Niệm Ninh không muốn tiếp tục chủ đề này, cô ấy nhìn giờ, quay đầu lại nói với Nhạc Cận Ninh: “Được rồi, không còn sớm nữa, em thật sự muốn nghỉ ngơi một chút, nếu như anh nói xong rồi, thì mong anh hãy làm như những gì anh nói khi vừa vào, anh đi đi.
”
Nhạc Cận Ninh không ngờ, những gì cần nói anh cũng đã nói hết rồi, vậy mà Niệm Ninh vẫn tuyệt tình như vậy, anh trâm giọng hỏi: “Em quay về cùng anh nhé?”
Niệm Ninh vẫn lắc đầu: “Không cần đâu, vừa nãy không phải anh bảo để anh có thời gian suy nghĩ, sau đó sẽ nói rõ ràng với Tô Mạt sao? Vậy em cho anh thời gian nửa tháng, cho dù nửa tháng sao anh có quyết định thế nào, em sẽ đều tôn trọng ý kiến của anh, có điều em thật sự sẽ không quay về biệt thự nữa, ở khách sạn rất tốt, nên anh đi đi”
Bây giờ cô quay về, trong khi vân còn mập mờ không rõ, vậy thì hoàn toàn không cần thiết nữa.
Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh vân nhất định không về nhà, liền tiếp tục khuyên: “Khách sạn dù có tốt thế nào cũng không thể bằng nhà được, bây giờ em đang mang thai, có rất nhiều chuyện không tiện, nếu như em ở bên ngoài xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây? Cứ theo em nói, nửa tháng sau, bất luận em muốn rời đi hay là ở lại, anh cũng sẽ không ngăn cản em nữa, nhưng trong nửa tháng này, em ngoan ngoãn về biệt thự sống có được không?”
Niệm Ninh nghe những lời của Nhạc Cận Ninh, đột nhiên lại nhớ đến ánh mắt hả hê khi người khác gặp họa của Niệm Tâm Như sau khi Nhạc Cận Ninh rời đi vào ngày cưới hôm đó.
Đọc tại Truyenone.
vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Nếu như để Niệm Tâm Như biết tình cảnh bây giờ của cô, với bản tính cay nghiệt hung dữ của Niệm Tâm Như, khó có thể bảo đảm cô ta có làm ra chuyện gì hay không, nhỡ may xảy ra sự cố ngoài ý muốn, vậy thì thật sự không đáng chút nào.
Còn về đứa bé này, cô đã suy nghĩ kĩ rồi, bất luận cuối cùng cô và Nhạc Cận Ninh có đi đến kết cục nào, thì đứa trẻ vân là vô tội, nếu như ông trời đã để nó đến với thế giới này, vậy thì cô không có quyền tự ý giết chết một sinh mạng.
Nghĩ đến đây, Niệm Ninh nhanh chóng đưa ra quyết định, cô nói: “Em có thể quay lại với anh, nhưng anh nên nhớ những gì mình đã nói.
Sau nửa tháng, anh đưa ra quyết định thế nào, em đều sẽ ủng hộ, vì vậy, em mong anh cũng sẽ như vậy, cho dù em có quyết định gì, anh cũng sẽ tôn trọng em như thế.
”
Nhạc Cận Ninh lập tức đồng ý: “Được.
”
Cho dù có thế nào, Niệm Ninh đồng ý quay về với anh là được rồi.
Thấy Nhạc Cận Ninh đáp ứng yêu cầu của mình, Niệm Ninh cũng đồng ý với anh, cùng anh trở về biệt thự.
Khi bọn trở về biệt thự thì cũng đã đến giờ ăn cơm trưa.
Chú Vương thấy Nhạc Cận Ninh và Niệm Ninh cùng nhau trở về thì vô cùng cao hứng, ông đi tới nói: “Cậu chủ, mợ chủ, đến giờ cơm trưa rồi, hai người muốn ăn gì? Tôi lập tức dặn nhà bếp chuẩn bị”
Nhạc Cận Ninh nghe thấy lời chú Vương nói, giơ tay lên nhìn đồng hồ, quả nhiên đã đến giờ ăn cơm rồi.
Nhớ lại lúc từ khách sạn đi ra, Niệm Ninh hình như vẫn chưa ăn cái gì vào bụng, vì thế quay sang nói với chú Vương: “Tôi sẽ tự chuẩn bị cơm trưa, chú cứ đi làm việc khác đi.
”
Giữa cậu chủ và mợ chủ đã xảy ra một trận cãi vã khó xử, cậu chủ muốn tự tay nấu ăn để làm cho mợ chủ vui vẻ nên chú Vương đương nhiên không nói gì.
Vì thế, ông chỉ nhẹ nhàng đáp lại rồi quay người rời đi.
“Em lên trên nghỉ ngơi một lát, đợi anh làm cơm xong rồi em hãng xuống ăn.
” Nhạc Cận Ninh nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Niệm Ninh, nhẹ nhàng nói.
Niệm Ninh gật đầu, kể từ sau ngày cưới, cô gần đây đã bị mất ngủ, ban đêm ngủ không yên giấc, hơn nữa cô lại đang mang thai cho nên tâm trí càng bất ổn.
Vì vậy cô cũng không có phản đối, trực tiếp đi thẳng về phòng, không biết có phải vì đã cùng Nhạc Cận Ninh nói chuyện hay không, tâm tình cô thoải mái hơn một chút, sau đó nằm trên giường liền ngủ thiếp đi.