Nhắm mắt thấy Paris

Chương 1: Người mới trong tiệc We e Dinner 
Ra khỏi phi trường, cô gái trẻ có khuôn mặt mệt mỏi bắt taxi: “ Cho tôi về khách sạn Shangri-La!”. Người tài xế không phí một lời, gật đầu nhìn cái địa chỉ trên tấm card, lái đi. Xe cứ thế tiến dần về trung tâm thành phố, Cô gái uể oải úp mặt vào lòng bàn tay. Thỉnh thoảng cô ngước lên nhìn đường sá Hong Kong cùng những toà nhà màu xám chán ngắt. Cách nay ba năm, khi lần đầu có business trip ở nước ngoài, cô đã đến Singapore và được người tái xế chiếc limousine của hotel Conrad ra đón tiếp đon đả. Về sau này, mỗi lần đi công tác cô đều được ở khách sạn năm sao, nhưng dù trong nước hay ngoài nước, châu Âu hay châu Á, chẳng có khách sạn nào làm cô thấy mê mẩn như cái lần đầu đó.
Một hàng dài khách đứng trước quầy reception ở sành khách sạn Shangri-La chờ đến lượt check-in. Mai chìa tờ giấy xác nhận đặt phòng ra.
-Ms Le Quynh Mai của công ty L’Aurore ? phòng cô đã sẵn sàng, còn đây là thư we e của hội nghị cô sẽ dự.
Anh lễ tân đưa cho cô bìa hồ sơ màu xanh in hình mặt trời đang nhú ra của buổi rạng đông, logo của công ty L’Aurore. Khi Mai nhận chìa khoá phòng quay lưng rời quầy, một chàng trai châu Âu đứng phái sau bước lên gật đầu chào Mai thân thiện.
- Chúng ta quen nhau? – cô bối rối.
 - Tôi cũng làm ở L’Aurore – anh mỉm cười chỉ vào cái logo trên bìa hồ sơ – Cô ở phòng nào vậy ?
- Phòng tôi ? – Mai ngớ ra.
 Ai lại đi hỏi số phòng người lạ dù là cùng làm trong công ty đi nữa. Mỗi lần hội họp với Tập đoàn, số nhân viên đến từ khắp các nước rất đông.
- Ồ, tôi xin lỗi – Dương như nhận ra mình suồng sã, anh đồng nghiệp vội nói – chúng ta sẽ gặp nhau ở We e Dinner tối nay.
-------------------------------
- Vâng, hẹn gặp lại anh – Mai lịch sự đáp lời rồi hối hả tiến đến thang máy.
 Trong thang máy, cô còn kịp nhận ra khuôn mặt anh chàng đó đỏ lên ngượng ngùng và vẻ lúng túng của người không biết phải hành xử thế nào. Hình ảnh này là chính cô của những ngày đầu làm việc trong Tập đoàn hoá mỹ phẩm L’Aurore, lần đầu đi công tác được ngồi vé máy bay hạng business và được ở khách sạn năm sao. Cô cũng bắt chuyện anh đồng nghiệp người Úc khi thấy trên ve áo đeo bảng tên L’Aurore. Nhưng anh này lạnh lùng trước vẻ vồn vã cùa cô. Khi đó, Mai chỉ là một ne er còn đang trong giai đoạn làm quản trị viên tập sự. Giờ ba năm trôi qua, Mai đã phát chán những trò hội họp thường niên, chán các presentation nhảm nhí, chán những khẩu hiệu đao to búa lớn và những trò đấu đá nhau.
Mai mỉm cười với người đem hành lý lên phòng, cô nhìn đồng hồ, đủ thời giờ đi shopping loanh quanh. Vừa khi cô đi ngang qua người gác cửa, một giọng rặt Pháp nói tiếng Anh nhỏ nhẹ vang lên: « Tôi muốn đến Ladies market, đi thế nào ạ ? ». Lại cái anh chàng đồng nghiệp khi nãy đòi biết số phòng Mai. Đàn ông lồng lộng mà đòi đi chợ trời ! Anh đang cầm trong tay cuốn sách hướng dẫn. Mai bật cười khúc khích làm anh quay lại.
 - Hello ! - Nhận ra Mai, anh mừng rỡ.
 - Hello ! – Mai cười - Vậy đi chung. Hong Kong là thiênđường shopping châu Á. Nghe nói có một siêu thị hàng Louis Vuitton thì phải. - Tôi không thích mua đồ hiệu – Anh chàng thú nhận – Nhưng đi với cô thì đến đâu cũng không quan trọng !
Đột nhiên, vẻ rụt rè của anh đã biến mất. Mai nghiêng đầu ngó anh đồng nghiệp. Anh trên dưới ba mươi, dáng thư sinh, mắt rất to, miệng nhỏ xíu, hai gò má phính phính. Thật chẳng khác gì một búp bê con trai. Đẹp thì có đẹp, nhưng không phải tạng của Mai.
- OK – Mai nhận lời – Nhưng tôi chỉ rảnh chừng một tiếng. Còn phải sửa soạn cho buổi tiệc We e Dinner lúc bảy giờ.
- Cô cứ như thế đã đẹp rồi ! - đồng nghiệp bạo dạn - Chẳng phải trang điểm thêm ! Tôi tên Louis, đến từ Pháp. Cô đến từ đâu ?
Mai thở dài đánh sượt. Tưởng câu được con cá nhỏ thẹn thùng để chọc ghẹo chơi ? Cô nhún vai kênh kiệu : « Anh đoán thử ! ». Louis cũng nhún vai : « Việt Nam ! Chỉ có phụ nữ Việt Nam mới … như thế ! ». Cả hai cười xoà. Mai không muốn đôi co « như thế » có nghĩa là gì. Bến xe điện ngầm MTR Tsim Sha Tsui East ở ngay sát đó. Chỉ cần đi ba trạm là đã tới Ladies market. Người ta đông kinh khủng, đủ mọi sắc dân, đủ mọi chủng tộc đang kỳ kèo chào hàng và trả giá xôm tụ. Chả trách Hong Kong chứa nhiều vi trùng và là nơi bùng phát các dịch bệnh thường xuyên.
- Tôi mua mấy cái đồng hồ này về làm quà – Louis lực nhanh hàng cho vào rổ nhỏ - Cô nhất định sẽ mua hàng hiệu à ?
- Tôi sẽ ! – Mai khẳng định, vẻ kẻ cả - Anh đừng áy náy khi mua hàng nhái. Hong Kong mà !
Cô không tinh ý nhận ra Louis đang cố nén một nụ cười giễu cợt. Mai đứng qua một bên nhìn Louis hối hả chọn hàng với đôi mắt sáng rực và cái miệng xuýt xoa. Ngày trước lúc mới được đi nước ngoài Mai cũng thế, tham lam gom hàng về dù chẳng có mục đích. Tặng gần hết công ty, bạn bè, gia đình, họ hàng vẫn còn thừa một đống. Giờ cô thấy thản nhiện, cái vẻ chộn rộn vì mua được giá hời của Louis làm cô thấy buồn cười. Anh chàng này bên Pháp chắc dân tỉnh lẻ, hẳn mới vào được công ty L’Aurore nên choáng ngợp với mọt thứ.
*
Mai thay bộ đầm đen đơn giản và thoa chút phấn hồng rồi bước ra khỏi phòng, phòng bên cũng có người đi ra. Một người đàn ông trẻ dáng vẻ doanh nhân mặc áo veste đen, kính trắng, làn da bánh mật của người có nguồn gốc Bắc Ấn Độ. Anh trông thật hấp dẫn với vóc người cao ráo, vững chãi và ánh nhìn tự tin. Mai mỉm cười chào, tim đập mạnh. Cô nhận được cái gật đầu chào xã giao xa cách. Họ cùng im lặng đi suốt hành lang dài để đến thang máy nhưng Mai không thể không liếc anh kín đáo. Hương nước hoa đàn ông sang trong kín đáo toát ra từ người anh có sức quyến rũ kỳ lạ. Trong thang máy, ngón tay trỏ của cả hai gần như cùng đụng nhau khi bấm vào một chỗ.
- Cô cũng xuống tầng một ? - Người đàn ông trẻ cười làm quen – Tôi có một buổi tiệc We e Dinner ở đó !
- Anh làm trong công ty L’Aurore ? – Mai bối rối hỏi lại – Tôi là Mai, đến từ Việt Nam, Tôi là Product Manager nhãn hàng cho giới trẻ Fleuroral.
- Thật vui được quen cô. Tôi là Daniel Ng, đến từ Singapore.
- Sao ? – Mai ngạc nhiên – Anh mới vô phải không ? Anh thế cho Philippe Ledoux làm giám đốc vùng châu Á ? Anh trẻ quá !
Daniel cười xoà. Mai lúng túng, cô muốn đính chính anh khá trẻ để đảm nhiệm công việc cấp cao như thế. Anh là sếp vùng châu Á, chịu trách nhiệm cả chục nước trong một khu vực nắng động. Mai muốn trò chuyện thêm nhưng thnag máy đã mở ra, họ đụng ngay những tốp người của L’Aurore. Daniel nhanh chóng hoà vào đám đông. Hội nghị lần náy có các sếp bên Tập đoàn ở Pháp sang và đặc biệt là vị Phó chủ tịch. Số người tham dự lên đến bốn mươi ột chủ đế rất tự mãn « We are the leader ! » và mục tiêu là làm sao đưa những mặt hàng chưa nắm trong top của thị trường phải lên hạng.
Gian phòng cho tiệc We e Dinner káh sang trọng và ấm cúng với những chùm đèn pha lê toả ánh vàng, những búc tranh tĩnh vật, những nghệ sĩ kéo đàn violon và các giai điệu Mozart. Mai gặp lại các đồng nghiệp từ nước khác đến. Những gương mặt trẻ cùng một độ tuổi với cô, cùng được tuyển chọn trong các đợt tìm quản trị viên tập sự của tập đoàn và cả những gương mắt là khác mới được « săn » về. Mỗi năm gặp nhau ít nhất hai lần nên mọi người cũng chẳng vồn vã gì mấy. Môi trường công ty không phải là nơi kết bạn thâm giao, chỉ là những nụ cười giả tạo, những cái bắt tay hờ hững, những cái hôn má giả vờ. Lần nào dự tiệc thế này Mai cũng tiếc sao mình không trốn đi, phố xá ngoài kia nhộn nhịp và hứa hẹn nhiều trò hấp dẫn hơn. Nhưng cô cũng biết ớn bà sếp từ Tập đoàn sang, người được mệnh danh « Evil wears rag » (1). Bà điểm mặt mà vắng thì rắc rối lớn. Thật chẳng nên đùa với quỷ, nhất mà quỷ mà female nữa lại càng kinh.
--------------------
(1) Evil wear rag : quỷ cái diện giẻ rách (Cách nói châm biếm từ phim « Evil wear Prada » quỷ cái diện đồ hiệu Prada).
- Hello! – Evil tiến đến – Khỏe hả Mai? Báo cáo tháng này cô lại phải đợi thư ký tôi nhắc. Lần chót nhé!
- Yes! Oh yes! – Mai cố không để hàm răng mình va vào nhau – Bà cũng khỏe hả Céline, bà mặc bộ đồ này thật độc đáo! Bà thật xứng danh là một quí bà Parisienne!
 Sếp đổi ngay thái độ, cười phô hàm răng khít rịt, đưa tay vuốt bộ đồ kỳ cục trên người. Chiếc áo đen nhung bó sát, cổ được khoét sâu lộ ra làn da đầy tàn nhang nhảu nhò, mảnh jupe màu tím than phùng xòe trên gối, vòng cổ to như ống lòi tói dài tận bụng, cặp chân được mang bas ren loang lổ, đôi giày đế gồ cao vật vã, cặp kính cách điệu màu trắng lumineuse chễm chệ trên mũi.
 Cửa phòng tiệc lại mở, Phó chủ tịch Tập đoàn, một very – very big boss xuất hiện. Mọi người cùng quay phắt lại đồng loạt vỗ tay. Đi ngay sau ông, một người khác cũng được “ăn theo” sự chào đón nồng nhiệt của mọi người. Anh này mặc bộ veste đen cách điệu, áo chemise hồng tươi trẻ không cài nút cổ, một chiếc dây chuyền nhung đen có mặt hình thánh giá xinh xắn lộ ra hấp dẫn. Cô đồng nghiệp Junaramy người Thái hích tay Mai: “Ca sĩ đến hát hả? Hấp dẫn ghê!”. Vị phó chủ tịch nhận ra có kẻ nào đó đứng sau lưng nhưng lại được hưởng ké ánh hào quang của mình bèn quay lại, ông nhíu mày, đôi mắt xám đục ánh lên vẻ lạnh lùng, chất giọng Đức nói tiếng Anh không cảm xúc vang lên:
 - Tôi là Christian Hans, Phó chủ tịch tập đoàn, hân hạnh được biết anh. Anh là?
 - Tôi là … - chàng “ca sĩ” sau phút lúng túng đã lấy lại vẻ tự tin rất nhanh – Tôi là Louis De Lechamps, Industry Manager phụ trách nhãn hàng cao cấp Langôma, tôi mới gia nhập tập đoàn L’Aurore được … một tuần. Hân hạnh được biết ông, ngài phó chủ tịch, và hân hạnh được biết tất cả mọi người ở đây!
 - Hân hạnh được biết anh.
 Phó Chủ tịch nhắc lại, giọng lạnh như tiền rồi tiến đến sân khấu bắt đầu opening speech chào mừng hội thảo. Có những tiếng cười gượng gạo cố phụ họa vào bài phát biểu và những tràng pháo tay lốp bốp dè chừng. Mai không thể lắng nghe ông nói gì, cô chới với sau khi Louis tự giới thiệu chức danh “Trời ơi! Cái anh chàng búp bê con trai trẻ măng và nhà quê này mà làm đến chức Industry Manager?”.
 - Xin chào – Louis nhẹ nhàng tiến đến với hai ly champgane trong tay – Cô xinh quá! Chúng ta cụng ly nào!
 - Vâng! – Mai lúng túng – Cụng ly vì L’Aurore …
 - Thôi! – Louis nháy mắt duyên dáng – Quên công ty đi! Cụng ly vì nhan sắc của cô …
 - Vì vẻ đẹp trai của anh! – Mai nối theo – Vì hai chúng ta!
Cả hai bật cười khúc khích. Hai ly champagne được uống cạn. Mai thấy sức nóng bắt đầu bốc lên mặt dù cô biết champagne rất nhẹ. Chưa bao giờ cô dám "ghẹo trai" thẳng thừg như vậy. Louis có vẻ rất thích được khen. Anh chàng bắt đầu làm dáng, cười tủm tỉm "có kiểm soát" và liên tục nhìn Mai nháy mắt như hai kẻ có nhiều bí mật chung thú vị. Một vài đồng nghiệp khác tới nói vài câu vô thưởng vô phạt rồi vô tình tách dần Louis và Mai ra xa. Vào cuối buổi tiệc, khi Mai "xớ rớ" trong nhóm người trò chuyện chung với Daniel Ng và đang nhìn chàng sếp trẻ đầy ngưỡng mộ, Louis lách mình sát bên rồi ghé vào tai cô thì thầm : "Mình ra ngoài cùng uống một ly không ?". Trước khi lý trí kịp làm chủ, Mai nghe mình mở miệng đồng Ý : "Ok, my prince Charming !(1)".
 --------------------------------------------------------------------------
(1) Ok, my prince Charming !: vâng, chàng hoàng tử Duyên dáng của em (trong các truyện cổ tích, các hoàng tử đều có tên là Charming, tức là duyên dáng.)
Email của Mai gởi một đồng nghiệp nữ tên Lan
 Subject: Trai đẹp, hehe...
Hi chị Lan,
Em đang trong phòng ở khách sạn, viết email cho chị bằng laptop nè. Em buồn ngủ lắm vì hai giờ khuya rồi, nhưng có chuyện này muốn share với chị. Hôm nay em gặp hai anh chàng, đều là "trai đẹp" hết, hêhê ... Một người là sếp vùng, sếp mới đó chị. Lạy Chúa ! Còn trẻ lắm, mà đẹp trai "rùng rợn" luôn. Anh chàng người Singapore, cao ráo, rất manly. Em ở sát phòng luôn, hêhê ... Phải chi có cách nào khoan tường nhìn sang xem khi ngủ chàng thế nào ? Bề ngoài đạo mạo lắm, lúc đi dự tiệc We e Dinner mặc vest đen. Nhưng lúc ngủ biết đâu lại "uổng trờ" ? Hặc hặc ...
 Còn chàng kia người Pháp, điệu bà cố luôn. Chàng "chơi" toàn đồ nổi, nhìn tưởng Alain Delon (lúc còn trẻ nhé), há há. Nói chơi thôi chứ anh này nhìn còn "ngon cơm" hơn. Khi chàng cười, trời ơi, nhìn muốn cắn dễ sợ, haha... Chàng tuy vậy có khuôn mặt baby, mắt to, miệng nhỏ, giống búp bê con trai bồ của Barbie đó, dễ thương lắm !
 À, em cũng gặp lại bà sếp Céline, bà này chưa chịu nghỉ nhường ghế cho người khác. Nhìn bả là rùng mình. Đúng y như biệt danh "quỉ cái mặc giẻ rách". Haha ...
 Email của Louis De Lechamps gởi em trai
 Subject: Hongkong tuyệt lắm
 Chào bánh mì croissant,
 Hôm nay anh đã đến hòn đảo kỳ thú Hongkong. Nhiều chuyện thú vị lắm. Trước hết là người dân ở đây ngộ ngộ. Họ vừa hiện đại vừa quê mùa, không hoàn toàn Âu hóa như người Nhật hay Singapore. Con gái ngoài đường nhìn cũng "mát" lắm, hơi lùn một chút nhưng tươi cười. Dám đồng nghiệp nữ trong công ty cũng xinh, nhất là mấy cô đến từ những nước châu Á, đã lắm ! Anh chưa có bạn gái nào người Á đông trong bộ sưu tập tình yêu. Chắc lần này phải tận dụng cơ hội thôi. Có một cô người Việt Nam nhìn lạ lạ. Nàng có vẻ xinh theo con mắt của người châu Á, tức là da trắng, mắt hai mí, mũi cao. Nhưng với tụi mình thì nàng không đặc biệt lắm. Tuy vậy, ngay cái nhìn đầu tiên, anh "ngửi" thấy nàng có một vẻ quyến rũ kỳ lạ. Hà hà, anh đi chợ trời với nàng, tối còn đi uống nước riêng. Nàng kiêu ngạo bậc thầy. Chắc ở Việt Nam cũng hút con trai. Với anh thì, bình thường thôi. (mình cũng phải kiêu chứ !). Ngủ ngon nhé gấu. Hôn con bé gấu cái của em giùm anh.
 Bánh mì baguette.  Email của Daniel Ng gởi bạn gái,
Subject: Nhớ em
 Chào cưng,
 Em khỏe không? Anh vừa tắm xong, tiệc We e Dinner vui lắm. Anh gặp mấy người ở các nước trong vùng, ai cũng ngạc nhiên nói anh trẻ quá. Hồi nào đến giờ sếp vùng châu Á – Thái Bình Dương toàn là mấy ông lớn tuổi. Tập đoàn này toàn người điệu, chắc vì đặc thù công ty sản xuất mỹ phẩm. Mấy cô gái ai cũng đẹp (đừng ghen, không ai đẹp bằng cưng hết). Có một cô người Việt Nam, hình như mê anh rồi, haha … Cô ta trẻ lắm , như sinh viên. Cô nhìn anh ngưỡng mộ và … hơn thế nữa. Lúc nào anh cũng bị cô nhìn trộm. Cô ở phòng sát anh. Đừng lo! Anh lúc nào cũng đàng hoàng. Làm sếp mà, lạng quạng là bay chức đó! Hôn em.
 Daniel 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui