Đó là một buổi chiều đầu hạ yên bình, phòng bếp phường bánh ngọt Thiên Hương, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra, đây chính là lúc bánh phù dung – món điểm tâm số một của nơi này ra lò.
Lý lão bản ngồi sau quầy, hít hà hương thơm cho dù có ngửi ngàn lần cũng không chán của món bánh phù dung ấy, say sưa ~~~
“Đứng lại!” Một tiếng hét giòn tan vang lên, đánh thức bầu không khí yên tĩnh lúc này.
Lý lão bản nhảy dựng dậy, trông thấy một thiếu niên anh tuấn thân mặc lam y, một bước nhảy vọt vào trong tiệm, tay trái giương lên bắn một loạt ám tiễn lên xà nhà.
Lý lão bản vội vội vàng vàng ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng trắng chạy vụt đi như bay, mà đống ám tiễn kia đang cắm ngay vào xà nhà của tiệm mình, ăn vào gỗ sâu ba phân, đủ thấy lực đạo.
“Triển tiểu thiếu gia, chuyện này… lại cùng Bạch thiếu gia chơi đùa luận võ sao?” Lý lão bản trấn tĩnh lại, đi lên phía trước cười bắt chuyện, cảnh tượng vừa rồi ở trấn của bọn hắn mà nói quả thực là chuyện thường như cơm bữa, cũng không còn ngạc nhiên nữa!
“Lý lão bản, ông cũng quá thiếu cảnh giác đó!” Triển Chiêu mỉm cười một cái, lắc đầu than thở, đoạn mũi chân vận lực, nhảy lên xà nhà, chỉ nháy mắt đã đáp xuống, cầm một cái vò nhỏ trong tay.
“Đây là…” Lý lão bản nhìn vò rượu kia, cứ thấy quen quen mắt. “A! Rượu phù dung ta ủ!” Thốt lên một tiếng, đây chính là rượu sở trường mình ủ đây mà! Tất cả có mấy vò nhỏ như vậy, hai ngày nay không cánh mà bay khỏi dưới gốc cây, hóa ra là vì… Ạch… Lý lão bản nuốt nước bọt một cái, len lén nhìn Triển Chiêu.
“Lý lão bản, rượu này có phải là đưa đến nhà ta làm quà mừng sinh nhật cho đại tỷ không?” Triển Chiêu nở một nụ cười ôn hòa, hỏi.
“Chuyện này… Triển tiểu thiếu gia, cái đó, từ năm ngoái, tiểu thiếu gia nói đại tiểu thư thích rượu này, tại hạ liền… Híc, tiểu thiếu gia, chuyện này còn phải nhờ cậu, có thể giúp tại hạ tạo cơ hội hay không!” Lý lão bản mặt vương ánh nắng chiều, ấp a ấp úng nói.
Cũng may, Triển Chiêu là người sáng dạ, lập tức hiểu rõ ý tứ của Lý lão bản.
“Lý lão bản yên tâm, rượu này, ta nhất định sẽ đưa tận tay đại tỷ! À, quên mất, ở đây còn một chiếc khăn lụa đại tỷ tự tay thêu, đại tỷ nói, mấy ngày nay chúng ta thường xuyên đến chỗ Lý lão bản quấy rối, không có gì để tặng, hi vọng Lý lão bản không chê.”
Lý lão bản lập tức dại ra, hạnh phúc đến mê muội.
Triển Chiêu hai tay nhận lấy vò rượu, đôi mắt trong ngần sáng lấp lánh, lại khom người xuống nói: “Rượu này, cũng không phải là Ngọc Đường muốn trộm của Lý lão bản, mà là, đánh cược với Triển Chiêu, chỉ là một trò chơi thôi, có chỗ đắc tội, Triển Chiêu thay hắn bồi tội!”
“Ấy, không dám, không dám! Bạch thiếu gia là người ưa đùa nghịch, làm sao trách cậu ấy được?” Lý lão bản vội vàng nói.
“Vậy, ta liền cáo từ!” Triển Chiêu lại mỉm cười, nhẹ tựa mây khói, xoay người đi về phía cửa, song trong đầu lại nhẩm đếm “Một, hai, ba…”
“Khoan đã, Triển thiếu gia, chờ chút!” Còn chưa đếm tới bốn, Lý lão bản đã đuổi tới, tay cầm một bịch điểm tâm lớn. “Lý lão bản, còn có chuyện gì sao?” Triển Chiêu vẫn là khẩu khí ôn hòa mà khiêm tốn.
“Đây là điểm tâm vừa ra lò ở tiểu điếm, Triển thiếu gia, cầm ăn đi, tuyệt đối đừng từ chối, nếu không chính là xem thường điểm tâm tiểu điếm này làm rồi!” Lý lão bản cười rạng rỡ, nhét bịch điểm tâm vào trong tay Triển Chiêu.
“Lý lão bản, thế này không được, nếu để đại tỷ biết, nhất định sẽ lại giáo huấn ta! Lúc nào cũng quấy rầy Lý lão bản, trong lòng ta cũng áy náy a!” Triển Chiêu cụp mắt xuống, từ chối.
“Ai, làm sao đại tiểu thư biết được? Yên tâm, tiểu thiếu gia, cậu giúp tôi nhiều việc như vậy, lẽ nào chút điểm tâm này còn ăn không được! Tôi tuyệt đối không nói ra là được rồi!” Lý lão bản vội nói.
“Vậy, ta liền cung kính không bằng tuân mệnh!” Triển Chiêu lại mỉm cười, gật đầu, rời đi.