Nhắm Mắt Lại Đừng Lùi Ba Bước

"Lại mưa rồi"

Đường Tiểu Hi bước ra khỏi kí túc, tâm trạng không thoải mái mà nhìn lên bầu trời từ đầu vẫn luôn xám xịt đang chuẩn bị quần đen lại, ánh chớp thấp thoáng loé lên giữa những đám mây dày nặng tích đầy hơi nước. Hiện tại đang là hơn 3 giờ chiều, Đường Tiểu Hi bật lên cái ô màu tím đang cầm trong tay, chuẩn bị tiến vào khu vực trường học muốn tranh thủ nhân lúc trời chưa tối tìm kiếm manh mối xung quanh một chút.

21 giờ chính là thời gian bắt đầu của lễ khuyến học, không may rằng Đường Tiểu Hi đã rút phải xăm có đánh dấu, cô tuyệt đối không thể từ chối. Đường Tiểu Hi tóc được cô gái ở cùng phòng tết bím gọn gàng, mái tóc loà xoà cũng được cô gái khéo tay kia chỉnh sửa lại khiến cho khuôn mặt của Đường Tiểu Hi trở nên sáng sủa hơn hẳn.

Sở Hi đóng lại cửa sổ tránh cho bên ngoài đổ mưa lớn lần hai bắn nước mưa vào trong phòng. Hắn hơi xoa xoa mi tâm quay về phía Linh Thu im lặng nhìn cậu sau đó liếc qua Mặc Nhan Di một cái. Mặc Nhan Di cảm nhận được ánh mắt kì quái của Sở Hi, nó bất đắc dĩ rời mắt khỏi màn hình máy chơi game, ngẩng lên e dè nhìn Sở Hi.

"Ca ca xinh đẹp, có gì muốn thẩm vấn cứ nói thẳng."

Linh Thu nhìn đồng hồ trên tay, cậu để lại việc thăm dò thông tin từ nhóc Mặc kia cho lão Sở. Đồ vật cậu kiếm được ở trong văn phòng nhà trường Linh Thu vẫn luôn giấu trong người, đương nhiên không thể để lộ cho Mặc Nhan Di biết được.

Sở Hi không giấu giếm gì, trực tiếp lười biếng đứng dựa lưng ở thành giường tầng, hắn hơi cúi đầu một chút rồi ngẩng lên, ném cho Mặc Nhan Di một ánh mắt khó nhìn thấu ý mà nói thẳng.

"Ban nãy vụ ẩu đả ở nhà kho làm gián đoạn câu chuyện về Lưu Nhiên của em. Hiện tại đang có thời gian rảnh, kể tiếp cho anh nghe được không?"

"Aaa.. mấy anh phiền chết đi mất. Được, em kể, em kể."

Mặc Nhan Di lén nhìn viên xí ngầu đang được năm ngón tay trắng nhợt của ai đó bao gọn lại, nó thoả hiệp tắt trò chơi sudoku nhạt nhẽo nhét vào túi quần, hắng giọng ra vẻ một người kể chuyện thực thụ, nhàn nhạt nói.

"Trò chơi chủ đề vẫn luôn là đoán điểm xí ngầu. Luật chơi mà Lưu Nhiên đề ra chính là đơn phương 4 người học sinh lớp F sẽ đoán điểm, người đưa ra các đáp án cho bọn họ lựa chọn và công bố điểm xí ngầu đổ ra sẽ là Lưu Nhiên. Dựa trên 6 đáp án có liên quan đến các kiến thức đa môn từ tự nhiên đến xã hội, nghe nói nếu người nào có năng lực tư duy và học thuộc tốt có thể sẽ dựa vào từng đáp án để suy luận ra "cơ hội" gợi ý số điểm xí ngầu có nằm bên trong hay không. Vấn đề mấu chốt ở đây là bọn họ chỉ có 7 phút để lựa chọn đáp án."

Mặc Nhan Di mắc cười đến mức nó phải ngừng lại giữa chừng mà ôm bụng nhịn lại. Linh Thu và Sở Hi cũng không thấy thoải mái mấy về vấn đề này, nói thẳng ra luật chơi quái đản mà Lưu Nhiên đề xuất không khác gì một cú đả kích tinh thần đến 4 người còn lại. Ngoại trừ Mặc Nhan Di là trường hợp đặc biệt bị "rớt đài", đa phần học sinh lớp F đều là những phần tử kém chất lượng từ tư duy đến vấn đề tâm thần bị môi trường học đường đào thải mà ra. Đến lớp còn chẳng được mấy bữa, thậm chí còn không có giáo viên lên lớp dạy học, sách vở thiếu thốn hoặc có thì cũng không mấy ai đụng đến. Hiện tại bị gọi lên khảo bài một loạt như vậy, quả thực còn đáng sợ hơn cả việc bị ghi vào sổ đầu bài hay giáo viên bắt chép phạt, rõ ràng bên cạnh cổ 4 học sinh xấu số kia đều đang kề một lưỡi đao vô hình đang trực chờ chém xuống bất cứ lúc nào!

Linh Thu không biết đang quan sát cái gì ở bên ngoài, cậu suy tư nhận xét luật chơi trong câu chuyện mà Mặc Nhan Di kể.

"Nếu vậy phần trăm an toàn là vô cùng thấp, giữ mạng còn không xong huống gì còn nghĩ đến cơ hội thắng lợi. Quả nhiên phần trăm thắng cuộc chỉ có thể cao nhất đến 1%"

Ma xui quỷ khiến thế nào, nghe nói chưa bao giờ có người đổ ra được mặt "thiên đàng", kể cả học sinh ưu tú. Vậy mà Mặc Nhan Dương lại trở thành trường hợp ngoại lệ, mọi người đều cho rằng đứa trẻ này chắc hẳn đã được tổ tông cả dòng họ gánh đến gãy lưng rồi, còn chiếm luôn tiện nghi của Mặc Nhan Di.

"Ôi chà, nhưng điều thú vị nhất là bốn người còn lại đều là lần đầu tiên tham gia lễ khuyến học, chưa kẻ nào nhận thức được mức độ nghiêm trọng của trò chơi. Vậy nên một lượt đầu tiên, đổ ra "địa ngục", nếu đoán đúng còn có thể giảm mức độ điểm xuống thành "hình phạt" nặng, đoán đúng "hình phạt" sẽ được an toàn chịu hình phạt nhẹ, đoán sai thì dù là "thiên đường" hay "hình phạt", "địa ngục" thì đều sẽ trực tiếp tử vong. Bọn họ tay đỏ thế nào, đổ ra "địa ngục", Lưu Nhiên đưa ra sáu đáp án, vậy mà có kẻ may mắn chọn bừa lại đúng, qua được tử vong."

"Vậy hình phạt là gì?"

Sở Hi giọng điệu lẫn biểu cảm không có chút tính hiếu kì, lại lạnh lẽo như đang tra hỏi tội phạm, vô cùng lãnh đạm nhạt nhẽo. Mặc Nhan Di dù hơi mất hứng vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên kể tiếp.

"Nha, hình phạt là.."

Bên ngoài loé lên ánh chớp sáng bất thường, đánh "Đoàng!" Một tiếng ngoài trời khiến cho người ta phải giật mình, Linh Thu ngay lúc ấy nhận ra điều gì đó liền vội vàng lao ra ban công nhìn xuống dưới, Sở Hi và Mặc Nhan Di cũng bị ngắt quãng bởi hành động của Linh Thu, lục tục đi theo cậu ra ngoài xem.

"Làm sao vậy?"

Sở Hi nhìn thấy ánh mắt nặng nề của Linh Thu, hắn dõi theo tầm nhìn của cậu, một đường hướng xuống phía dưới. Qua màn mưa đổ ào ào sau tiếng sấm, Sở Hi nhìn thấy thấp thoáng một cái bóng màu đen nằm theo một tư thế kì lạ úp sấp xuống mặt đất.

Mặc Nhan Di trái lại không nhìn thấy rõ hay làm sao, nó im lặng quan sát dưới đất một hồi sau đó chán nản quay về phòng kí túc, còn không quên ném cho hai người kia một ánh mắt kì lạ, miệng lẩm bẩm câu cửa miệng quen thuộc "các anh bị làm sao vậy?"

"Em xuống xem một chút."

Linh Thu xoay người hướng về phía cầu thang nhanh chân đi xuống, Sở Hi không đi theo cậu, hắn ở lại hành lang tiếp tục nhìn xuống bên dưới.

Có một vấn đề mà bọn họ đã quên hỏi Mặc Nhan Di- cái chết của giáo viên bức Sở Lục Man tự vẫn rốt cuộc trông như thế nào.

Linh Thu vội vàng chạy xuống sân kí túc tầng 1, qua lớp nước tựa sương mù dày đặc liên tục va đập xuống mặt đất, khung cảnh tối cũng làm cho sảnh tầng 1 khu kí túc cũ nát này trầm lặng xuống theo. Linh Thu thận trọng lấy một cái ô được cắm trong ống để ở chân cầu thang, bật lên đi vào trong màn mưa tầm tã.

Không có thứ gì cả.

Ban nãy trong lúc nghe Mặc Nhan Di kể chuyện, rõ ràng Linh Thu nhìn thấy rất rõ có bóng người rơi thẳng xuống mặt đất ngay khi trời sáng lên do sấm sét. Nhưng tầng của cậu và Sở Hi đã là tầng cao nhất có người sống rồi. Bên trên nữa đều là các hành lang bị phong toả bằng màn kim loại chuồng cọp. Kín bưng tựa đang âm thầm che giấu bí mật gì đó.

Cái bóng kia nhìn thoáng qua hình như là bóng của một người phụ nữ, tóc ngắn tầm ngang vai hoặc dài hơn chút, mặc váy dài đến đầu gối. Khi nằm dưới mặt đất còn tạo thành một tư thế kì lạ, chân tay bị gãy dập, quay thành một góc độ không giống người thường, mái tóc đen sì xoã xuống nằm lộn xộn trên nền đất lạnh băng. Cho đến khi Linh Thu lao xuống tầng 1, rốt cuộc lại không nhìn thấy người nào, kể cả vết tích để lại trên nền đất cũng không có.

Sau khi tìm kiếm xung quanh một hồi, Linh Thu để lại nghi vấn trong đầu, quay lưng định trở lại sảnh nhỏ tầng 1. Vừa lúc Sở Hi đi xuống tầng, Linh Thu nhớ ra hắn ở trên tầng quan sát xuống dưới liền tiến đến chỗ hắn thăm dò.

"Anh có nhìn thấy thứ đó di chuyển đi đâu không?"

Sở Hi liếc mắt cũng thấy được tình cảnh kì dị trước mặt, hắn giữ vai Linh Thu lại kéo vào bên trong, ánh mắt thập phần đề phòng dõi ra bên ngoài, Sở Hi kéo cổ áo Linh Thu để đầu cậu hơi cúi xuống, âm trầm nói.

"Có thấy. Ở đằng sau."

(!)

Trước mắt Sở Hi là một cái bóng đen hình dáng xiêu vẹo đang từ từ đứng dậy, từng khớp xương do va đập mà gãy thành một góc độ kì quái chậm chạp đung đưa sau màn nước trắng xoá. Cái bóng cứ đi quanh quẩn trong sân kí túc, mắt của Sở Hi không tài nào nhìn rõ được phần đầu của nó, vậy nên hắn chỉ đành dựa vào các đặc điểm trên cái bóng dật dẹo kia mà phỏng đoán.

Tóc dài ngang vai, thân mặc đồng phục tối màu có chân váy, xem chừng là một nữ sinh của trường này.

"Đứng yên ở đây, anh qua đó xem."

Sở Hi vỗ vai Linh Thu trấn an cậu, lúc này Linh Thu mới để ý đến trên mặt người kia không hề đeo kính. Sở Hi chậm rãi lôi ra mắt kính, cẩn thận lau sạch sẽ bề mặt trong suốt sau đó đeo lên, một đường tiến thẳng về phía trước.

Linh Thu nghe thấy tiếng thảy xí ngầu.

Lạch cạch một âm thanh tinh nghịch vang lên nho nhỏ dưới mặt sàn lát gạch đã cũ.

"Cao thì tiến, nặng thì lập tức rút đi."

Sở Hi lẩm bẩm. Trong phút chốc xí ngầu lăn ra một điểm mang kí hiệu màu đen. Cái bóng đang lảo đảo đi lại giữa sân ngoài trời ngay tức khắc tạm dừng tại chỗ, cọc cạch cử động cổ.

Sét đánh sáng trời.

Rốt cuộc thì Sở Hi cũng nhìn thấy rõ được thứ kia cuối cùng là cái gì.

Không ngoài dự đoán của hắn, quả nhiên là người đó, chỉ không hiểu vì sao lại bị đào thải ra ngoài, có thể là do "vật phẩm" không đạt yêu cầu..

Thân xác kia vỡ tung khoang bụng mà tử vong, vì bị ném từ trên cao xuống mà xương cốt gãy vụn, đâm xiên vào nội tạng, máu nhuộm toàn thân, hai cẳng tay và xương đùi bị gãy gập thành góc 60 độ, mái tóc xoã rũ rượi che đi khuôn mặt đã bị lột da "sạch sẽ" không thừa thiếu bất kì mảng nào.

Là hành khách nữ tử vong ở nhà kho ban nãy.

Cái xác vỡ nát kia chậm chạp tiến đến gần viên xí ngầu, dáng vẻ khá giống đang quan sát số điểm được đổ ra, tay Sở Hi quả nhiên đen trong đỏ, vậy mà thảy ra được điểm "địa ngục". Theo luật mà hắn đề ra, điểm "nặng" thì cái xác kia sẽ phải rút đi.

Điểm "cao" đương nhiên là "thiên đường". . Truyện Cổ Đại

Cái xác kinh dị kia âm thầm chấp nhận luật chơi, quay ngược đầu 180 độ, vặn vẹo bò trở lại màn mưa xối xả sắp sửa rời đi.

Sở Hi không chần chừ lâu, sau khi cá cược xong với thứ không phải người kia, hắn lập tức kéo Linh Thu chạy lên trên tầng.

"Sao chị lại ở đây?"

(?!)

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Sở Hi và Linh Thu đồng thời dừng bước, bọn họ trở ngược lại vài bậc cầu thang, từ bậc nghỉ trên cầu thang mà âm thầm dõi xuống sân tầng 1.

Chỉ thấy một Đường Tiểu Hi trên tay cầm ô, chạy đến che mưa cho cái xác kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui