Tuy nhiên, cuối cùng vẫn là nhóc rồng con đuối lý.
Lúc trước nói đưa công chúa nhỏ về hang ăn sung mặc sướng, kết quả người ta bị bắt nạt bé cũng không biết. Hơn nữa, bây giờ bé chỉ là đứa nhỏ loài người sợ là không thể trả thù nổi.
Cây nấm nhỏ vàng nhạt ngồi xổm chốc lát, sau đó lại đứng lên, cẩn thận dịch qua, nhéo góc áo thiếu niên.
Mặc dù Miên Miên không tốt đã khiến công chúa nhỏ bị ủy khuất nhưng bé vẫn muốn giảng hòa.
“Công chúa nhỏ…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lời còn chưa kịp nói đã bị Thẩm Mậu kéo góc áo về, động tác dứt khoát và còn tiến một bước sang chỗ khác, ý từ chối rõ ràng.
Miên Miên rũ ánh mắt, đột nhiên biến thành con mèo đau khổ rơi lệ.
Bé nghĩ rằng công chúa nhỏ có vẻ tức giận, lúc trước ở trong tháp còn cười với bé, còn cho bé nắm tay. Nhưng bây giờ, đến góc áo cũng không cho bé chạm vào.
Tuy nhiên, cuối cùng Miên Miên cũng không nhịn được, lén ngẩng đầu nhìn cậu, đối phương đứng trong góc, cả người toát ra hơi thở người lạ chớ gần.
Vì vậy, bé đành phải cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngón chân mình, sau đó lặng lẽ dịch qua.
Một bước nhỏ, thêm một bước nhỏ, lại thêm một bước nhỏ nữa!
Dịch … dịch dịch dịch dịch … Dịch!
Sau đó cũng tới bên cạnh công chúa nhỏ.
Ngao! Thành công rồi!
Nhóc rồng con che miệng, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết.
Thẩm Mậu: “…”
Đương nhiên là cậu đã thu hết động tác nhỏ của bé vào đáy mắt.
Chỉ là thiếu niên hoàn toàn không hiểu, vì sao Giang Miên Miên trước đây chán ghét cậu như vậy, đột nhiên lại biến thành … đồ dính người.
Đồ dính người …
Khoảnh khắc từ đó xuất hiện trong đầu khiến cho Thẩm Mậu nhíu mày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[ Có lẽ đó là một trò đùa mới. ]
Cậu nghĩ như vậy, duỗi tay xách cổ áo đứa nhỏ, không thương tiếc xé cao dán chó trên đùi này xuống. Nhưng còn chưa kéo xuống hẳn thì cửa thang máy mở ra, nhân viên y tế và bệnh nhân lần lượt đi vào. Thang máy vốn dĩ không có người lại càng ngày càng đông.
Lần này, Giang Miên Miên không cần cố ý tới gần, bé đã ôm chặt công chúa nhỏ yêu quý. Bé kiễng chân lên, gương mặt bánh bao mềm mại vùi vào eo thiếu niên, bên sườn có thêm một khối thịt trắng mềm.
Ngao ngao!!!!
Dán vào!
Gắn với công chúa nhỏ yêu quý ~~~~
Nhóc rồng con híp mắt mãn nguyện rồi lại dụi dụi vào eo công chúa nhỏ.
Trong nháy mắt, Thẩm Mậu liền sững người.
Cậu duỗi tay muốn đẩy đầu Miên Miên ra. Nhưng vừa mới duỗi tay qua, đầu ngón tay liền chạm vào một thứ mềm mại. Mới đầu Thẩm Mậu còn chưa nhận ra đó là gì, nhưng rất nhanh cậu liền ý thức được. Luvevaland chấm co. Đó là mặt bánh bao mềm mại chỉ thuộc về đứa nhỏ.
Bé vừa mới khóc, trên mặt vẫn còn ướt, cảm giác giống như thạch sữa chua ở tiệm bánh ngọt.
Giang Miên Miên không biết cậu muốn đẩy bé ra, còn tưởng rằng đây là tín hiệu hòa giải của công chúa nhỏ, vì thế bé bắt lấy tay thiếu niên, thò mặt lại gần lòng bàn tay thiếu niên mà cọ.
Cơ thể của Long tộc rất lớn, phương thức thân mật mà họ thường thể hiện chính là cọ cọ. Luvevaland chấm co. Bạn cọ cọ tôi, tôi cọ cọ bạn, chúng ta dính đuôi vào nhau liền cho là hòa giải.
Nhưng mà Miên Miên chưa kịp vui mừng thì công chúa nhỏ bất ngờ rút tay ra như thể chịu phải kinh hách gì đó rồi cố gắng ngả người về phía sau.
Bang!
Trong thang máy yên tĩnh phát ra tiếng. Đột nhiên tầm mắt mọi người bị thu hút qua.
Chỉ thấy, một thiếu niên tóc vàng với vẻ mặt cứng đờ, lưng dính chặt vào thang máy, cực kỳ giống một tấm quảng cáo được dán trên tường.
Nhóc rồng con: “…?”
Bé ngẩng mặt bánh bao lên, có chút mờ mịt.
Một tiếng vang lên rõ ràng trong không gian hẹp, hơn nữa còn không có mũ che, màu tóc hiếm thấy của Thẩm Mậu lập tức hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.
Những ánh mắt đó như thanh kiếm chọc thẳng vào cậu, ánh sáng lạnh lẽo.
Đồng tử thiếu niên mở rộng, cậu vội vã quay đầu đi, che khuất vết thương trên mặt. Nhưng điều này không thể thắng nổi những lời xì xào của người khác.
“A, đứa trẻ nước ngoài?”
“Chắc là nhuộm rồi, nếu không sao có thể đẹp như vậy, tôi nói cho các người biết, thật ta có rất nhiều người Âu Mỹ đều nhuộm tóc vàng…..”
“Đứa nhỏ kia thật lạ, trên mặt là bị người đánh sao……”
“Bây giờ trẻ nhỏ thật phản nghịch, cũng không biết trong nhà dạy dỗ như thế nào, tuổi còn nhỏ đã nhuộm tóc, còn đánh nhau …”
“…”
Nhóc rồng con không để ý những người đó nói gì, bé chỉ biết công chúa nhỏ còn rất tức giận. Đầu ngón tay nắm lấy góc áo thiếu niên, ủy khuất mà gục đầu xuống.
[ Nhưng mà, cơ thể công chúa nhỏ thật nóng. ]
Nhóc rồng con cau mày, bé không thể không nghĩ đến y tá vừa đo nhiệt độ cho bé. Y tá còn nói, nhiệt độ cơ thể người quá cao chính là sinh bệnh.
[ Nóng quá thì sao? ]
Nhóc rồng con ngẩng đầu, bối rối nhìn thiếu niên, muốn mở miệng hỏi nhưng người phía sau đang dựa vào góc, hai mắt nhắm nghiền mà cau mày, dáng vẻ trông không được tốt.
Thậm chí, Miên Miên có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc và khó khăn của cậu.
[ Công chúa nhỏ không thoải mái. ]
Bé nhận thức rõ điều này.
Người trong thang máy liên tục đi ra ngoài. Luvevaland chấm co. Cuối cùng cũng tới lầu 3, Thẩm Mậu thở phào nhẹ nhõm, cậu cũng không thèm nhìn đến Giang Miên Miên muốn nói lại thôi, lập tức đi ra ngoài.
Cửa thang máy có bàn dịch vụ, Thẩm Mậu lấy một chiếc khẩu trang che đi vết thương trên mặt để tránh thu hút ánh nhìn. Tóc mái dài che đi lông mày, thiếu niên hơi cúi đầu, ánh mắt lạnh nhạt, khí chất cả người có vẻ âm trầm.
Nhóc rồng con sửng sốt một chút, sau đó cũng chạy chậm theo sau. Luvevaland chấm co. Tầng này là khu dành cho phòng bệnh VIP, được phép mới có thể tiến vào. Cũng chính vì điều này mà lúc trước Thẩm Hoành Tài muốn tới thăm thì bị chặn lại.
Còn hiện tại, người đàn ông kia có lẽ đang làm thủ tục nhập viện cho cậu con trai nhỏ yêu quý của mình.
Không ốm nằm viện, có chủ ý gì thì Thầm Mậu không cần phải nghĩ.
“Xin chào, nơi này không cho phép …”
Y tá còn chưa nói xong, Thẩm Mậu liền xách cổ áo đứa nhỏ bên người đẩy đến chỗ cô ấy, đối phương hoảng loạn bắt được bé, sắc mặt lập tức không tốt.
------- Sao lại có thể đẩy đứa nhỏ như vậy?
Nhưng mà giờ phút này Thẩm Mậu đã không chút do dự xoay người, sải bước rời đi.
“Giang Miên Miên?!”
Tựa như nhận ra bé, đột nhiên giọng cô y tá cất cao,
“Bảo bối, em chạy đi đâu vậy, cha mẹ tìm em sắp phát điên rồi!”
Thẩm Mậu đương nhiên không nghe thấy người đằng sau nói gì, đầu của cậu rất choáng như thể cả thế giới đang quay tròn. Cậu chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ một lúc.
Sốt suốt một tối, chống đỡ đến bây giờ đã là cực hạn.
Nếu không phải bởi vì phía sau có cái đuôi nhỏ thì cậu vốn dĩ sẽ không tới đây. Nhưng mà, Thẩm Mậu còn chưa đi được mấy bước thì đột nhiên có một bàn tay nắm lấy tay áo cậu.
“Chờ đã, công chúa nhỏ!”
Ngay từ lúc chạm vào cậu, Miên Miên đã phát hiện cơ thể công chúa nhỏ rất nóng.
Ban đầu bé không nhận ra cái này có gì không đúng, bởi vì rồng có thân nhiệt cao. Nhưng Miên Miên chợt nhận ra công chúa nhỏ thì khác, cậu là con người.
Vừa rồi y tá kia đã nói, con người không có thân nhiệt cao như vậy, trừ khi là bị bệnh …
Bé không biết vì sao con người sẽ sinh bệnh nhưng bé biết con người rất yếu ớt, một khi sinh bệnh thì có khả năng sẽ chết. Luvevaland chấm co. Thẩm Mậu vốn dĩ đã đi không vững, bất thình lình bị động vào khiến đầu gối cậu mềm nhũn.
Phanh!
Giây tiếp theo, thiếu niên loạng choạng khuỵu gối xuống mặt đất, cũng may một tay chống vào tường bên cạnh mới tránh bị ngã.
Không cần nghĩ cũng biết người giữ chặt cậu là ai.
Bang!
Thẩm Mậu gạt tay bé ra, đôi mắt màu xanh lạnh lẽo lộ ra vẻ phẫn nộ.
“Giang Miên Miên, em rốt cuộc muốn làm gì!”
------ Cậu thực sự tức giận, ngay cả hành động cũng có chút thô bạo.
Làn da đứa nhỏ rất mềm, mu bàn tay lập tức xuất hiện vết đỏ. Luvevaland chấm co. Giang Miên Miên dường như bị giọng điệu hung dữ của cậu làm cho hoảng sợ, nước mắt lưng tròng nhưng vẫn nhịn xuống không khóc. Bé chỉ cẩn trọng hỏi cậu.
“Công chúa nhỏ, anh không thoải mái … có phải không?”
“…”
Đột nhiên Thẩm Mậu cứng đờ.
Giây tiếp theo, đóa hướng dương nhỏ phóng đại trước mắt.
Đôi mắt đứa nhỏ hồng hồng, tựa hồ như sắp khóc, khẩu hình rõ ràng đang hỏi cậu.
“Anh đang bị ốm … có phải không?”
“…”