Cùng thi thể song tu quá mức mất đi nhân tính, nên mới gọi là cấm thuật.Người chính phái muốn song tu trước tiên phải kết làm đạo lữ.
Nhưng ma giáo không quan tâm việc này.
Linh khí trong xác chết tất cả đều tụ tập ở một chỗ, thế nên việc hấp thụ linh lực còn đơn giản hơn so với song tu cùng người sống.
Chính vì vậy nên trước đây Ma môn đã bắt không ít nữ tu sĩ về tu luyện.Chuyện này luôn là ác mộng tra tấn Thẩm Lưu Ly, không nghĩ tới hiện giờ lại biến thành hy vọng sống duy nhất của nàng.“Đạo hữu, ngươi đời này sinh ra thật sự vô cùng đẹp.
Hy vọng sau khi luân hồi ngươi vẫn giữ được gương mặt này.
Ngày nào đó sau khi ta rời khỏi nơi này, nếu gặp được người giống ngươi, ta nhất định kết cỏ ngậm vành*.”(Kết cỏ ngậm vành: đền ơn đáp nghĩa)Dứt lời, Thẩm Lưu Ly ngồi xếp bằng đả tọa, hai tay kết ấn, đem linh khí hội tụ dần chuyển đến trên cơ thể nam thi.
Chỉ thấy nguyên bản vật mềm rũ ở giữa hai chân dần dần bành trướng to lên, cuối cùng cao cao mà dựng đứng.“Đây cũng quá… Lớn đi.”Thi tu chú có thể làm cho ƈôи ŧɦịŧ của thi thể ƈôи ŧɦịŧ biến trở về bộ dáng lúc còn sống, như vậy tu giả cùng thi thể có thể dễ dàng giao cấu.
Chỉ là ƈôи ŧɦịŧ của nam thi này to lớn như thể một con cự mãng! Kích cỡ cùng hình dáng này thực sự quá dọa người rồi.Đừng nhìn diện mạo nam thi đẹp đẽ, ƈôи ŧɦịŧ của hắn thật sự quá đáng sợ!Thẩm Lưu Ly duỗi tay ở chỗ cực đại kia sờ soạng 1 chút.
Cảm giác lạnh lẽo nháy mắt khiến ngón tay của nàng run rẩy.“Đây cũng quá lạnh đi.”Lời nói vừa ra tới miệng, Thẩm Lưu Ly nhịn không được vỗ đầu mình một cái, “Xem ta nói mê sảng gì kìa.
Đạo hữu không phải người sống, thứ này sao có thể không lạnh?”Nàng chỉ là dùng ngón tay sờ soạng một chút đã lạnh thấu tim, nếu dùng nơi riêng tư bao vây chẳng phải sẽ càng lạnh hơn sao? Chỉ sợ đến lúc đó còn chưa song tu thành công, nàng đã bị lạnh chết luôn rồi.Nên làm gì để thứ này nóng lên đây?Thẩm Lưu Ly nhìn quái vật khổng lồ kia một lát, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu ngậm lấy vật ấy.
Tuy rằng cảm thấy xấu hổ, nhưng là vì mạng sống cũng đành phải cắn răng tiếp tục.“Lạnh quá.”Chỉ là mới ngậm chốc lát nàng đã phải phun cây côn ŧɦịŧ ấy ra.
Nếu không đầu lưỡi của nàng có khi phải ‘ kem cây ’ làm đông lại luôn rồi.Chờ đầu lưỡi ổn định lại, Thẩm Lưu Ly lại lần nữa đem đại ‘ kem cây ’ ngậm vào trong miệng.“Hô, quá lạnh.”Thẩm Lưu Ly lần này so vừa nãy ngậm lâu hơn một chút.
Đầu lưỡi của nàng bị đông lạnh đến phát đau, thiếu chút nữa dán luôn ở đại kem cây không lấy xuống được.
Bất quá cũng may nam tử này sinh thời có lẽ đặc biệt thích sạch sẽ, côn ŧɦịŧ cũng không có mùi lạ gì, ngược lại mang theo một chút thanh hương ôn nhuận của hoa sen.
Có lẽ lúc còn sống hắn rất thích sử dụng hoa sen làm huân hương, kết quả làm cho hạ thể cũng mang theo hương vị này.Nếu nàng hiện tại chết đi, mấy ngàn năm sau trong núi có người khác đi vào nơi này, nhìn đến tử trạng của nàng, chắc chắn sẽ phải thân bại danh liệt.“Tiếp tục! Ta không tin hôm nay không làm ấm được ngươi.”Thẩm Lưu Ly không chịu thua mà lại lần nữa đem đầu lưỡi dán lên kem cây lớn.
Cũng không biết có phải do ảo giác hay không, nàng mơ hồ cảm thấy cây côn ŧɦịŧ này thế nhưng run rẩy một chút.Bất quá nàng cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cho là mình ở trong động băng bị đông lạnh đến có chút hồ đồ.Đầu lưỡi ướt mềm từ bắt đầu nhanh chóng liếʍ ɭáρ.
Qυყ đầυ màu đỏ tươi qυყ đầυ bị đầu lưỡi liếm dính một tầng nước bọt trong suốt, làm qυყ đầυ thoạt nhìn càng thêm làm cho người ta sợ hãi.Trời xanh không phụ người có lòng, Thẩm Lưu Ly liếm không biết bao lâu, rốt cuộc dùng chính mình cái miệng nhỏ đem đại ‘ kem cây ’ này làm nóng lên.Độ ấm từ miệng nàng tất nhiên không so được nhiệt độ cơ thể bình thường của nam tử, nhưng tốt xấu cũng không còn khiến người ta cảm thấy lạnh buốt như vừa rồi.Ngón tay côn ŧɦịŧ ướŧ áŧ lộc cộc sờ soạng một chút, xác định độ ấm thích hợp, Thẩm Lưu Ly liền tính toán bắt đầu tiến hành công đoạn mấu chốt nhất.Đó là đem con cự mãng này để vào trong cơ thể của chính mình..