi rồi.
Tô Mạt lập tức nói: “Không được, sao anh vừa tới đã muốn đi rồi…”
Vừa nấy lúc Nhạc Cận Ninh gọi điện thoại, cô đương nhiên cũng nghe thấy, cho dù cô không nghe rõ được toàn bộ.
Nhưng cô cũng đoán được ra, có lẽ là liên quan tới người phụ nữ mà tối qua Tân Tuyết Tùng đã nói với cô.
Vừa nghĩ tới việc người phụ nữ kia trong lúc cô hôn mê đã thừa cơ lấn tới, trong lòng Tô Mạt vô cùng khó chịu.
Hai tay cô năm lấy hai tay Nhạc Cận Ninh, níu thật chặt, nói gì cũng không chịu buông ra, nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Nhạc Cận Ninh bỗng nhiên lại có chút do dự, nhưng nghĩ tới Niệm Ninh vần đang mang thai đứa bé, cô ấy lại bỏ đi một mình, anh cũng không thể nào yên tâm, anh nhẹ nhàng dỗ Tô Mạt: “Tô Mạt, anh thật sự có việc gấp phải xử lý, đợi anh giải quyết xong rồi, anh sẽ lại tới đây với em có được không?”
Tô Mạt biết Nhạc Cận Ninh muốn đi tìm Niệm Ninh, đương nhiên không thể để anh đi, Nhạc Cận Ninh muốn cô buông tay ra, cô lại càng níu thật chặt.
“Không được, anh vừa mới nói đã giải quyết xong chuyện của công ty rồi, lại có chuyện ở đâu ra cần anh giải quyết nữa, chắc chắn là anh đang lừa em…” Cô giả vờ ngây ngô đáng thương, khóe mắt cũng bắt đầu long lanh những giọt nước mắt.
Nhạc Cận Ninh lại ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, anh đưa tay ấn hai tay Tô Mạt xuống, vô cùng kiên nhẫn nói: “Em yên tâm đi, lát nữa anh sẽ về, thật sự là có chuyện gấp, đợi anh qua lại, anh sẽ đưa em đi ăn món trước kia em thích ăn nhất.
”
Sau khi nói xong, anh mạnh mẽ kéo †ay Tô Mạt ra, không quay đầu lại mà rời khỏi phòng bệnh luôn.
Đợi Tô Mạt phản ứng lại, lúc đang muốn nắm lại tay Nhạc Cận Ninh, thì chỉ với lấy được không khí, giọt nước mắt của cô cuối cùng cũng rơi xuống rồi.
Nhạc Cận Ninh vừa đi ra khỏi phòng bệnh, vừa đúng lúc gặp Tân Tuyết Tùng tới thăm Tô Mạt.
Tần Tuyết Tùng về nhà chợp mắt một lúc, sau đó lại tới phòng bệnh, nhưng vừa rồi lúc anh đi từ thang máy ra, đã nhìn thấy Nhạc Cận Ninh vội vàng chạy từ trong phòng bệnh ra.
“Chuyện gì đây, sao cậu lại vội vàng gấp gáp vậy?” Tần Tuyết Tùng đưa tay chặn Nhạc Cận Ninh lại: “Có phải Tô Mạt xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Cậu đừng căng thẳng, Tô Mạt không sao, có điều mình có chút chuyện phải giải quyết, vừa đúng lúc Tô Mạt đã tỉnh rồi, cậu vào trong với cô ấy đi, lát nữa muộn muộn mình sẽ trở về.
”
Nói xong, Nhạc Cận Ninh chuẩn bị rời đi.
Nhưng, tân Tuyết Tùng lại không nhường đường, ngược lại còn hỏi: “Có phải là chuyện của Niệm Ninh không?”
Nhạc Cận Ninh ngây người, không nghĩ tới Tần Tuyết Tùng lại có thể đoán được chuyện này, có điều cậu ta có thể đoán được, cũng không năm ngoài dự liệu.