Dương Phong hay tin ba mình bị cảnh sát giải đi liền tức tốc quay về nhà lớn, phòng khách chỉ có một mình Du Nguyệt Cơ ngồi ôm mặt khóc.
Dương Đổng bị bắt vì tội thao túng đồng tiền ảo và bị nghi ngờ tham gia vào hoạt động rửa tiền, đồng thời còn điều tra về những tội danh uy hiếp, dùng vũ lực với những khách hàng vay tín chấp tại công ty tài chính CFCC.
Thư triệu tập Dương Phong về đồn phối hợp điều tra còn để trên bàn, hắn ngồi xuống sofa tâm trạng vô cùng xấu.
Lần này cảnh sát vào cuộc đã không còn chú ba can thiệp, chắc chắn bọn cớm sẽ biết được nguồn tiền đó đi về đâu và rất nhanh sẽ khui ra chuyện hắn buôn lậu vũ khí.
Vụ việc lần này không còn ở trong phạm vi có thể giải quyết được nữa, cũng không lo lót được nữa.
Du Nguyệt Cơ ngẩng mặt lên thẫn thờ nhìn con trai, bao nhiêu năm nay cứ ngỡ chồng con ở bên ngoài làm ăn chân chính, thật không ngờ hiện tại gia sản tiêu tan, danh tiếng lụi tàn, còn sắp rơi vào vòng lao lý.
Bà thở khó nhọc lên tiếng hỏi.
- Con nói cho mẹ biết đi, rốt cuộc con và cha con làm chuyện phi pháp gì vậy? Tại sao cảnh sát lại đến nhà bắt ông ấy đi, còn bắt con phải lên đồn khai báo, nhà họ Dương làm sao thế này?
Du Nguyệt Cơ gần như là nấc lên, vẻ tiều tụy càng thêm rõ rệt, dường như bà thấy khung cảnh 28 năm trước hiện về, khi mà chỗ dựa của mình đã lung lay.
Không khí đã nặng nề, cộng thêm tiếng khóc than của bà càng làm mọi thứ tồi tệ hơn.
Đầu óc Dương Phong rối bời không giữ được bình tĩnh đẩy mạnh chiếc bàn trước mặt một cái, quát lớn.
- Mẹ thôi đi, lúc nào cũng chỉ biết khóc, mẹ muốn con và ba đi tù lắm có phải không?
Du Nguyệt Cơ sững người, trước nay A Phong chưa bao giờ ngỗ ngược với bà như thế.
Bà vốn yếu đuối nhu nhược nên trở nên sợ sệt, lúc này chỉ biết im bặt, không dám khóc thành tiếng nữa.
Dương Phong ôm mặt, suy tính thiệt hơn, chuyện đã đến nước này, muốn cứu ba ra ngoài là không thể, hắn lộ diện sẽ rơi vào tay cảnh sát và chắc chắn không có đường ra.
Trước mắt lo cho cái mạng trước đã, rồi tính đến chuyện che giấu đầu ra của số tiền kia sau.
- Mẹ đem vàng vòng bán lấy tiền rồi đi đâu đó ở một thời gian đi, có ai hỏi thì đừng nói là con có về nhà, mẹ tự lo cho bản thân, con đi đây.
- A Phong…
Du Nguyệt Cơ đột ngột đứng dậy nhưng sức bà quá yếu nên ngã khuỵu xuống sàn.
Dương Phong đứng ở giữa nhà mất kiên nhẫn.
- Mẹ lại làm sao nữa đây?
Du Nguyệt tủi thân vô hạn, ngồi yên dưới sàn nhà lạnh lẽo, khó khăn mở miệng.
- Có phải… có phải vụ tai nạn lần trước là do con chủ mưu không?
Những ngày qua bà đã suy nghĩ rất nhiều, Cẩn Y luôn miệng nói A Phong hại người nhưng là một người mẹ, làm sao bà có thể tin con mình là kẻ ác.
Nhưng nghĩ kỹ lại mới thấy những điểm khác thường, xưa nay A Phong chẳng ưa gì A Hiểu nhưng lại đề nghị đi gặp mặt, trùng hợp ngày hôm đó lại xảy ra tai nạn.
Bà đã cố gạt đi suy nghĩ xấu trong đầu nhưng nó cứ lởn vởn bắt bà phải khẳng định, thêm sự việc hôm nay khiến bà vỡ lẽ ra rất nhiều điều và gần như chắc chắn.
Mọi cuộc đối thoại bây giờ với Dương Phong là vô cùng phí phạm thời gian, hắn cho hai tay vào túi quần, lộ rõ bản chất thật sự, thở hắt một hơi chán nản.
- Đúng vậy, là con làm đấy thì làm sao?
Du Nguyệt Cơ trừng lớn hai mắt, không tin được những gì mình vừa nghe thấy.
- Con muốn hại luôn cả mẹ sao?
- Chẳng phải bây giờ mẹ không sao rồi sao? Nếu hắn dễ giết thì con đâu dùng mẹ làm mồi nhử, hắn đã cứu mẹ rồi còn gì, nếu mẹ thấy hối hận thì bây giờ đi tìm hắn để an dưỡng tuổi già đi.
Mẹ đừng làm khuôn mặt bất ngờ, chuyện mẹ chưa biết còn nhiều lắm.
Dương Phong gần như mất bình tĩnh, hắn không chần chừ thêm giây phút nào, quay lưng đi thẳng.
Mặc cho người giúp việc ở phía sau hô hoán lên rằng mẹ mình đã sốc tới mức ngất xỉu.
Hắn leo lên xe, còn chưa ổn định tinh thần thì Từ Khâm thông báo thêm một tin xấu.
- Dương tổng, báo đưa tin cô Vương mất tích, có lẽ là người của Ngô Hiểu đi trình báo, hắn ta cũng đã xuất viện rồi.
Có lẽ bọn chúng sắp có mưu tính gì đó.
Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
Dương Phong không ngờ sau cú đâm đó Ngô Hiểu còn có thể mở mắt, hắn tức tối đấm mạnh vào ghế trước một cái, hận bản thân lúc đó sao không bảo tài xế đâm thêm một cú nữa.
Nguy hiểm đang bủa vây tứ phía, e là phải đi sớm hơn dự kiến.
- Báo với mọi người chuẩn bị tối mai xuất phát.
- Dạ.
********
Xe của Ngô Hiểu còn nằm ở gần địa bàn Hồng Lâu không di chuyển, bây giờ đã hơn chín giờ tối, bên ngoài đã phủ toàn sắc đen, bên trong xe có điều hòa nhưng vẫn thấy rất ngột ngạt.
Từ lúc xuất viện đến giờ Ngô Hiểu không chịu bỏ thứ gì vào bụng, khuôn mặt đã tái càng thêm tái, màu môi trắng bệch, người khác nhìn còn phát run, Hà Đình mấy lần khuyên anh ăn một chút để lấy sức anh đều lắc đầu.
Hiện giờ vợ con còn đang nằm trong tay kẻ khác, nguy hiểm cận kề, anh có thể nuốt nổi sao.
Người ta khi đau sẽ kêu than, rên rỉ, còn Ngô Hiểu thì biến cơn đau của mình thành một loại đồng hồ báo thức, để biết rằng mình vẫn còn đang tồn tại.
Anh hận mình không thể ngay tức khắc xông vào trong đó mang Cẩn Y về, hận không thể bóp cò ghim thẳng viên đạn vào giữa trán của tên khốn kia.
Mỗi một giây trôi qua đối với anh như bị nhúng vào chảo dầu, từng tế bào da bỏng rát vì lo lắng và vì nhớ nhung người con gái ấy.
Tiếng thở dài phát ra từ đầu mũi Ngô Hiểu nặng nề như có ai đang bóp nghẹt, bỗng điện thoại anh rung lên, màn hình hiển thị một dãy số khiến anh ngay lập tức ngồi thẳng người, dù biết trước hai cái xương sườn bị gãy sẽ hành anh đến nín thở.
Ngô Hiểu sợ Cẩn Y lo cho mình nên cố chỉnh âm thanh làm sao cho nhẹ nhàng nhất có thể.
- Anh nghe đây, em thế nào rồi?
"Em không sao, anh à, em vừa nghe được bọn thuộc hạ nhận lệnh tối mai chúng sẽ giao dịch.
Bọn chúng ra tay sớm hơn dự kiến, nên anh bảo anh Hàn báo lại với lực lượng canh phòng ở biên giới giúp em nhé."
Cẩn Y vẫn chưa rõ vì sao Dương Phong cho thay đổi kế hoạch sớm hơn dự kiến nhưng như vậy thì cơ hội để cô tiếp cận tầng hầm dưới ngôi nhà này sẽ sớm hơn.
Ngô Hiểu cũng đoán được Dương Phong sẽ gấp rút muốn chạy, Dương Đổng bị bắt là do anh bảo Hà Đình tung chứng cứ ông ta rửa tiền, cha lên đồn thì con làm sao thoát tội.
Hắn càng gấp thì Cẩn Y sẽ nhanh trở về trong vòng tay anh.
- Anh biết rồi, tối mai lúc hắn rời đi anh sẽ ngay lập tức vào hỗ trợ em, thời gian từ đây đến lúc đó vẫn còn rất dài, em phải cẩn thận đừng để bị thương ở đâu đấy.
Ngô Hiểu nói một câu dài rồi dừng lại thở dốc, biết Cẩn Y sắp tắt máy anh vội vã nói thêm một câu.
- Cẩn Y à… bây giờ hắn không có ở đó, nói với anh một câu gì đó đi, một câu ngắn thôi, để anh chắc chắn là em vẫn ổn.
Hay là em thở dài một tiếng cho anh nghe cũng được...!nhé...!
Anh ngồi ở đây, anh còn thở nhưng giống như sắp chết, cơ thể anh gần như tê liệt, chỉ có dây thần kinh ở não là còn hoạt động nhưng linh hồn của anh lại không nằm ở nơi này.
Chưa bao giờ anh thấy lạc lõng đến vậy, anh ghét cái cảm giác này, ghét mỗi cái liếc mắt nhìn kim đồng hồ quay đẩy anh vào một vùng tăm tối.
Ghét em ở nơi đó, anh nơi đây, tay không với tới...!Chỉ có thể đợi chờ trong thấp thỏm, nỗi âu lo chạm đến đáy cùng cực, sợ rằng một giây tiếp theo không bị đánh thức, anh sẽ không thở được nữa....