“Ngươi cũng không phải không biết, cái tên Thiên Ma tinh nhà di nương ta lại tới rồi, nó vừa tới là ta không có nổi ngày nào sống dễ chịu! Ngươi nói di nương ta dịu dàng là thế, làm sao có thể sinh ra một đứa con gái giống y như ác ma vậy chứ… Triển Chiêu, ngươi đá ta làm gì?” Bạch Ngọc Đường uống rượu, oán giận nói, không hề hay biết nguy hiểm đã kề cận phía sau.
“Thiên Ma tinh?! Hay là ác ma?!” Thiếu nữ xinh đẹp đứng đằng sau, cười hỏi, khẩu khí mềm mại đến đáng ngờ.
“Hừm, ngươi cũng không phải không biết, Nguyệt Diêu nó… Ạch… Nguyệt Diêu!” Bạch Ngọc Đường hét lên một tiếng, tránh ra, lúc này thiếu nữ xinh đẹp kia đã bắt đầu tức giận, tiện tay vớ được cái gì là ném ngay vào người Bạch Ngọc Đường.
“Nha đầu, đừng ném loạn, đó là bánh phù dung! A, rượu của ta!” Bạch Ngọc Đường vừa né mấy hòn đá cành cây bay tới, còn vừa muốn thò tay ra chụp những thứ hữu dụng kia.
“Triển đại ca, cho muội mượn ám tiễn!” Sở Nguyệt Diêu kéo tay áo Triển Chiêu nói.
“Nguyệt Nhi, muội vẫn là ngồi xuống ăn điểm tâm thôi, đừng tính toán với hắn!” Triển Chiêu tốt tính cười cười, kéo nàng khuyên nhủ.
Nguyệt Diêu vẫn không bỏ qua, quay đầu lại phía sau kêu lên: “Đường Tử Hành, huynh đi ra cho ta, ám khí Đường gia các huynh đâu, ta phải có độc!”
Phía sau cây, lại xuất hiện thêm một thiếu niên vô cùng đẹp đẽ, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Bạch, không phải là ta không giúp ngươi, nhưng mà A Diêu muốn ám khí, ta không thể không đưa cho muội ấy!”
“Đường Tử Hành, ngươi thấy sắc quên nghĩa, bán bạn cầu vinh…” Bạch Ngọc Đường vừa trốn, miệng vừa liên tục mắng.
“Bạch Ngọc Đường!” Đường Tử Hành gầm lên, vung tay lên, một mảnh ám khí liền bay vèo qua.
Lúc này, Sở Nguyệt Diêu cũng hết giận, cũng ngồi dưới gốc cây, cùng ăn điểm tâm, xem náo nhiệt.
Đêm xuống, Bạch Ngọc Đường theo thường lệ nằm trên mái nhà để tránh bị quấy rầy.
Nhìn vầng trăng sáng lấp lánh trên đầu, không biết vì sao lại nghĩ tới màu sắc của bánh phù dung, trong sắc trắng lại pha chút vàng nhạt phớt hồng, cứ thế nghĩ tới nghĩ lui, cái bụng lại đói.
“Ngọc Đường!” Triển Chiêu lẻn tới, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.
“Ngươi làm sao… Ưm!” Bạch Ngọc Đường lời còn chưa hỏi xong, đã bị y che miệng lại, một mặt hướng xuống dưới sân nháy mắt ra dấu.
Bạch Ngọc Đường hiểu ý, cẩn thận ló đầu ra, thì thấy biểu muội Sở Nguyệt Diêu cùng Đường Tử Hành đang sóng vai nhau ngồi trong tiểu đình.
“A Diêu, bây giờ muội theo Sở di nương trở về, không biết khi nào mới có thể quay lại Giang Nam?” Đường Tử Hành hỏi, giọng hơi chan chát.
“Không biết, mẫu thân bảo, từ nay sau khi trở về, phải bế quan luyện công, bằng không tương lai sẽ không đảm đương nổi vị trí chủ nhân Thanh Thu cung!” Sở Nguyệt Diêu nhẹ nhàng buông tiếng thở dài.
“A Diêu, muội nguyện ý làm cung chủ Thanh Thu cung, hay là đồng ý bầu bạn bên ta… bên cạnh chúng ta?” Đường Tử Hành đột nhiên kéo tay Nguyệt Diêu hỏi, tha thiết mong chờ nàng trả lời.
Nguyệt Diêu nhìn hắn một lúc, song lại hiện ra vẻ mặt trầm tĩnh không hề tương xứng với một thiếu nữ mười bốn tuổi, cười khổ nói: “Tử Hành, đợi đến một ngày kia, huynh cũng phải làm môn chủ Đường môn, đại khái huynh sẽ hiểu tâm tư ta lúc này!”
Hai người liền cứ như vậy si ngốc nhìn nhau, lại không nói gì.
Bạch Ngọc Đường nghe thấy bực mình, kéo tay Triển Chiêu, đưa mắt ra hiệu.
Hai người lặng lẽ không một tiếng động rời đi.
“Ai!” Bạch Ngọc Đường nhìn ánh trăng in trên mặt sông, thở thật dài một cái.
“Làm sao?” Triển Chiêu ngồi ở trên bờ, ánh mắt cũng có chút ngẩn ngơ, tay vân vê nghịch mấy viên phi hoàng thạch màu trắng mới lấy từ tay áo Bạch Ngọc Đường.
“Ai biết dì ta lại thật sự muốn bắt Nguyệt Nhi làm cung chủ cái gì gì đó a!” Bạch Ngọc Đường hừ một tiếng, nói.
“Thanh Thu cung cũng là một đại môn phái trong võ lâm, trách nhiệm trên người dì Sở rất nặng nề!” Triển Chiêu buông tiếng thở dài, nói lời này thì quá mức thận trọng, kỳ thực, y ngược lại cũng không hiểu, trách nhiệm kia nặng nề đến thế nào, chỉ là than một tiếng mà thôi.
“Triển Chiêu, nếu như có một ngày, ta cũng phải làm những việc không thể không làm, thì sẽ thế nào đây?” Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn Triển Chiêu, dưới ánh trăng, đôi mắt đẹp đẽ kia, lóe lên chút u buồn không xác định, không giống như bình thường trong veo chói mắt.