Tần Tuyết Tùng nhìn thấy Nhạc Cận Ninh, có chút chế nhạo hỏi: ‘Cậu bận xong việc rồi sao?”
Nhạc Cận Ninh nhìn bộ dạng Tần Tuyết Tùng hơi kỳ lạ, không biết là đã xảy ra chuyện gì, anh cau mày nói: “Mới vừa họp xong, nhưng mặt mày cậu sao lại tối tăm vậy?”
Tần Tuyết Tùng không nói gì, xoay người trực tiếp đi vào phòng làm việc của Nhạc Cận Ninh, thản nhiên ngồi trên ghế.
Nếu như vừa rồi chỉ là sắc mặt đen thui thì hiện tại có thể nói là cậu ấy đang vô cùng tức giận, anh bình tĩnh hỏi: “Nhạc Cận Ninh trong đầu cậu rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy?”
Nhạc Cận Ninh nghe vậy thì mơ hồ, anh cũng không phải là người tốt tính gì, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: “Cậu đang nói cái gì? Cậu có thể nói rõ ràng trước khi tức giận được không?”
Anh gần đây lo lăng hết việc này đến việc khác, mọi việc đều khiến anh bận tâm, tại sao Tần Tuyết Tùng lúc này lại đột nhiên xen chân vào nữa vậy.
“Vừa rồi Tô Mạt gọi điện thoại bảo cậu qua đó, sao cậu lại không tới đó?
Đừng lấy công việc làm cái cớ, cậu có thể lừa được người khác nhưng không lừa được mình đâu.
” Tần Tuyết Tùng vừa nhìn là có thể biết được Nhạc Cận Ninh không phải là vì công việc mới không có thời gian đến.
Mấy ngày nay, anh biết rõ Nhạc Cận Ninh luôn ở công ty, nhưng người ở công ty, không có nghĩa là trái tim của cậu ấy cũng hướng về công ty.
Nhạc Cận Ninh không phản bác lại những gì anh nói, bởi vì anh bận công việc không thể đến viện điều dưỡng được, đó thực sự chỉ là một cái cớ mà thôi.
Anh cũng không có phủ nhận, trực tiếp hỏi: “Vậy cậu đã biết mình không phải vì chuyện của công việc mà không đi tới đó vậy cậu còn đến đây làm gì?”
Tần Tuyết Tùng tức giận hỏi: “Cậu có bao giờ nghĩ đến việc, nếu Tô Mạt biết chuyện giữa cậu và người phụ nữ đó không, cô ấy sẽ buồn như thế nào không? Cậu vốn dĩ biết sức khỏe cô ấy không được tốt…”
Mặc dù anh đã nói với Tô Mạt về chuyện của Niệm Ninh, nhưng Tô Mạt trước mặt Nhạc Cận Ninh vẫn giả vờ như không biết, cho nên anh bên này mới không thể lộ diện, không đem chuyện Tô Mạt đã biết về sự tồn tại của Niệm Ninh nói với Nhạc Cận Ninh.
Điều này không chỉ để giúp Tô Mạt mà còn làm sâu sắc thêm tội lỗi trong lòng của Nhạc Cận Ninh đối với Tô Mạt.
Nghe thấy vậy, Nhạc Cận Ninh bỗng như một quả bóng bị đâm thủng, có chút bực bội nói: “Mình biết rồi, chuyện này mình định sau một thời gian sẽ nói với cô ấy, giữ bí mật mãi quả thực cũng không phải là giải pháp.
”
Tần Tuyết Tùng lạnh giọng nói: “Giữ bí mật sao? Tại sao cậu lại không thể dứt khoát với người phụ nữ kia đi? Cậu đừng quên, lúc đầu cậu cưới cô ta, chỉ vì muốn thay chỗ cho Tô Mạt mà thôi, bây giờ Tô Mạt đã tỉnh lại rồi, tại sao cậu vẫn giữ cô ta bên cạnh vậy? Có phải vì đứa trẻ đó không? Nếu cậu thực sự không muốn tuyệt tình, cũng không muốn từ bỏ đứa trẻ, vậy thì cậu có thể giành quyền nuôi con, sau đó đưa cho nhà họ Niệm một khoản tiền bồi thường như vậy là được.
”
Nhạc Cận Ninh không biết phải trả lời câu hỏi của Tần Tuyết Tùng như thế nào, sở dĩ mấy ngày nay anh không đến viện điều dưỡng là vì anh chưa tìm ra cách để đối mặt với Tô Mạt.
Trước đây nhìn Niệm Ninh, anh thường xuyên nghĩ đến Tô Mạt, không lúc nào là không mong ngóng Tô Mạt sớm tỉnh lại.
Nhưng bây giờ Tô Mạt đã tỉnh lại, anh biết rất rõ tình cảm của mình với Tô Mạt không thay đổi trong ba năm qua, nhưng anh không biết tại sao, khi nhìn thấy Tô Mạt, anh lại nghĩ đến Niệm Ninh lúc nào không hay nữa.
Anh không hiểu, anh rốt cuộc là bị làm sao nữa, cho dù anh nhiều lần tự nhủ mình chỉ là áy náy với Niệm Ninh mà thôi, nhưng anh vần không có cách nào buông bỏ Niệm Ninh được.