Nhắm Mắt Lại Đừng Lùi Ba Bước


Căn bản sổ sách trên giá tủ chưa có thứ nào thực sự hữu dụng, Linh Thu đã xem được gần 20 phút, cố gắng thu gọn hoạt động nhất có thể.

Cảm thấy thời gian có hạn nên cậu quyết định quay sang bàn làm việc trong văn phòng.

Bên trên có một số giấy tờ về kế hoạch tổ chức hoạt động ngoại khoá, công văn vứt ngổn ngang, còn có cả danh sách các học sinh nằm trong đội tuyển các môn ban tự nhiên.
Linh Thu vừa cảnh giác động tĩnh bên ngoài vừa lục tìm trong ngăn tủ bàn làm việc.

"Sổ sách liên quan đến giáo viên..

thực sự số liệu cũ nhất là từ 5 năm trở lại đây.

Truyền thống lễ khuyến học đã kéo dài đến hơn 7 năm.

Kể cả thông tin về học sinh ưu tú như Sở Lục Man có thể đã bị thiêu huỷ hoặc đem cất giấu ở đâu đó rồi, huống gì là thông tin về cô giáo đã bức chết Lục Man lại càng mờ mịt hơn.

Thời gian có hạn, nhất định mình phải tìm được manh mối có ích nào đó ở nơi này."
Linh Thu thầm nghĩ, cậu nhìn lên mấy tấm ảnh treo tường, càng nhìn càng cảm thấy khuôn mặt của người trong ảnh có điểm đáng nghi vậy nên Linh Thu liền nhanh chóng đến gần quan sát.

[ảnh kỷ niệm chúc mừng các cán bộ nhân viên ban khoa học tự nhiên đạt thành tích XX]
[ảnh kỷ niệm hiệu trưởng và giáo sư A]
[ảnh kỷ niệm ngày thành lập lễ trao thưởng học sinh ưu tú năm yy]
"Ảnh.."
(!)
Linh Thu giật mình nhận ra vấn đề, cậu quay lại bức ảnh bản thân vừa lướt qua.
Đằng sau lớp kính trong suốt của khung ảnh gỗ sang trọng là một bức ảnh trắng đen được bảo quản cẩn thận, thông tin về ngày tháng không được ghi chi tiết nhưng nội dung của tấm ảnh cổ quái này lại vô cùng đáng chú ý.
Ở giữa là một người đàn ông mặc vest đen lịch lãm được chú thích là hội trưởng hội phụ huynh học sinh- nhà tài trợ cho toàn bộ phần thưởng và chi phí tổ chức lễ trao thưởng học sinh ưu tú.

Khuôn mặt của người đàn ông này bị ánh sáng yếu trong văn phòng làm cho mờ ảo khó nhìn một cách kì lạ, dù vậy nhưng Linh Thu vẫn cảm nhận được nụ cười giả tạo lạnh lẽo của ông ta xuyên qua khung ảnh.

Xung quanh người đàn ông có 13 học sinh mặc đồng phục trường, trong tay mỗi người đều ôm một bọc quà, đứng xếp thành hàng ngay ngắn mở mắt nhìn thẳng vào ống kính máy ảnh.
Nếu là người bình thường nhìn vào tấm ảnh này sẽ không khỏi cảm thấy rợn gáy, bởi cảm tưởng như những con người nằm trong tấm ảnh trắng đen bề mặt 2D kia không phải là đang nhìn vào máy ảnh của thợ chụp ảnh.
Mà là đang nhìn vào người xem ảnh.
Trợn tròn mắt, miệng nhoẻn nụ cười tự hào ôm giải thưởng.

Linh Thu rất nhanh liền điểm qua rồi ghi nhớ từng khuôn mặt.

Cho đến khi cậu chú ý đến một cô bé tóc đen tết bím búp bê xinh xắn đứng ở nơi ngoài góc ảnh.

Bên ngoài đã tạnh mưa, chỉ còn ánh chớp nhấp nhoáng ngoài cửa ô cửa sổ đã được kéo rèm kín.

Rèm cửa màu đỏ rượu vang, phản sáng vào trong văn phòng một màu đỏ như máu.
Linh Thu nhận ra điểm bất thường, cậu hít thở chậm lại, nhẹ nhàng nhích chân bước sang bên trái.

Ngay khi ánh chớp của sấm sét một lần nữa loé lên.
Linh Thu nhìn thấy ảnh chiếu trong mặt kính trong suốt của khung ảnh có một cái bóng đen đứng ngay sau lưng cậu.
Ngoài hành lang vang lên tiếng giày cao gót văng vẳng từ xa.

Cộp cộp đi về hướng văn phòng.

Linh Thu nhìn đồng hồ cảm thấy đã đến cực hạn cho nên lập tức xoay người muốn xông vào wc trở ra bằng cửa thông gió.

"Bộp!"
Ngoài hành lang lại trở về im lặng.

Ngay lúc này Linh Thu lại vô tình va phải tủ sách cao hơn 2m đang chắn đường kia.

Nhưng mặc cho âm thanh bất thường ở hành lang tầng 5 đã im bặt, tinh thần của Linh Thu vẫn không dám thả lỏng lấy một giây.

"Cộp, cộp, cộp, cộp, cộp"
Ngay khi Linh Thu đụng phải tủ sổ sách, lúc đó cậu ngay lập tức cúi đầu xuống nhìn.
Bên ngoài, tiếng giày cao gót bước đi dồn dập hơn.

Ngược lại chủ nhân của âm thanh này đáng lẽ ra khi phát giác trong văn phòng có tiếng động lạ phải ngay lập tức hô lên.
Nhưng ngoại trừ tiếng giày vang vọng khắp không gian tĩnh lặng, người kia bặt im không một tiếng động.
Linh Thu ôm lấy thứ ngáng chân mà cậu vừa lôi được dưới tấm thảm khổ lớn trải ở chân bàn làm việc, đem nhét vào trong người sau đó không cần chậm trễ nán lại, một đường lao vào wc trốn ra khỏi văn phòng.
Sở Hi đứng ở dưới con ngách im lặng chờ Linh Thu, hắn nhìn nền đất nâu trước mặt một hồi lâu, trong bàn tay vân vê chơi đùa viên xí ngầu 10 mặt tinh xảo.


Lẩm nhẩm đếm từng giây.
"1"
"2"
"3"
...
"13"
Sở Hi vừa đếm dứt con số không mấy tốt đẹp này thì vừa ngay lúc Linh Thu trở xuống từ tầng 5.

"Em chọc phải thứ gì rồi?"
Sở Hi hơi ngạc nhiên nhìn Linh Thu, chân của Linh Thu vừa đáp xuống mặt đất liền bị Sở Hi chất vấn.
Sở Hi ngửi thấy mùi máu ở sau gáy Linh Thu..
"Roạt!"
Chưa kịp chờ Linh Thu trả lời, bên trên đột ngột vang lên âm thanh mở rèm thô bạo, Sở Hi không thèm ngẩng đầu lên nhìn xác nhận một cái liền lôi Linh Thu sâu vào một chỗ tối trong ngách, dùng tay che lấy đầu của cậu lại, đồng thời thì thầm nhắc nhở "đừng phát ra tiếng động."
Linh Thu cảm nhận được một trận sởn gai ốc nổi lên từ xương cụt xông lên đến đại não.

Tầm mắt của cậu hoàn toàn tối đi, được Sở Hi ôm lấu đầu cậu như bảo bối mà ấn vào hõm cổ hắn.

Sở Hi cảnh giác nhìn ra bên ngoài, từ từ đưa góc nhìn lên trên cao.
"Tách"
"Tách"
Máu từng giọt nhỏ tí tách xuống tán cây sẫm màu, hoà cùng nước mưa đọng trên lá.
Một cái đầu không thân dính nhớp tanh hôi mùi rỉ sét của chất lỏng đặc sệt vươn ra khỏi cửa sổ tầng 5.

Ở nơi cuống cổ còn treo một sợi kim loại trong suốt giống như gắn một cái móc câu lạnh lẽo.
Cứ như vậy dáo dác tìm kiếm "sinh vật lạ" ở xung quanh.
Sở Hi nín thở canh chừng thứ kia, trong tay nắm chặt viên xí ngầu 10 mặt.

Sự tĩnh lặng đột ngột này kéo đến bất ngờ đến mức Sở Hi nghe thấy tiếng tim đập của Linh Thu hoà cùng với âm thanh nhích từng giây của đồng hồ mà Linh Thu mang theo làm một.
5 phút..
9 phút..

Sau khi không quan sát được thứ gì, cái đầu rốt cuộc cũng từ từ thu hồi lại cửa sổ tầng 5.

"Ổn rồi."
Sở Hi thả đầu Linh Thu ra, còn chu đáo đưa tay gạt gạt mấy cái lá rụng trên đầu cậu.

Linh Thu ở trong nơi thiếu ánh sáng lại vừa trải qua một trận căng não gay cấn nhất thời không để ý xung quanh.

Cậu như bình thường dịch người nhanh một cái thì đột nhiên nghe thấy Sở Hi không kịp nói xong câu "Chờ đ— a.." liền khẽ kêu lên một tiếng nhỏ, sau đó hắn lén lút nuốt xuống hốt hoảng của bản thân.
Chờ đã.
Chỉ có thể trách con ngách này quá nhỏ, để hai người đàn ông cùng lúc nhét vào là chuyện hơi khó khăn.

Trừ khi..
Giống như người ta kẹp bánh mì với trứng chẳng hạn.
Linh Thu cảm thấy đùi của cậu ấm hơn phần đùi còn lại, dựa vào ánh sáng yếu từ thời tiết xấu xí bên ngoài chiếu vào mới có thể thấy rõ được tình cảnh lộn xộn hiện tại.
"Đừng hoảng, em thu chân lại, từ từ ra ngoài."
Kẻ đáng bình tĩnh lại không bình tĩnh, ngược lại kẻ bị chèn ép còn bình tĩnh hơn cả Linh Thu.
Chính xác là chân của Linh Thu trong lúc vội vàng lẩn trốn đã chen vào giữa hai chân của Sở Hi.
Hơn nữa còn chèn lên khá cao..

Sở Hi khó chịu muốn chết đến nơi rồi.

Ban nãy thằng bé kia còn không biết nặng nhẹ mà động mạnh một cái càng vô tình cọ xát vào trong hắn.
"Hay là mình đập đầu vào tường cho endgame luôn?"
Sở Hi thầm nghĩ.
Vấn đề là cuống tim của hắn lại bắt đầu run như phát điên, ở nơi tối như vậy, vừa chật hẹp vừa khó chịu, hơi thở của Linh Thu lại như có như không phả vào vành tai hắn vừa nóng vừa ngứa, bên dưới lại bị chèn ép hơi quá đà, chân váy của hắn đã bị đùi của Linh Thu chen vào kéo cao lên giữa đùi, lộ ra màu da trắng nõn ẩn hiện trong tầm nhìn của cả hai người.
Lỡ như lại giống lần đó.
Sở Hi thực sự nghĩ đến 7749 cách tự sát tại chỗ trong lúc Linh Thu đang cẩn thận tìm cách lách chân ra ngoài.
Căn bản Linh Thu cũng không khá hơn Sở Hi mấy phần.

Một chân của cậu bị chèn vào giữa hai đùi ấm áp của Sở ca, quanh quần chóp mũi của cậu lại là mùi thơm nhàn nhạt của hắn.

Muốn..
Muốn cắn anh ấy.
Linh Thu cúi xuống cần cổ trắng nhợt của Sở Hi, im lặng không động đậy thêm.
Đó là ở bên trên.
Ở bên dưới lại âm thầm trêu chọc Sở Hi một chút, khó nhích chân ra khỏi Sở Hi là thật nhưng cố tình như vô tình chọc hắn cũng là thật.
Chân của Linh Thu khẽ động một cái không mạnh không nhẹ.

Sở Hi ngay lập tức muốn phát điên, hắn cắn răng lại cố gắng bình tĩnh, tinh thần cố gắng chống cự, hắn dùng tay muốn đẩy Linh Thu ra nhưng căn bản chiều rộng không gian quá ít.
Thành ra giống như hắn đang trở nên vô lực.
"Hơi chật, anh chịu khó một chút."

Linh Thu nói, lại nhích chân thêm một cái lên, lần này dùng lực hơn ban nãy một ít cũng không chênh lệch lắm.
Nhưng đối với Sở Hi là thử thách cực hạn tinh thần của hắn.
Sở Hi cứng đầu cắn chặt lưỡi không kêu lấy một tiếng, vỗ vỗ vai Linh Thu khích lệ trong đau khổ [em cứ tiếp tục đi]
Cơ thể lại không kiềm chế nổi mà run nhẹ.
Mau.

Giải thoát cho anh mày dùm!
Sở Hi hơn Linh Thu 7 tuổi, nếu như hắn xảy ra phản ứng gì thì hắn sẽ sống trong tội lỗi cả cuộc đời mất.
Linh Thu hơi nổi lên thích thú, giả ngây thơ mà nhích thêm một lần cuối rồi buông tha cho Sở Hi, chỉ là lần này có hơi mạnh.

Sở Hi buột miệng "A" một tiếng giật mình, tam quan của hắn hoàn toàn sụp đổ, bắp chân căng cứng muốn mềm nhũn đến nơi.
Loay hoay thêm một chút cuối cùng cũng tách ra khỏi con ngách.
Hai người không nói lời nào trở về kí túc xá thật nhanh.

Sở Hi quả nhiên thể lực phục hồi cực nhanh, ban nãy vừa nị Linh Thu âm thầm bắt nạt đến mềm cả chân, lúc này đã đường hoàng bước đi giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là hắn phóng một mạch về phòng kí túc rồi trèo lên giường trùm chăn ngủ.

Còn không kịp chờ Linh Thu theo kịp Sở Hi.

Căn bản trước đó Sở Hi cũng phát hiện ra Linh Thu quả nhiên tìm được đồ có ích trong văn phòng, nhưng chuyện khó xử kia xảy ra quá đột ngột, vậy nên hắn quyết định tạm gác lại chuyện xem manh mối cùng Linh Thu mà đi nghỉ một giấc.
Mặc Nhan Di vừa chạy đi đâu về, lúc này vừa mới vào phòng đã thấy hai ông anh kì lạ của nó một người đứng ở dưới, một người lạnh lùng nằm ở trên.

Nó không hiểu cho lắm liền nghiêng đầu nhìn Linh Thu.
"Sao vậy? Hai anh đánh nhau à?"
Cong chưa nói là đầu tóc Linh Thu vẫn đang còn hơi rối, bàn tay của cậu hơi xước xát do trèo tường nhiều.

Mặc Nhan Di thắc mắc cũng là chuyện đương nhiên.
Hiếm khi Linh Thu tỏ ra hiền lành với nó, cậu mỉm cười nhìn người trên giường một cái, nhỏ giọng nói với Mặc Nhan Di.
"Ừm.

Cứ để anh ấy ngủ đi."
- ---------------------------------------------
Cảnh Phong: Tôi nghi ngờ Sở Hi bị chứng mất cảm giác.
Linh Thu: Không thể nào.
Cảnh Phong: Sao cậu chắc chắn vậy?
Sở Hi:...
ảnh nò màu khá đẹp nên khoe nè;v;.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận