Nhầm Thành Trò Vui Ngày Cá Tháng Tư

– Bùi thức tự bạch

Tính tình tôi rất kém cỏi, đánh nhau gây sự là bữa ăn chính, trốn học ghi tội là cơm rau dưa, tôi cho rằng, chính mình lớn lên sẽ đi lăn lộn giang hồ, hơn nữa vì viễn cảnh tuyệt vời này mà thật sâu chờ mong.

Trước khi nói rõ chuyện này, tôi phải tự giới thiệu.

Tôi tên là Bùi Vũ Canh, trước năm tuổi gọi “Kỉ Vũ Canh”.

Không sai, tôi có một thân thế phi thường cũ rích, ba là người đã kết hôn, mà mẹ tôi là tình nhân bí mật của ông, hoặc nói cách khác, tôi có xưng hô thực thông tục – con riêng.

Mẹ là loại phụ nữ phá huỷ gia đình người khác sao? Tôi chỉ có thể nói, cô nhận thức ba so với Bùi phu nhân chính quy sớm hơn, chẳng qua người ba cưới không phải bà, bà nhiều nhất chỉ có thể tính ngốc, ngốc không hiểu quay đầu, vì một người đàn ông không đáng mà chờ mong.

Sau đó, phu nhân chính quy không còn hơi thở, cứ như vậy trò chơi chấm dứt, mẹ tôi được phù chính, nguyên nhân không phải nhiều năm si tình rốt cục được hồi báo, mà là đứa con mới ba tuổi, thể nhược nhiều bệnh cần tình thương của mẹ cùng chiếu cố, vì cho hắn một hoàn cảnh kiện toàn trưởng thành, vì thế tôi cũng liền “Thuận tiện” Sửa lại họ.

Thấy rõ ràng không? Tôi nói là cho “Hắn” Một hoàn cảnh kiện toàn trưởng thành, mà không phải cho tôi nha! Tuy rằng ba chưa nói, nhưng ai cũng rõ, ở trong cảm nhận của ông, đứa con ba tuổi là bảo vật, ngay cả chạm vào một chút cũng không được, mà tôi, giỏi lắm chỉ là một t*ng trùng mà ông không cẩn thận lưu lại tạo nên hậu quả.

Điểm này, tôi tin tưởng chỉ cần không phải ngu ngốc, ai cũng cảm nhận được.

Đều là con ông, nhưng đãi ngộ khác biệt như vậy, nếu là cậu, có thể hộc máu hay không? Có thể nội thương hay không?

Đúng vậy, căn cứ “Tập tục”, tôi phải vì thế mà tâm lý không thăng bằng, sau đó phản nghịch chọc cho ba chỉ còn nửa cái mạng.

Mọi người đã đối với tôi “Ký thác kỳ vọng cao” như thế, được rồi được rồi, tôi biết lắng nghe.

Cho nên, tôi không phải theo ngay từ đầu đã nói sao? Tính tình tôi rất kém cỏi, đánh nhau quậy phá là bữa ăn chính, trốn học ghi tội là cơm rau dưa, mà người ba gây hoạ kiêm cao cao tại thượng tranh luận với tôi là điểm tâm, bồi dưỡng cho tính tình này, tôi một lần cho rằng chính mình lớn lên sẽ đi lăn lộn giang hồ, hơn nữa vì viễn cảnh tuyệt vời này mà thật sâu chờ mong……

Tin tưởng tôi, mỗi lần chỉ cần tôi nhìn thấy khóe miệng lão ba run rẩy, run ngón tay nói không ra lời, tôi có loại khoái cảm nói không nên lời, cảm giác kia giống như táo bón mấy ngày rốt cục đi ngoài được, chỉ có một từ để hình dung — thích!

Thích đến làm cho tôi quên từ nhỏ đến lớn, nhận lão ba bao nhiêu lần vắng vẻ; Thích đến làm cho tôi xem nhẹ hồi nhỏ từng hồn nhiên cho rằng tranh thủ có thành tích tốt sẽ có cái gì bất đồng, kết quả chỉ đổi lấy lạnh lùng đáp lại; Thích đến làm cho tôi có thể không cần ông ôm, ông luôn ôm em trai, toàn tâm toàn ý che chở đau sủng, lãng quên tôi ở một góc cũng cần quan tâm như thế……

Vì thế, tôi cố gắng muốn làm càng nhiều chuyện khiến chính mình thích tới cực điểm.

Giờ phút này, vật nhỏ hi sinh không biết sống chết đưa lên cửa — Bùi Quý Vân, em trai cùng ba khác mẹ của tôi, bảo vật trong tay lão ba!

Không sai, chính là hắn, Bùi Quý Vân.

Bao lâu trước kia? Hình như là khi hắn ba, bốn tuổi, ăn cái gì miệng cũng dính đầy, nhìn hắn tươi cười hồn nhiên tôi thật tức giận, cướp đi thìa của hắn không cho hắn ăn, giở trò xấu hại hắn té ngã, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mềm của hắn…… Tiếp theo, chỉ cần đắc ý chờ đợi tiếng khóc vang tận mây xanh.

Nhưng mà, không có, cái gì cũng không có, hắn thậm chí đã cho tôi đang cùng hắn đùa giỡn.

Bộc trực nói, có một lần tôi cho rằng hắn là tên ngu ngốc!

Hắn nghe không hiểu, khẩu khí tôi có bao nhiêu kém cỏi sao?

Hắn không nhìn ra, tôi có bao nhiêu chán ghét hắn sao?

Hắn không cảm giác, tôi đang cố sức bắt nạt hắn sao?

Vì sao mỗi lần hắn nhìn tôi, còn có thể cười xán lạn như vậy, mỗi một tiếng anh hai, anh hai kêu vừa thân lại ngọt như thế? Hại tôi duỗi tay, chống lại lúm đồng tiền sạch sẽ không có một tia tạp chất của hắn, tay muốn nhéo cư nhiên thành lau hạt cơm trên miệng hắn — đáng giận! Tôi rốt cuộc đang làm cái gì?

Tiểu quỷ này suốt ngày quấn lấy tôi không tha, làm cho tôi nghiêm trọng sinh ra dục vọng muốn đánh người!

Nói đến đứa em này, tôi thực sự từng mãnh liệt chất vấn qua hắn là ngu ngốc, hay là thiếu thần kinh cảm giác đau, hoặc thiếu dây thần kinh cảm ứng, cho dù nhéo hắn, hắn cũng không khóc, đoạt này nọ của hắn, hắn chỉ biết cười cười nói:“Anh hai thích, cho anh!”

Thoải mái hoan nghênh tôi đến bắt nạt, tính tình thật kỳ cục, hại tôi – mỗi lần bắt nạt đều sinh ra cảm giác cực độ suy sụp, hơn nữa đối tương lai của mình nghiêm trọng hoài nghi, ngay cả khi dễ một tiểu quỷ tuổi dùng mười ngón tay đếm có thừa còn không làm tốt, thế nào muốn ở trên giang hồ lăn lộn cái rắm?

Chớ quên, tính tình tôi rất kém cỏi, đánh nhau gây sự là bữa ăn chính; Trốn học ghi tội là cơm rau dưa; lão ba gây hoạ kiêm cao cao tại thượng tranh luận với tôi là điểm tâm; Giở trò xấu bắt nạt anh em ruột thịt là ăn khuya, người như vậy lớn lên đi lăn lộn giang hồ hẳn là nhân tài, sử dụng tốt nhất, dù ai cũng sẽ vì viễn cảnh tuyệt vời này mà vui mừng rơi lệ……

Người như vậy, trị không được một tiểu quỷ? Đừng nói giỡn! Ông đây là mặc kệ hắn, ngày nào đó chọc giận tôi, tôi một chút cũng không để ý trên mặt bìa báo xã hội xuất hiện đại danh anh em Bùi thị!

Tôi quyết chí thề muốn đi lăn lộn giang hồ, ai dám đến phá hư tôi liền làm thịt hắn!

Cố tình – Mọi người biết đó, cuộc đời không như ý, mười thường tám chín, mộng hắc đạo tôi chờ mong đã lâu, cứ như vậy vỡ nát, mạc danh kỳ diệu vỡ nát, ngay cả hài cốt đều không còn.

Cuộc đời không như ý, mười thường tám chín thôi! Mặc niệm ba lần,ok,ok, tôi có thể nhận, nhưng, vấn đề là — dù sao cũng phải làm cho tôi cam tâm chút nha! Quốc phụ không phải đã nói:“Lập chí phải sớm làm!” (là quốc phụ nói sao?) Ai nha, mặc kệ hắn, đó không phải trọng điểm, khó được tôi còn tuổi nhỏ đã có chí hướng rộng lớn đến bây giờ, tổng không thể để tôi chết không nhắm mắt đi?

(Quốc phụ: người lập quốc)

Chân chính muốn tìm nguồn gốc căn nguyên, đại khái theo ta mười bảy tuổi năm ấy, cái kia thiên giết ngày cá tháng tư bắt đầu nói lên.

Chính là vào một ngày kia, trong sinh mệnh tôi có thêm một cô gái ngốc không có can đảm lại hay khóc, có một thời gian, bắt nạt cô ấy thành lạc thú đến trường lớn nhất của tôi, từ chỗ Bùi Quý Vân không chiếm được cảm giác thành tựu, cô ấy tất cả đều giúp tôi thỏa mãn.

Nhưng dần dần, cảm xúc tôi bị cô khiến cho thực ác liệt.

Cô ấy thực sự thực không có can đảm, cũng thực sự rất thích khóc, cùng cô ấy nói không tới hai câu, ánh mắt liền tự động nổi lên hơi nước, âm lượng cao một chút, cô đã sợ tới mức phát không ra tiếng……

Tôi trời sinh lớn giọng không được sao? Cô làm chi mỗi lần thấy tôi tựa như nhìn thấy hung thần ác sát? Nước là để lãng phí như thế này à? Cô có biết Đài Bắc thiếu nước nghiêm trọng hay không! Lần sau tốt nhất không được để tôi thấy trong mắt cô nổi lên cái gì “Hư hư thực thực” Hơi nước, bằng không tôi thực sự muốn làm thịt người – này này này! Thật sự khóc?

Mẹ nó, tôi chỉ nói thôi, cũng sẽ không thực sự làm thịt cô, cô làm gì sợ tới mức đánh chết không tới gần tôi?

Được rồi, tôi thừa nhận bắt nạt cô ấy rất thú vị, cũng thừa nhận cô là cô gái đầu tiên không làm cho tôi cảm giác phiền chán, ít nhất cảm giác ở cùng nhau không tệ — chỉ cần cô đừng dùng biểu cảm gặp quỷ đón tiếp tôi.

Cô không tính xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú ngọt ngào thoạt nhìn thực thoải mái, giọng nói mềm mại non mịn, không cần tốn phí điện thoại 0204 cũng có thể hưởng thụ được, dù sao thuận mắt lại dễ nghe, hướng tới điểm này, được rồi, cho cô cái vinh hạnh làm bạn gái tôi cũng được.

Cái gì? Cô không cần

Diệp Tâm Lê, cô có gan nói lại một lần cho tôi, muốn chết tôi tuyệt đối thành toàn cho cô!

Đây là sỉ nhục suốt đời tôi, tuy rằng rất không muốn nhận, nhưng sự thật chính là sự thật, tôi, Bùi Vũ Canh, cuộc đời lần đầu tiên hướng con gái thổ lộ, kết quả lại bị từ chối thảm hại, nguyên nhân là — tôi khiến cô ấy không có cảm giác an toàn, cô không thích loại người như tôi.

Loại người như tôi thì thế nào? Phạm vào một trong những luật Trung Hoa dân quốc sao?

Tôi đánh nhau chưa từng đánh thua; Cùng người đua xe cũng không xảy ra tai nạn xe cộ; thi cử làm bậy không bị bắt qua; Trốn học có nghiêm trọng cũng lăn lộn tới tốt nghiệp, điểm nào khiến cô mất mặt, cô nói, cô nói đi!

Cư nhiên cự tuyệt tôi, thực, thực mẹ nó cứt chó!

Mà ngày nào đó, lại vừa vặn chết tiệt là ngày một tháng tư.

Làm cái an phận thủ thường lương dân có gì đặc biệt hơn người? Không đùa giỡn gây sự có gì khó? Giỏi lắm thì đi đường dựa vào bên phải; Lên xe buýt nhường chỗ ngồi cho người già phụ nữ; Lái xe máy không cần đem nó làm thành máy bay trực thăng; Bỏ những lời thô tục cô không thích; Còn có chữa khỏi “bệnh mù màu nhất thời” đèn xanh đi, đèn vàng chậm, đèn đỏ dừng, như thế mà thôi, ai không làm được! Tôi liền làm cho cô xem!

Không sai, tôi tìm được hung thủ, tất cả đều phải quy tội cho cô gái chết tiệt, đáng giận, đáng đánh đòn kia –

Đã quên nói cho các vị, tôi còn có một tính cách rất đặc biệt, chính là không chịu thua.

Loại tính cách đặc biệt này, tôi thay mặt cho bác sĩ khoa tâm thần toàn quốc đặt cho nó một cái tên y học chuyên nghiệp, kêu là “Tính cách mãnh liệt phổ biến cuồng loạn biết rõ không thể vẫn quật cường phản cốt biến chứng do tâm lý thiếu hụt”, các vị cũng có thể đơn giản hoá, tìm từ có vẻ dễ hiểu dễ hình dung – không tự trọng.

Lăn lộn giang hồ có cái gì khó ? Làm cho tất cả mọi người đã cho rằng tôi sẽ đi giang hồ rớt kính mắt mới là giỏi.

Vì cô sao? Không phải, tuyệt đối không phải, tôi cực độ kích động kiêm bạo động phủ nhận, quỷ mới có thể vì cô gái thích khóc, không có can đảm, có đôi mắt nai con, học tập tốt vô cùng, năng lực tiếp thu tình cảm lại kém giống như thiểu năng buông tha cho giấc mộng hắc đạo vĩ đại của tôi! Này nhiều nhất chỉ có thể xem như “Tính cách mãnh liệt phổ biến cuồng loạn biết rõ không thể vẫn quật cường phản cốt biến chứng do tâm lý thiếu hụt” quấy phá thôi!

Cường điệu lại một lần, nhớ không? Tính tình tôi rất kém cỏi, đánh nhau gây là bữa ăn chính; Trốn học ghi tội là cơm rau dưa, mà lão ba gây hoạ kiêm cao cao tại thượng tranh luận với tôi là điểm tâm; Giở trò xấu bắt nạt anh em ruột thịt là ăn khuya, tôi một lần mong đợi chính mình lớn lên đi lăn lộn giang hồ, hơn nữa vì viễn cảnh tuyệt vời này mà thật sâu chờ mong, chỉ là này sẽ làm cô thực thất vọng……

Nếu khi đó có người nói với tôi, sau này tôi sẽ trở thành ngôi sao sáng trên thương trường, trong mắt phụ nữ là người chồng lý tưởng, tôi tuyệt đối sẽ bị dọa ngã xuống giường, từ trong ác mộng này bừng tỉnh lại.

Có biết vì sao sẽ biến thành như vậy không? Cái gì! Không rõ? Tôi còn chưa nói cho cô biết sao?

Tốt lắm, cô chuẩn bị tốt chưa? Tôi hiện tại muốn bắt đầu nói—

– Chết tiệt, chết tiệt, ngày cá tháng tư chết tiệt!

Nếu để hắn tóm người chết nào đã phát minh ra phong tục ngày cá tháng tư chỉnh người vô tội, hắn tuyệt đối sẽ lấy tên đó đi ra tiên thi (lấy roi đánh thi thể).

Bùi Vũ Canh ngồi phịch trên thảm cỏ phơi nắng, hữu khí vô lực hồi tưởng chuyện phát sinh hơn một giờ trước –

Lúc ấy đang kế hoạch trốn học đi đâu đó đánh nhau, bỗng nhiên nghe được tin em trai mảnh mai của hắn cái tên ba ngày một trận bệnh nhẹ, năm ngày một trận bệnh nặng “Bệnh tình báo nguy”, không thể giải thích một khắc kia, hắn cư nhiên cảm thấy ngực một trận nhíu chặt, trái tim cơ hồ đình chỉ đập o,1 giây, sau đó hắn phát hiện, hắn cái gì cũng vô pháp nghĩ nhiều, trèo tường ra cửa trường, dùng tốc độ hắn không cách nào hình dung về nhà.

Vì sao lại có phản ứng mãnh liệt như vậy? Từ nhỏ đến lớn, hắn xem tiểu tử này chưa từng thuận mắt qua, nếu hắn đủ ghi hận, mười mấy năm qua thù hận chất chồng lên cam đoan so với núi Himalaya cao hơn, tên kia chết không phải được như ý nguyện hắn sao?

Không, đương nhiên không! Liền bởi vì đối với tiểu tử này khó chịu đến cực điểm, bắt nạt hắn đã thành lạc thú lớn nhất của hắn, nếu dễ dàng chết đi, về sau hắn còn ai để trêu chọc?

Mẹ nó, Bùi Quý Vân, cậu cố gắng một chút cho tôi, oán khí của tôi còn chưa phát tiết xong, có gan chết cho tôi xem!

Hắn một đường bão táp trở về, kết quả đâu? Người ta an an ổn ổn ngồi dựa vào đầu giường uống sữa tươi, cùng hắn đầu đầy mồ hôi, hình thành mười phần đối lập buồn cười mãnh liệt!

Hắn sửng sốt vài giây, cao thấp đánh giá em trai đang uống sữa.“Cậu — không có việc gì?”

“Ách……” Bùi Quý Vân một mặt mờ mịt.“Trừ thời điểm anh đá cửa, thiếu chút hại em làm đổ ly sữa, cái khác đều hoàn hảo.”

Xác thực, sắc mặt xem ra có chút tái nhợt, đó là bởi vì thời gian trước cảm mạo, dẫn tới viêm khí quản, nằm viện hai ngày, vừa về nhà tĩnh dưỡng, này đối với Bùi Quý Vân mà nói, xem như cơm bữa, hẳn là còn chưa đến trình độ nằm phòng chăm sóc đặc biệt.

Hắn híp mắt, bắt đầu hồi tưởng cái tin tức này là từ đâu.

Hình như là Thánh Nhân nói cho Khải Tử, nói là Tiểu Phó nói, sau đó Khải Tử mới truyền cho A Đông, muốn A Đông nói cho hắn –

Cho nên? Hung thủ là ai?

“Anh hai, biểu cảm của anh rất kỳ quái, giờ này, không phải anh đang lên lớp sao?”

“Hỏi tao? Mày hỏi tao? Tao nghe nói mày sắp tiêu rồi!”

Bùi Quý Vân kinh ngạc bật cười.“Xem tình huống, chỉ sợ còn chống đỡ được vài năm.”

“Thật sự là làm người ta thất vọng, không phải sao?” Hắn ngoài cười nhưng trong không cười.“Đợi lâu như vậy, còn tưởng rằng rốt cục có thể nhìn thấy Ngũ Tử khóc mộ.”

Bùi Quý Vân tuyệt không để ý hắn ác độc nguyền rủa, ôn thanh hỏi:“Anh là vì chuyện này mới trở về gấp sao?” Cho rằng hắn xảy ra chuyện gì.

Bùi Vũ Canh kêu rên.“Không biết tên ngu ngốc nào đồn bậy.”

Bùi Quý Vân giật mình, như có chút tĩnh ngộ cười khẽ ra tiếng.“Anh hai, anh có biết hôm nay là ngày gì không?”

“Ngày quái quỷ gì? Hay là mày rốt cục quyết định chọn ngày này làm ngày giỗ?”

“Không phải. Hôm nay là ngày một tháng tư cũng là ngày cá tháng tư.”

“Vậy thì như thế nào?” Liên quan cái rắm gì tới hắn!

“Theo pháp luật điều thứ nhất, sự kiện mâu thuẫn gì ngày cá tháng tư đều không có hiệu quả, anh chưa từng nghe qua sao?”

“Nghe mày hù doạ.” Cái gì mà pháp lệnh cùng hiến pháp kẻ gây mâu thuẫn không có hiệu quả.

“Ngày cá tháng tư, rất nhiều chuyện hư hư thực thực, anh vĩnh viễn không biết khi nào thì sẽ bị chỉnh, anh không có tính cảnh giác như vậy, khó trách hiện tại anh đứng ở chỗ này.”

Nói cách khác, hắn bị đùa giỡn ? Nhưng lại bắt không được hung thủ?

Bùi Vũ Canh hung hăng bị chuyện như vậy đả kích, chưa hồi hồn.

Đây, đây là quốc gia ngụy biện?

Đều do Bùi Quý Vân! Ai kêu tiểu tử này thoạt nhìn chính là một bộ dạng tùy thời thăng thiên!

Đương nhiên, người bị tình nghi này, hắn cũng sẽ không quên!

“Anh hai, anh đi dâu?”

Phía sau truyền đến tiếng Bùi Quý Vân kêu, nhưng hắn ngay cả lên tiếng trả lời đều lười, nhấc chân đá cửa, trực tiếp hướng trường học đi.

Bắt không được hung thủ, thì toàn bộ xếp vào danh sách thanh toán, làm không tốt tất cả đều có phần, dù sao thà rằng giết nhầm một trăm, cũng không buông tha một cái.

Vì thế, hai mươi phút trước, ngay tại một góc trường học, Tạ Đông Nho, Du Thừa Khải, Phó Sùng Hi cùng Trang Bỉnh Thánh, bốn tên này dám động thủ trên đầu thái tuế đều bị hắn tóm, không nói hai lời, nắm sắt hầu hạ.

“Lão đại, lão đại tha mạng –” Một trận kêu rên dậy khắp trời đất, cuối cùng Khải Tử cái đuôi đầu tiên chạy sau trốn không kịp, bị đánh ngã xuống vài bước, vẻ mặt đau khổ đầu hàng.

“Lão đại minh giám, này không phải ý của em a, là Thánh Nhân ra chủ ý, A Đông tán thành, Tiểu Phó ép em!”

“Khải Tử, tên phản đồ này!” Ba đạo âm thanh liên hợp gầm đến, tên sợ chết!

“A?” Hắn muốn cười không cười, chân mày nhíu cao, đi từng bước một ép ba tên khác vào góc, triển khai đợt thanh toán lần hai.

“Lão đại, anh bình tĩnh một chút, hôm nay là ngày cá tháng tư –” A Đông lắc đầu lại xua tay, hai tay che ở trước ngực, làm việc vô ích buồn cười giãy dụa.

“Thì tính sao?” Phanh! Máu mũi chảy ra, cái đuôi thứ hai bỏ mình. Hắn làm thịt người sẽ không quản ngày lễ!

“Ngày cá tháng tư chỉnh người không có tội.” Tiểu Phó chạy nhanh ở trước khi sinh mệnh nguy hiểm thanh minh.

“Tao ba trăm sáu mươi lăm ngày làm thịt mọi người vô tội.” Cái đuôi thứ ba, thu phục!

Thánh Nhân nhắm thẳng lui về phía sau, lắp bắp nói:“Chỉ, chỉ là vui đùa chút thôi, bọn em cũng có bị chỉnh a, việc này ở ngày cá tháng tư là hợp tình hợp lý kiêm hợp pháp ! Lão đại không thể trách bọn em!”

Nguyên lai ngày cá tháng tư bị chỉnh, còn không có quyền lợi trở mặt đây là cái quy định bất thành văn gì?

“Linh bắc chính là không phong độ, như thế nào?” Ô hô ai tai! Cái đuôi thứ tư nhận mệnh nhận lấy cái chết.

“Lão đại, anh không công bằng.” Thánh Nhân vẻ mặt đau khổ kháng nghị. Vì sao hắn bị đánh nặng nhất?

“Bởi vì mày là đầu sỏ! Ai cho phép tụi bây lấy Bùi Quý Vân ra vui đùa? Tụi bây không biết hắn thực sự rất dễ ngủm sao? Cái này đùa giỡn quá mức !”

Bốn người bị làm thịt oan uổng, vô tội nói:“Lão đại không phải luôn luôn xem hắn không vừa mắt, ước gì hắn chết sớm sao?”

“Đúng rồi, em không hiểu nha, anh hiện tại rốt cuộc đang giận cái gì?” Chính mình suốt ngày đặt bên miệng, lại không cho phép người ta nói, ô ô, hắn đời trước nhất định là làm châu quan.

Đang muốn chém ra nắm đấm dừng ở giữa không trung, hắn ảo não rút tay về, bực mình nói:“Bởi vì mày hại tao cao hứng hụt một trận!”

“Là như thế này sao? Nhưng em cảm thấy, anh thật quan tâm em trai nha.” Khải Tử không biết sống chết, phát biểu quan sát.

“Mẹ nó, mày nói lại lần nữa.”

“Nói đùa, nói đùa, hôm nay là cá tháng tư không gì kiêng kỵ, nhớ không?”

Bùi Vũ Canh hít vào, lại thở ra, buông nắm đấm.

“Hơn nữa, lão đại khi nghe nói Bùi Quý Vân gặp chuyện không may, biểu cảm quả thực là sét đánh giữa trời hoang, thời điểm em đoạt kẹo của tiểu béo cách vách ăn, hắn chính là loại vẻ mặt này, đáng tiếc trên tay em không có v8, bằng không……”

“Tụi bây có thể lại làm càn một chút không sao.” Hắn bắt đầu bẻ khớp ngón tay.

“Ngày cá tháng tư, ngày cá tháng tư, này chính là vui đùa nhỏ không ảnh hưởng toàn cục–”

Thực, là, đủ, !

“Được, tốt lắm, tụi bây nhớ kỹ cho tao!” Bùi Vũ Canh nghẹn một bụng hoả, oán hận phẩy tay áo bỏ đi.

Hắn tự nhận tu dưỡng chưa tới, lại ma sát tiếp, hắn sợ sẽ khống chế không được, làm thịt từng đứa một lăn bột ăn tươi, quản nó là ngày cá tháng tư hay lễ Thánh Nhân!

Thật sự là càng nghĩ càng buồn, mặt trời sưởi nắng đầu cháng váng, hắn từ trên thảm cỏ xoay người đứng lên, dự tính về lớp ngủ một giấc, có lẽ vừa ngủ dậy tâm trạng sẽ tốt rất nhiều.

Đột nhiên, xảy ra một chuyện ngoài ý muốn–

Phanh, khấu!

Một đoàn vật phẩm bằng sắt — cải chính xác thực tên là, thùng nước!

Đúng vậy, không sai, chính là thủng nước, ở trước mắt hắn trình diễn một cuộc thí nghiệm vật rơi tự do, hơn nữa dùng phương thức hắn hoàn toàn không thể phòng bị, từ trên lầu chuẩn xác, không có lầm, không kém một chút nào – đập vào đầu của hắn.

A, chết tiệt, chết tiệt, thực mẹ nó chết tiệt lần thứ n!

Hắn một tay xoa đỉnh đầu, phát hiện cuộc thí nghiệm rơi tự do này, ở trên người hắn nhanh chóng phát huy hiệu quả, hiệu quả kia — nha, không, đó là sưng thũng, làm cho hắnđau đến nhe răng trợn mắt, đồng thời nghe được phía trên truyền đến một tiếng hút không khí khe khẽ.

Mẹ nó! Hắn thực sự xung khắc với ngày cá tháng sao? Bị người xem như ngu ngốc đùa giỡn còn chưa tính, còn bị đập cho đầu nở hoa? Này là ai ác liệt vui đùa?

Hắn tức giận đến choáng váng, mặc kệ là ai, mẹ nó, hắn thề mặc kệ là ai – hắn, sẽ, trả lại!

“Cậu không sao chứ?” Một giọng nữ truyền đến.

Hắn ngửa đầu, một cái đầu tròn dò xét đi ra, mái tóc đen nhánh thuận thế rũ xuống che đi hơn phân nửa khuôn mặt, hắn nhìn xem không phải rất rõ ràng, mơ hồ cảm thấy cô có chút quen mặt, nhưng chỉ có ba giây suy xét mà thôi, cô lập tức quay đầu bỏ chạy.

Này “Tục tử”! Cư nhiên gây chuyện bỏ trốn, đừng để ông đây tóm được, bằng không –

“A, là, là cậu–”

Ngay tại hắn tức giận lên não, thẳng ép trúng gió bên cạnh, tiếng nói mềm yếu ngọt ngào lại lần nữa truyền vào tai, không biết có phải do cấp tốc chạy xuống lầu hay không, hơi thở có chút bất ổn, khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn thoạt nhìn giống quả táo hồng, mê người làm cho hắn muốn cắn một ngụm.

Ngừng! Hắn phát xuân cái gì chứ, người ta chạy xuống đã xem như có lương tâm.

Bất quá bộ dạng cô hoảng sợ như gặp quỷ, hắn rất có ý kiến, hắn có đáng sợ như vậy không? Nhìn thấy cảm xúc hắn càng thêm ác liệt.

Không gì kiêng kỵ phải không?

Chỉnh người không có tội phải không?

Hợp tình hợp lý kiêm hợp pháp phải không?

Tốt lắm, vậy hắn sẽ không gì kiêng kỵ, chỉnh người vô tội, hợp tình hợp lý lại hợp pháp vui đùa!

Là chính cô đưa lên cửa, người ta đùa giỡn hắn, hắn sẽ đùa giỡn cô!

Rốt cục tìm được nơi phát tiết, thình lình xảy ra suy nghĩ tiến vào trong óc, không kịp suy xét tay đã đè ngực lại, thở hổn hển.“Tôi, tôi –”

“Cậu làm sao vậy?” Thấy hắn không thích hợp, cô kinh hoảng, không biết làm sao trừng hắn.

Bị thùng nước đập trúng, sẽ biến thành như vậy sao? Nhiều nhất có lẽ là chấn động não đi?

“Tôi có, bệnh tim, bẩm sinh -”

“Làm sao có thể!” Cô kêu sợ hãi. Hắn đánh nhau thực dũng mãnh a, hắn rống người khoẻ mười phần a, hắn là đại ca toà trường, hắn nói một tiếng, khí đắp sơn hà, vạn phu đừng địch! Cái loại hình tượng yếu đuối này làm sao có thể phát sinh ở trên người hắn? Không có khả năng, không có khả năng!

Cô dùng sức lắc đầu, kháng cự sự thật này.

Để tăng mạnh độ thật, dứt khoát ngã ngang, hắn giả vờ không thở được, trực tiếp hai mắt nhắm lại, ngã xuống đất xong việc.

“A!” Cái này khiến cô thật sợ hãi, muốn xem nhịp tim hắn, cố tình bàn tay hắn ấn thật chặt, cô đổi cách dò hơi thở, cư nhiên — không có

Không thể nào? Như vậy liền tiêu?

Đầu cô trống rỗng, bản năng giương giọng hô to:“Đồng học, mau, kêu thầy cô đến!”

Sau đó? Sau đó đâu? Nàng phải làm sao bây giờ! Đúng rồi, trong khoá học hộ lý, thầy đã có dạy, làm như thế nào a? Phía trên trái tim, phía trên nơi nào? Mặc kệ, liền chỗ này, cô luống cuống tay chân tìm được vị trí, bàn tay đặt lên, liên tục đè ép, sau đó đâu? Miệng đối miệng hô hấp nhân tạo!

Cô dùng sức hút vào một hơi, cúi người dán sát vào miệng của hắn –

Bùi Vũ Canh tự nhận không phải Liễu Hạ Huệ, huống chi quả táo này thoạt nhìn ngọt mê người, chính cô đã đưa lên cửa, hắn cũng thoải mái hôn lên.

Cô mở to mắt, kinh hách trừng trụ hắn, hắn lơ đễnh, đè lại cái ót cô, hôn thực sự!

Khi hắn thoáng nới lực, cô cuống quít đẩy hắn, dùng sức thở phì phò.“Cậu, cậu –”

“Tôi như thế nào?” Hắn miễn cưỡng ngồi dậy, phủi tro bụi trên người.

Hô! Tâm trạng tốt hơn nhiều, thế giới thật đẹp, mặt trời mỉm cười, chim nhỏ ở bên cạnh hót líu lo –

“Cậu gạt tôi!” Cô tức giận lên án.

Này tựa hồ là chuyện quá rõ ràng đi?

Hắn tuyệt không đồng tình nhìn cô.“Không cần rất tin tưởng hai mắt của mình, ngày cá tháng tư, chuyện ngu xuẩn gì cũng có khả năng phát sinh, bị chỉnh là do cô ngốc.”

Cho nên nói, này chính là vui đùa ngày cá tháng tư.

“Sao cậu có thể lấy loại chuyện này ra đùa giỡn, cậu có biết tôi thực sự bị cậu dọa không!” Cô xấu hổ và giận dữ đan xen, nhất thời tức giận lên não, giơ tay giáng xuống một cái tát.

Hắn há hốc mồm, mà cô, tức giận xoay người chạy đi.

Thẳng đến đôi má truyền đến một trận nóng rát, hắn còn không dám tin đã xảy ra chuyện gì.

Cô — đánh hắn

Mẹ nó, hắn đời này còn chưa từng bị con gái đánh quá, cô mượn gan chó sao?

Tốt lắm, lần này bọn họ kết thù lớn, cô đừng để hắn tóm được, bằng không — hừ hừ, chúng ta chờ xem!

“Ha –”

“Ha ha –”

“Ha ha ha –”

Ba bộ đồng diễn hoàn mỹ ở góc trường sau khi tan học vang lên.

Vẻ mặt Bùi Vũ Canh tối tăm trừng hồ quần cẩu đảng cười nghiêng ngã.“Cười cái rắm gì ?”

“Không phải…… Lão đại, anh tha thứ bọn em, này, này thực sự rất buồn cười –” chịu đựng vết thương trên mặt bị kéo đau phải cười sướng một phen, nếu không sẽ nội thương.

Hắn oán hận cắn răng, một tay chống đỡ gò má hồng bị đánh, thoáng nhìn một bên im lặng, Thánh Nhân theo đám điên này “Khởi tiếu” .“Khó được linh bắc có độ lượng, mày không cười sao?”

Cảm tình bị hắn đánh rất nghiêm trọng, ngay cả thần kinh cuồng tiếu cũng bị đập cho chập mạch?

Thánh Nhân thở dài.“Lão đại, anh thực sự không phải lăn lộn bình thường.”

Đoạn nhạc đệm “Đùa dai chi hôn” kia , khi nữ nhân vật chính thưởng cho Bùi Vũ Canh một cái bạt tay, lão sư cũng tới thấy cô vừa khóc vừa chạy đi ngang qua, một mặt không hiểu hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì?

Hắn sờ sờ má trái ửng đỏ, hai ba câu nói sơ qua.“Có lẽ là so đo em không tìm thời cơ dưới ánh trăng hôn cô ấy đi, thầy có biết, con gái đối với loại chuyện này đều rất nhỏ nhen.”

Lại sau đó, đồng học ở hiện trường thấy toàn bộ hành trình hôn môi, trước khi tan học đã truyền khắp trường, lại lại sau đó, bạn bè từ chỗ hắn chiếm được nội tình tỉ mỉ xác thực.

Lại lại lại sau đó, chính là tình huống như vậy.

Mà hắn chính là một đường nguyền rủa cô gái chết tiệt kia đừng để hắn bắt được, hắn là người hướng tới có thù tất báo, không thù luyện nắm đấm !

Tiếng cười đột nhiên ngừng, Tiểu Phó không thể hiểu nổi trừng hắn.“Không thể nào, lão đại, anh thực sự không biết Diệp Tâm Lê là ai?”

“Sao phải không biết? Không phải là đứa hỗn đản đập đầu tao thiếu chút nở hoa, thưởng tao một cái tát rồi chạy trốn sao?” Nói đến này vẫn như cũ nghiến răng nghiến lợi, hắn cũng là về sau mới biết được, thì ra cô tên Diệp Tâm Lê.

“Toàn trường đều biết nữ nhân vật chính là ai, nam nhân vật chính cư nhiên không biết, đừng kéo, lão đại!” Khải Tử kinh ngạc kêu.

“Chúc mừng lão đại, chị dâu là tài nữ, công khóa tuyệt, hàng năm lĩnh học bổng đều có phần của cô ấy!” A Đông bổ sung.

“Ồ.” Lại một người biến thái giống Bùi Quý Vân.

Cư nhiên đối từ “Chị dâu” không phản ứng, vốn tưởng rằng sẽ bị đá tới A Đông sửng sốt.

Thánh Nhân nhịn không được lại thở dài một hơi.“Lão đại, anh tiến vào trường có nửa học kỳ, tốt xấu gì bạn cùng lớp cũng nhớ tên một vài người đi!”

“Hả?” Bùi Vũ Canh ngoài ý muốn nhíu mi.“Mày nói cô ấy học cùng lớp với chúng ta ?”

Thánh Nhân càng vô lực.“Còn là lớp phó a!” Mỗi lần thi xong đều thấy tên đứng đầu danh sách, hắn cư nhiên hoàn toàn không ấn tượng?

Bùi Vũ Canh miễn cưỡng ghé vào trên mặt bàn hóng mát.“Ai sẽ đi lưu ý cái kia.”

Đó là bởi vì số lần hắn trốn học vĩnh viễn so với lên lớp nhiều hơn, sẽ an an ổn ổn ở lớp học cũng chỉ để ngủ bù, chiếu theo như vậy, cho dù lăn lộn đến tốt nghiệp, đi trên đường hắn cũng không khả năng nhận được ai từng học chung với hắn qua.

Cái này thật tốt, mọi người không cần trên đường đi gặp hắn che mặt lại. Lần đầu tiên bị con gái tát, nếu không đòi lại, uy nghiêm của lão đại hắn để ở đâu?

Nhớ tới vẻ mặt rụt rè kia, hắn xả ra nụ cười âm trầm.“Thánh Nhân –”

“Hả?”

“Tao hiện tại bắt đầu cảm thấy, ngoan ngoãn ngồi ở lớp học, tựa hồ không phải một chuyện nhàm chán a.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui