Thẩm Nam cùng Khương Nhạn Bắc vốn dự định đi ăn cơm, nhưng còn chưa lên xe, điện thoại di động của Thẩm Nam vang lên, cô nhìn dãy số, nhanh chóng nhấn nút nghe, nói vài câu rồi cúp điện thoại, vẻ mặt van xin nhìn Khương Nhạn Bắc, nói: "Có công việc phải xử lý khẩn cấp, em phải về văn phòng một chút."
Khương Nhạn Bắc hỏi: "Cần bao lâu?"
Thẩm Nam không xác định: "Đoán chừng ít nhất phải một giờ."
Khương Nhạn Bắc gật đầu cười: "Được, em lên trước, anh đi mua đồ ăn, gửi hộp cho em."
Thẩm Nam cười tủm tỉm hôn một chút lên gương mặt anh: "Bạn trai của em thật sự quá tốt."
Sau đó vẫy tay với anh, quay người vội vã đi về hướng văn phòng.
Khương Nhạn Bắc nhìn bóng lưng thon dài của cô, cười lắc đầu, ai có thể nghĩ năm đó ở trường, thật vất vả đến một lần lớp học, cô gái cũng chỉ ngồi dưới hàng cuối ngủ quên trời đất, bây giờ thay đổi thành cô nàng cố gắng vì sự nghiệp.
Đương nhiên, càng không nghĩ tới là, quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, anh cuối cùng vẫn động tâm với nữ sinh lúc trước.
Có lẽ đây chính là sự kỳ diệu vận mệnh, lúc lấy đi một thứ trong cuộc sống của bạn, sẽ đền bù bằng thứ khác.
Mang theo món mà Thẩm Nam thích ăn lên lầu, người trong văn phòng đã đi hết, chỉ có phòng tổng giám đốc còn có tiếng điện thoại truyền đến.
Khương Nhạn Bắc lặng yên không một tiếng động đi vào, tựa ở cạnh cửa nhìn phụ nữ ngồi sau bàn.
Thẩm Nam một bên cầm điện thoại nói chuyện, một bên gõ chữ lạch cạch trên bàn phím, mang theo loại hấp tấp già dặn. Lúc cô làm việc hoàn toàn khác biệt dáng vẻ cười đùa tí tửng bình thường ở trước mặt anh, nghiêm túc chuyên chú, cùng khách nói chuyện, mang theo chút thành thạo điêu luyện khéo léo. Nhưng Khương Nhạn Bắc không chút nào phản cảm, bởi vì anh biết, đây là thứ tôi luyện bởi cuộc sống.
Nhìn ra khách hàng trong điện thoại rất thuận lợi, sau khi cúp điện thoại, Thẩm Nam thở phào một cái, tiếp tục đánh chữ. Mái tóc xoã tung trên vai trút xuống, khuôn mặt tinh xảo nổi bật lên dưới ánh đèn có mấy phần khiến tâm người nhu hòa.
Khương Nhạn Bắc bất giác cong khóe miệng.
Thẩm tổng đang chuyên chú, rốt cục gõ xong một bức thư mới nhận ra được ở cửa có người. Cô ngẩng đầu xem, cười hỏi: "Anh lên từ lúc nào? Sao không nói chuyện?"
Khương Nhạn Bắc nói: "Em còn chưa nói chuyện điện thoại xong đã đến, là em quá chuyên tâm vào công việc." Nói rồi đi lên trước, "Còn nhiều không? Ăn ít đồ lấp bao tử trước rồi lại tiếp tục."
Thẩm Nam gật đầu, nhận lấy một chiếc bánh ngọt cô thích ăn -- mousse, nói: "Một hợp đồng có chút vấn đề, em vừa gửi lại, còn chờ đối phương trả lời, hôm nay phải xác định ký kết, đoán chừng còn cần nửa tiếng."
Khương Nhạn Bắc nói: "Được, chờ em làm xong, chúng ta đi ăn bữa khuya."
Thẩm Nam cắn bánh ngọt, cười nói: "Nói đến bữa khuya, em rất quen thuộc, thường xuyên tăng ca xong cùng đi với đồng nghiệp, chờ chút dẫn anh đến một quán mà em thích ăn nhất."
"Được!" Khương Nhạn Bắc cười, mặc chỉ chốc lát, lại hỏi, "Đổi cuộc sống, bắt đầu lại từ đầu, có phải rất vất vả hay không?"
Thẩm Nam lơ đễnh nói: "Khẳng định vất vả hơn so trước đó, nhưng nghĩ tới em đang làm việc cho mình, cảm thấy dù cực khổ nữa đều đáng giá." Nói ngẩng đầu nhìn anh nhíu mày, "Ba mươi phần trăm cổ phần, cũng không biết quyết định ngay lúc đó của Lê tổng có phải não tàn hay không! Nếu không cố gắng, làm sao xứng đáng tín nhiệm của anh ấy."
Khương Nhạn Bắc: "... Kỳ thật em không cần nghĩ quá nhiều, dù sao làm được như thế nào chính năng lực thật sự của em."
Thẩm Nam thần khẽ nhìn anh, cười tủm tỉm nói: "Nhưng anh suy nghĩ một chút, người ở Tượng Tâm có năng lực có tư lịch như vậy rất nhiều, em chỉ là một giám đốc vừa mới thăng chức, anh ấy đem chức trách lớn giao cho em, còn trực tiếp cho ba mươi phần trăm cổ phần. Em nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy mình gặp vận may, cho nên nhất định phải cố gắng tạo thành tích mới được."
Khương Nhạn Bắc vẫn ung dung nói: "Dù như thế nào, anh không hi vọng em có áp lực."
"Có áp lực mới có động lực."
Vừa nói xong, máy tính đinh một tiếng, có mail gửi đến, Thẩm Nam lấy miếng bánh ngọt còn lại nhét vào trong miệng, nghiêm túc xem máy tính.
Đợi cô làm xong, quả thật là nửa giờ sau.
Hai người đi quán ăn gần đó, ăn uống thả cửa một trận, lúc trở về lấy xe, đã hơn mười giờ.
Bữa ăn khuya ăn nhiều một chút, hai người đi rất chậm, tản bộ để tiêu hóa.
Đi ngang qua một cửa hàng môi giới đã tan tầm, Thẩm Nam ngừng lại, nghiêng đầu nhìn quảng cáo phía tủ kính bên trên.
"Sao vậy?" Khương Nhạn Bắc hỏi.
Thẩm Nam nói: "Nhìn giá phòng."
"Muốn mua nhà sao?"
Thẩm Nam nói: "Luôn muốn mua." Nói rồi chỉ quảng cáo bán nhà trên tủ kính, "Nhưng bên này thật đắt, rẻ nhất cũng bảy vạn một mét vuông."
Khương Nhạn Bắc cười nói: "Không sao, chúng ta cố gắng, rất nhanh sẽ mua được."
Thẩm Nam liếc anh, nói: "Tại sao cần rất nhanh? Em nhớ khi đó anh đưa thẻ ngân hàng cho em, nói bên trong có bảy trăm vạn à? Tiền đặt cọc mua một mảnh đất hoàn toàn đủ đấy."
"À?"
Thẩm Nam nói: "Lúc ấy chúng ta cũng nói xong rồi, anh cho em không phải em không muốn, chẳng qua là giữ sự đảm bảo, chờ lúc em cần hỏi lại anh. Hiện tại em muốn mua nhà, anh có thể giao cho em."
Khương Nhạn Bắc sờ mũi, ấp úng nói: "... Cái đó..."
Thẩm Nam buông anh ra, vờ nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: "Thế nào? Đổi ý không muốn cho em? Em biết anh lúc đó chỉ là chọc em vui vẻ, biết em sẽ không cần mới làm bộ hào phóng. Đàn ông mà nói quả nhiên không thể tin."
Khương Nhạn Bắc do dự một lát, cười nói: "Không phải là không muốn cho em, mà là số tiền kia anh đã tiêu hết."
"Cái gì?" Thẩm Nam nhíu mày, cao giọng nói, "Lúc này mới qua bao lâu? Anh tiêu hết bảy trăm vạn, cho hồ ly tinh nào sao?"
Khương Nhạn Bắc buồn cười nhìn cô, hời hợt nói: "Là đi đầu tư."
" Đầu tư cái gì? Có nắm chắc hay không?"
Khương Nhạn Bắc nói: "Khẳng định có lợi nhuận, nếu không anh cũng không đặt."
Thẩm Nam xùy một tiếng, nguýt anh một cái: "Em thấy anh chính là tên khốn, chuyện gì cũng đều không thương lượng trước với em."
Nói xong, hầm hừ quay người đi lên phía trước.
Khương Nhạn Bắc đuổi theo cô, thăm dò hỏi: "Em biết à?"
"Em có thể không biết sao? Em không phải kẻ ngu, có thể đoán được chín trên mười, ngươi nhanh chóng thẳng thắn sẽ được khoan hồng, miễn cho cho em xử đại hình."
Khương Nhạn Bắc nói: "Anh không thương lượng với em, là lo lắng em không chịu sự sắp xếp này. Trước đó bởi vì hạng mục IWF, anh quen với Lê tổng của em, lúc ấy vừa vặn có dự định mở công ty chi nhánh ở bên này, nhưng lại không nguyện ý mạo hiểm, liền tìm một người chịu đầu tư chia sẻ rủi ro, sau khi anh biết, liền đề xuất bản thân. Đàm phán xong, điều kiện là em sẽ làm người phụ trách tại công ty chi nhánh, rồi ba mươi phần trăm cổ phần. Lúc ấy anh muốn mang em rời xa cha mẹ của anh, có thể vừa để em không vứt bỏ sự nghiệp, đi theo anh qua bên này, nên dùng loại phương thức này, sắp xếp em tới trước."
Thẩm Nam tức giận nói: "Cho nên em nói tên gian thương Lê tổng này, làm sao có thể rộng lượng như vậy? Thì ra là chính chúng ta bỏ ra bảy trăm vạn mua ba mươi phần trăm cổ phần, hơn nữa còn muốn chính em một tay khai thác thị trường. Hóa ra anh ta là tay không bắt sói."
Khương Nhạn Bắc cười: "Không thể nói như vậy. Anh cũng nghĩ qua để em lập nghiệp, nhưng kinh nghiệm của em còn thấp, ở chỗ này không có nhân lực không có tài nguyên, chút tiền đó có thể làm cái gì? Tượng Tâm dù sao cũng là một núi vàng, nhất là chuyện công ích của IWF bây giờ rất nhiều người biết, em còn có thể dẫn người từ tổng bộ tới, áp lực cùng nguy hiểm tương đối phải thấphơn rất nhiều."
Thẩm Nam à một tiếng: "Hóa ra anh mới thật sự là gian thương."
Khương Nhạn Bắc cười: "Anh có lòng tin với em."
Thẩm Nam cười cười, khuôn mặt nhỏ lại chợt một ngưng, nói: "Nói như vậy, thật ra là ý định của anh đến thành phố Bằng, sau đó nghĩ trăm phương ngàn kế đem một nhà bọn em tới trước. Cũng không phải là bởi vì em tới bên này, anh mới đuổi theo."
Khương Nhạn Bắc hắng giọng một cái: "Đúng là như vậy."
Thẩm Nam vung nắm đấm, dừng lại trước mặt anh: "Tâm cơ này của anh đều không nói trước cho em? Làm hại em còn áy náy, lo lắng tiền đồ tốt đẹp của anh có phải bị em chậm trễ hay không?"
Khương Nhạn Bắc tùy ý để cô phát tiết, đợi cô ngừng tay, mới cười nói: "Lúc trước cha mẹ anh ngoài mặt đáp ứng chúng ta ở bên nhau nhưng phía sau lại động tay chân để cho anh xuất ngoại, anh đã triệt để thất vọng, liền muốn rời khỏi thể chế, cách bọn họ càng xa càng tốt, có thể làm cho cuộc sống của mình bị bọn họ can thiệp. Về sau bê bối của ba anh lộ ra ánh sáng, muốn để anh cùng với Lý Giai Nhiễm, anh khẳng định không đáp ứng, lại sợ bọn họ sẽ gây bất lợi cho em, trước hết sắp xếp cho em rời đi. Kỳ thật sư huynh và anh đã sớm nói xong chuyện này, nhưng hạng mục trên tay còn chưa kết thúc, lại mang theo một lớp học chỉ có thể chờ đến bây giờ mới tới." Anh dừng một chút, "Luôn giấu em, kỳ thật không phải lo lắng em không nguyện ý đi theo anh qua bên này, mà là khiến em liên luỵ vào những này chuyện rối rắm này, anh cảm thấy rất khó chịu, không muốn để cho em cùng anh đều khó chịu."
Anh nói một hơi, ngữ khí rất nhẹ nhàng, nhưng Thẩm Nam lại có chút khó chịu.
Chuyện của Khương gia, kỳ thật không chút ảnh hưởng nào đến cô, Khương Chi Minh cùng Tống Sầm cũng cho tới bây giờ không làm gì cô. Nghĩ đến thật ra là do anh luôn thay mình chống đỡ. Cho nên cô không cảm thấy đó là chuyện lớn gì, hiện tại nghe anh nói mọi ngọn nguồn, dù ngữ khí anh nhẹ nhõm, cô cũng đoán ra anh đã trải qua bao nhiêu giằng xé.
Thấy ánh mắt cô chớp động, nửa ngày không nói lời nào, Khương Nhạn Bắc đưa tay nhéo nhéo mặt của cô, nói: "Được rồi, chuyện giấu diếm em, anh đều đã thẳng thắn để được khoan hồng, về sau chuyện gì cũng đều cùng lãnh đạo của anh thương lượng."
Thẩm Nam bĩu môi, mặc chỉ chốc lát, mới đột nhiên nói: "Sao anh ngốc như vậy? Cầm nhiều tiền như vậy mua cổ phần cho em, nếu em phát đạt, quăng luôn anh thì làm sao bây giờ? Tiền này không phải đều đổ sông đổ biển sao?"
Khương Nhạn Bắc dở khóc dở cười: "Đầu tư vậy nhất định thật sự có chút nguy hiểm."
Thẩm Nam đánh anh một cái, lại hít sâu một hơi, nói lời thề son sắt: "Yên tâm đi, em chắc chắn sẽ không để anh bị thua thiệt, em sẽ nhanh chóng trong vòng hai năm đem toàn bộ tiền của anh ném đi kiếm về."
Khương Nhạn Bắc nắm chặt tay cô: "Anh lựa chọn để em dùng phương thức này lập nghiệp, chỉ hi vọng em có thể dễ dàng một chút, em muốn cho mình áp lực như vậy, sẽ khiến cho anh cảm thấy bản thân có phải làm sai hay không? Với anh mà nói, kiếm tiền không quan trọng như vậy, trọng yếu nhất là bây giờ có thể để em vui vẻ, cũng có thể để em có cảm giác thành công."
"Em thật sự rất vui vẻ."
"Vậy thì chúng ta có thể chậm rãi kiếm lại tiền. Anh như là thoái khỏi thể chế, ngoại trừ tự do, thù lao phong phú khẳng định cũng là nhân tố mà anh cân nhắc. Nhà chúng ta kiếm tiền cũng không phải chỉ dựa vào em, anh cũng không thể ăn bám, đúng không?" Anh cười cười, "Nhà sẽ có, em muốn gì đều sẽ có."
Thẩm Nam bị anh nói đến hốc mắt nóng lên, nửa ngày không nói chuyện.
Hai người đi ngang qua một trạm xe buýt, đứng dưới quảng cáo công ty Thẩm Nam chụp tại Sơn Đông.
Cô nhìn biển quảng cáo, cười tựa trên vai anh: "Không sai, đều sẽ có."
Khương Nhạn Bắc kéo tay cô, tiếp tục đi lên.
Anh không có ba mẹ yêu anh, nhưng cuối cùng vẫn gặp được người nguyện ý không giữ lại chút nào mà yêu anh, tựa như anh yêu cô.
Bóng đêm dần dần sâu, trên đường còn có những người trẻ tuổi vì muốn có cuộc sống tốt hơn mà về muộn.
Thẩm Nam biết, tại thành phố băng lãnh lại ấm áp này, cô giống như phần lớn những người trẻ tuổi xông xáo, ai cũng không biết con đường phía trước phải chăng còn có bụi gai, nhưng chỉ cần bên người còn có người lúc nào cũng có thể nắm chặt lấy tay cô, cô sẽ có thể vượt mọi chông gai.
__________
Ji: Vậy là kịp năm mới để kết thúc truyện rồi. Chúc mọi người theo dõi truyện sẽ có một năm mới vui vẻ, ngập tràn hạnh phúc. Hi vọng người nào thích chuyện yêu thầm hoặc có tình cảm thầm mến có thể tìm thấy người thật sự thuộc về mình.
Trên hết là truyện này khá nhẹ nhàng nên sẽ có vài bạn thấy nhàm chán, nhưng cá nhân mình cảm thấy truyện này khiến mình có một nỗi buồn man mác, đó là cách anh Bắc yêu chị Nam, anh yêu âm thầm, lặng lẽ làm tất cả mọi chuyện vì chị Nam, thay chị chắn mọi giông bão. Ở bên anh Bắc, mình thấy chị tựa như vô âu vô lo. Anh không phải người nói nhiều, nhưng hành động của anh đã minh chứng tất cả.