Nhạn Bay Hướng Nam

Những tấm hình của IWF mà Tượng Tâm chụp đã được lên hot search, trên web rất nhiều lời tán dương.

Dù quy mô công ty Tượng Tâm không nhỏ. Nhưng toàn bộ tập đoàn còn chưa lên được bảng xếp hạng, hiện tại dựa vào chuyện công ích mà thanh danh cực kỳ tốt. Thẩm Nam không thể không bội phục ánh mắt của boss Lê.

Trừ điều đó, những thợ quay phim lần này cũng được thưởng lớn, Boss Lê đích thân trao thưởng. Sau khi nhận thưởng về công ty liền gọi Thẩm Nam vào văn phòng.

Mấy ngày nay Thẩm Nam đang vì phải cách xa Khương Nhạn Bắc một năm mà buồn rầu, dù không muốn anh xuất ngoại nhưng nghe Lâm Nghiên bên đó nói, gần đây công việc của anh thực sự không tốt.

Làm giảng viên đại học rất xem trọng thể diện, trên thực tế, vì chức vụ có thể tranh đến đầu rơi máu chảy. Khương Nhạn Bắc vốn là nhân tài trọng điểm được bồi dưỡng, cũng là phó giáo sư trẻ tuổi nhất. Dù quan hệ với người khác không tệ, cũng không thể tránh khỏi người khác ghen ghét. Lúc này nhà anh xảy ra chuyện, đương nhiên những người chướng mắt sẽ thừa cơ nói xấu, dù cho không nói cũng sẽ không thiếu việc cười trên nỗi đau của người khác.

Bất kể nói thế nào, một thầy giáo trẻ tuổi với bề ngoài hoàn mỹ, ba viện trưởng chơi gái, mẹ học giả ngoại tình, người người đều biết, nhất thời nhất định sẽ xấu hổ.

Dù biểu hiện của Khương Nhạn Bắc rất bình tĩnh, nhưng Thẩm Nam nghe báo cáo từ Thẩm Nam, trong lòng vẫn phá hủy vì anh. Ba mẹ làm chuyện xấu, dựa vào gì mà anh phải hứng chịu?

Thế nên cô dù tiếc đến đầu, cũng phải miễn cưỡng vui vẻ ngày nào cũng khuyên anh nhanh chóng xác nhận đi nước ngoài.

Cô cũng không thật sự muốn anh thăng chức mà hi vọng anh đi một thời gian, né tránh hồ ngôn loạn ngữ của người ngoài. Sự náo nhiệt cuối cùng cũng sẽ tan, mỗi người đều có cuộc sống của mình, ít hôm nữa, người ta cũng sẽ không nhàm chán đến mức nhắc lại chuyện xưa.

Lúc cô vào phòng Tổng giám đốc, đại boss Lê Hưởng đang chiêm ngưỡng chiếc cúp mới nhận được.

"Lê tổng tìm tôi?" Thẩm Nam hỏi, nghĩ thầm không phải là nhận thưởng chuyện công ích nhỉ, nếu như vậy thì đây là tin tức tốt trong chuỗi những chuyện bực mình.

Lê Hưởng xuất thân từ bộ phận sáng tạo, hơn bốn mươi tuổi còn nhuộm tóc vàng hoe, mang bông tai, rất có phong cách ăn mặc. Anh ngẩng đầu, cười hì hì: "Ngồi đi!"

Thẩm Nam ngồi xuống đối diện bàn làm việc.

Lê Hưởng cười nói: "Nhờ phúc của IWF, gần đây Tượng Tâm chúng ta rất nổi tiếng, công lao này có thể xem là một nửa của cô."

Thẩm Nam khiêm tốn: "Không dám, đây đều là ánh mắt tinh của Lê tổng, thêm việc cố gắng của đồng nghiệp bên bộ phận sáng tạo."

Lê Hưởng phất tay, cười nói: "Tôi rất thích người khiêm tốn như cô, dù cho người khác nói gì cũng làm tốt việc của mình, cho dù bị người khác hiểu lầm cũng không thèm để ý."

Thẩm Nam: "Muốn mình có lương, đương nhiên phải làm thật tốt, thế giới này không có bữa trưa nào miễn phí."

Lê Hưởng gật đầu, hơi yên lặng rồi chuyển chủ đề: "Tôi biết gần đây cuộc sống của cô xảy ra vài chuyện."

Thẩm Nam hơi sửng sốt, vội vàng nói: "Lê tổng, anh yên tâm, dù cho cuộc sống của tôi có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến công việc." Quan hệ với Khương Nhạn Bắc, Lê Hưởng nhất định sẽ biết, bây giờ bê bối của ts và km hầu như mọi người trong thành phố này đều biết. Đại boss ln xem như không xem tin tức cũng sẽ nghe qua người khác bàn tán.

Lê Hưởng nhìn phản ứng kích động của cô, cười lớn: "Cô đừng gấp, tôi không nói về công việc. Tôi biết rõ cô luôn cẩn trọng trong công việc ở Tượng Tâm, hôm nay tôi mới gọi cô đến văn phòng."

Thẩm Nam không rõ nhìn anh.

Lê Hưởng cười nói: "Tôi cũng không muốn lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề đi. Là vầy, Tượng Tâm dù thanh danh ở thành phố này không tệ, nhưng sức ảnh hưởng cũng chỉ giới hạn ở mấy thành phố xung quanh. Tôi muốn nhân lúc danh tiếng đang lên, thiết lập một chi nhánh ở thành phố Bằng, mở thêm nghiệp vụ ở vùng duyên hải.

Người phụ trách của công ty tôi dự định tuyển người bên ngoài biết rõ thị trường, nhưng cũng không quá yên tâm. Cuối cùng vẫn quyết định đề bạt trong nội bộ. Tôi đã suy tính cùng hai phó tổng, nhưng tổng giám đốc làm đã lâu đều có người nhà, tuổi cũng không nhỏ, nên nếu rời khỏi đây mà lập nghiệp, có thể họ sẽ không chấp nhận. Cuối cùng nghĩ đến cô, trẻ tuổi, nhiệt tình, chịu được áp lực cao hơn người khác."

Thẩm Nam nghe hơi khó hiểu, bản thân vừa mới lên chức tổng giám đốc đã bị vứt sang nơi khác để khai thác thị trường, không phải là bắt đầu từ số không à?

Lê Hưởng lấy một tập tài liệu từ ngăn kéo đưa cho cô: "Tôi biết cô đang suy nghĩ gì, cảm thấy đang rất tốt ở công ty bỗng bị đi đày đúng không? Cô ở Tượng Tâm gần năm năm, ông chủ như tôi làm việc thế nào cô cũng rõ ràng, không nói đến điều khác nhưng tôi khẳng định không phải nhà tư bản rút máu, đãi ngộ với nhân viên không tệ. Điều không biết lúc khai thác thị trường rất nhiều, người phụ trách nhất định sẽ phải gánh nhiều áp lực cùng cạnh tranh, nên bọn tôi không muốn thuê người ngoài mà sẽ để người biết nhiều về các đối tác, dù chỉ có tiền lương cơ bản nhưng ba mươi phần trăm cổ phần của chi nhánh đều thuộc về cô. Đương nhiên..."

Anh vừa nói vừa tựa lưng vào thành ghế, "Cổ phần chỉ là con số, sau này nó sinh ra bao nhiêu lợi nhuận còn phải xem thực lực của cô. Tượng Tâm cũng xem như có được tấm bài có giá trị, thị trường bên thành phố Bằng rất lớn, làm thật tốt thì cũng tầm vài năm có thể đuổi kịp trụ sở rồi. Nhưng như vậy, cạnh tranh bên đó cũng rất lớn, nếu làm không tốt thì vài năm sau sẽ không có gì, lúc đó tôi đành phải hủy hợp đồng với cô. Cô đã nói thế gian này không ai tự nhiên cho một dĩa bánh, cơ hội ở đây, cô xem thử mình có dám hay không?"

Ánh mắt Thẩm Nam rơi trên tư liệu trên bàn, lật qua lướt xem, trái tim nhảy loạn xạ. Công việc của cô thực sự không nghĩ tới lâu dài, dù sao vị trí hiện tại cũng cao hơn những người cùng tuổi, thật sự rất khó để nghĩ xa.

Huống hồ tiền lương và thưởng mỗi năm ba vạn cũng khiến cô rất thỏa mãn.

Thế nhưng cô thật sự muốn làm một chức vị cao nhưng làm công cho người khác sao?

Không phải như vậy, trong lòng cô nghĩ.

Cô cũng có dã tâm, dục vọng.

Ba mươi phần trăm cổ phần, theo ý đó cô cũng từ việc làm công biến thành bà chủ.

Nhưng nếu đổi thành phố, bắt đầu từ số không, thậm chí là lương cơ bản. Tựa như Lê Hưởng nói, cơ hội bày ra trước mắt, cô có muốn hay không thôi?

Thẩm Nam hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn đại boss: "Lê tổng, anh để tôi cân nhắc một chút."

Lê Hưởng gật đầu, cười sâu xa: "Phải cân nhắc thật tốt, dù sao cũng rất mạo hiểm. Nói tới, có khả năng hai ba năm đều làm việc tự do, điều gì cũng không có. Nhưng nếu không có thì chỉ cần Tượng Tâm còn, cô có thể yên ổn nhận lương cao ở đây, không cần phải gánh chịu những rủi ro khó lường này."

Tối về đến nhà, Thẩm Nam lập tức nói chuyện này với Thẩm Quang Diệu. Đừng thấy Thẩm Quang Diệu làm ông chủ trước kia nhưng qua mấy năm phế này khó tránh khỏi sợ này sợ nọ. Dù sao sự nghiệp của con gái vừa mới khởi sắc, lại là trụ cột trong nhà, mang theo một người tàn phế và đứa bé sang một thành phố khác để lập nghiệp, đến cùng có thành tựu thế nào, cũng không ai biết.

Nếu như mình có thân thể tốt, con gái có cơ hội như thế, ông sẽ làm thế nào?

Đương nhiên là ủng hộ cô làm chuyện mình thực sự muốn, thất bại thì cùng lắm ông sẽ nuôi cô. Nhưng hiện thực khác biệt, ông không nên khoác lác như thế, chỉ có thể than thở bảo Thẩm Nam cân nhắc.

Thẩm Nam nhìn dáng vẻ của ba, biết ông bắt đầu suy nghĩ lung tung, hơi thở dài bất đắc dĩ, chỉ có thể thương lượng cùng Khương Nhạn Bắc.

Vì nghĩ đến phải tách ra một năm, khoảng thời gian này cô gửi thêm tiền cho dì Trương để buổi sáng chuẩn bị buổi sáng cho Thẩm gia, dắt Thẩm Ngọc đến trạm chờ xe, còn cô thì đêm nào cũng không về, tạm thời ở chung cư của Khương Nhạn Bắc.

Buổi tối hai người nằm trên giường, Thẩm Nam nói từ đầu đến cuối câu chuyện cho Khương Nhạn Bắc, rồi than thở: "Tuy nói đây là cơ hội tốt, nhưng nếu không thành công thì sao? Trở về nhất định sẽ không có chức vụ như hiện tại, đến lúc đó tìm việc làm, đã lớn tuổi sẽ không thể tốt hơn. Lê tổng nói những người khác có người nhà, còn em không phải vừa có già vừa có trẻ sao, nếu không có công việc tốt, ba cùng em trai của em ai sẽ nuôi? Hơn nữa còn rời khỏi quê hương, ngược lại không quan trọng một năm, nhưng năm sau anh quay về, chúng ta lại không cùng thành phố, không phải sẽ hoàn toàn phải yêu xa à?"

Nói những lời này, cô vội nhìn Khương Nhạn Bắc đang dựa bên cạnh mình, chờ đề nghị của anh.

Khương Nhạn Bắc nhẹ nhàng bỏ sách điện tử trong tay xuống, liếc nhìn cô, gật đầu: "Em không cần nghĩ đến nhân tố bên ngoài. Phải hỏi nội tâm của em, có muốn xông pha một lần không?"

Thẩm Nam hơi sửng sốt, nói: "Đương nhiên là muốn, ai mà muốn cả đời làm công? Huống hồ trước kia em từng là phú nhị đại, nằm mới cũng muốn nở mày nở mặt với người khác. Nếu không vì ba cùng em trai..."

Khương Nhạn Bắc đánh gãy lời cô: "Nên em cảm thấy nếu em không thành công, sẽ nuôi không nổi ba và em trai sao? Đừng quên em đã làm nhân viên bốn năm mới lên được giám đốc." Anh ôm vai cô, cười nói, "Tự tin lên! Làm chuyện em muốn làm, nghĩ đến cuộc sống của em mf em muốn sống mới quan trọng. Anh tin năng lực của em, nếu như không thành công, còn có anh làm chỗ dựa. Mà không khí ở thành phố Bằng rất tốt, sống ở bên đó sẽ tốt cho Thẩm Ngọc."

Điều này cũng là một trong những nhân tố Thẩm Nam đang cân nhắc, nghe anh nói đều suy nghĩ cho mình, không khỏi cảm động, "Vẫn là anh hiểu em nhất. Nhưng..." Cô dừng một chút, hỏi, "Anh không lo chúng ta sẽ bị ngăn cách sao?"

Khương Nhạn Bắc cười nói: "Chỉ cần em còn cần anh, anh luôn ở bên cạnh em."

Thẩm Nam nhíu mày, không hiểu ý của anh.

Khương Nhạn Bắc sờ mũi: "Ý của anh là, hiện tại giao thông phát triển như thế, chỉ cần em muốn gặp anh, anh sẽ lập tức đến tìm em."

Thẩm Nam bĩu môi: "Nói thật đơn giản nha."

Đúng là quá đơn giản, nhưng cơ hội này rất hấp dẫn, nếu thành công thì cuộc sống thực sự rất sung sướng. Cô đương nhiên hiểu, chuyến đi này hai người phải trải qua nhiều bài kiểm tra, có thể cô quá tin tưởng mình, cũng tin tình cảm của anh, thật sự không lo quá nhiều.

Cô nghĩ ngợi, thở một hơi dài, trịnh trọng nói: "Dù sao anh ra nước ngoài một năm, cho em một năm, em nhất định sẽ thu xếp tốt bên đó. Chờ anh về nước, thời gian em làm bà chủ rất tự do, thời gian làm giảng viên của anh càng tự do hơn, chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt. Nếu năm này em không làm được gì, đành phải ăn bám anh rồi."

Khương Nhạn Bắc cười: "Được." Rồi nhíu mày hỏi, "Nhưng thành phố Bằng là nơi phồn hoa náo nhiệt, em cũng đừng thấy đàn ông nào chất lượng tốt một chút liền quên anh."

Thẩm Nam ôm cổ anh cười hì hì: "Em còn lo anh đến Úc sẽ bị mấy cô em ngực to câu hồn đấy!"

Khương Nhạn Bắc nghiêng người sang cô, cười kéo chăn ôm cô thành một cục, chui vào đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui