Nhạn Bay Hướng Nam

Hôn lễ của Thẩm Nam và Khương Nhạn Bắc cử hành vào cuối năm.

Trước lúc đó, hai người sớm đã lĩnh chứng (đăng kí kết hôn). Lúc đó Khương Nhạn Bắc còn tạo một buổi tối cầu hôn, nói là tránh để sau này tiếc nuối.

Ngày ấy, Thẩm Nam mời những người bạn xa quê tự mình lập nghiệp tới buổi party đồ nướng cuối tuần. Khương Nhạn Bắc cũng gọi những người trẻ của khu thí nghiệm, thêm mấy hàng xóm, tiểu viện Thẩm gia nghênh đón một buổi tối cực kỳ náo nhiệt.

Dù là Thẩm Quang Diệu hay Thẩm Nam đều thích náo nhiệt, lúc trước khi Thẩm gia còn huy hoàng, trong nhà lúc nào cũng có tiệc tùng, mấy năm đại học buông thả của Thẩm Nam cũng tưng bừng tổ chức tiệc ở khách sạn cuồng dã.

Chỉ là sau này phá sản, tính kiêu ngạo trong máu và chút lòng tự trọng cuối cùng khiến hai người lựa chọn bỏ đàn đúm.

Hiện tại cuộc sống dù là vật chất hay tính tình sớm đã khác, ở thành phố xa lạ này, không ai biết quá khứ của họ, còn họ cũng không còn tuyệt vọng bần cùng, cũng không chút tự ti nào nên không tránh né náo nhiệt.

Việc ăn đồ nướng, Thẩm Nam hoàn toàn không hề động tay động chân, chân gà Khương Nhạn Bắc nướng cho cô còn chưa ăn xong thì em trai tốt Thẩm Ngọc thích bám cô đã đưa tới miếng khác.

Một lớn một nhỏ hai người quả thực ân cần đến mức người ngoài ngại ngùng. Lá gan của tiểu gia hỏa càng ngày càng lớn, cơ bản không còn sợ người lạ, cực kỳ thành thạo tiếp xúc với đám đông. Nhưng Thẩm Nam cảm thấy buồn cười khi hưởng thụ sự săn sóc của đứa bé sáu tuổi, chờ đến lúc Thẩm Ngọc hấp tấp đưa cho mình một xiên nướng, cô trả cho nhóc: "Em tự ăn đi."

Thẩm Ngọc: "Em thích nướng hơn ăn."

Thẩm Nam cười: "Em thích nướng đồ như thế, lớn lên mở quán nướng coi cũng được đấy."

Thẩm Ngọc nghiêm túc nghĩ ngợi: "Em thích làm cảnh sát, nếu không làm được sẽ mở quán nướng."

Câu trả lời hết sức nghiêm chỉnh của nhóc chọc cho đám người cười liên hồi.

Khương Nhạn Bắc cũng cười, nói: "Anh nướng cho chị được rồi, em phụ trách nướng cho Hòa Hòa, cô bé ăn khá nhanh đấy."

Thẩm Ngọc quay đầu nhìn bạn học bên cạnh, quả nhiên mấy xâu thịt gà nhóc nướng cho cô bé đã hết sạch, trong tay chỉ còn nửa xiên thịt bò, miệng nhỏ còn không có ý định dừng.

Thẩm Ngọc: "Hòa Hòa, cậu ăn từ từ thôi, tớ nướng tiếp." Nói rồi lấy một nắm lớn xiên que, vội vàng chạy đến lò nướng.

Hòa Hòa chậm rãi ừ một tiếng: "Cảm ơn tiểu Ngọc."

Thẩm Nam lắc đầu cười, thấy Khương Nhạn Bắc lấy thêm đồ để phục vụ cô, mình cũng ăn không nhiều, thấp giọng nói: "Anh đừng quản em, không phải em không có tay."

Khương Nhạn Bắc hời hợt nói: "Chủ yếu là anh không ăn được cay, để không muốn khác biệt với mọi người, chỉ có thể kiếm việc để làm."

Thẩm Nam trừng mắt nhìn anh: "Hóa ra em đang tự mình đa tình?"

Khương Nhạn Bắc nhìn cô cười, dưới đèn đêm, đôi mắt vừa đen vừa sáng trong vắt. Trái tim của Thẩm Nam đập loạn, đã lâu như vậy không phải mình còn rung động trước anh đấy chứ.

Cô thấy Khương Nhạn Bắc không nói gì, nhẹ đẩy anh một cái: "Anh cười cái gì?"

Khương Nhạn Bắc nhíu mày, bỗng đứng dậy chậm rãi mở miệng: "Không khí đêm nay thật tốt, nhân lúc nhiều người, hi vọng mọi người có thể giúp anh làm chứng một chút."

Thẩm Nam không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng rất nhanh đã biết anh muốn làm gì.

Trước đó cô đã từng nói đùa, anh nhất định phải cầu hôn cô mới gả, nhưng thề là lúc đó cô chỉ nói đùa. Hai người bên nhau xem như thuận lợi, nhưng thực ra đã trải qua bao trắc trở, cô làm sao còn để ý những thứ này. Khi thấy anh xuất hiện ở thành phố Bằng trở đi, anh đối với cô chính là điều không thể thiếu trong quãng đời còn lại.

Nhưng không thể không nói, bản chất của phụ nữ đúng thực là nói nhiều cùng hư vinh. Khi cô biết được anh định làm gì, trái tim lập tức loạn nhịp.

Khương Nhạn Bắc lấy một hộp nhung trong túi quần ra, mà Thẩm Ngọc không biết từ đâu cầm một bó hoa hồng chạy đến trước mặt anh.

Khương Nhạn Bắc một tay cầm một bó hoa hồng đỏ, một tay giơ chiếc hộp nhẫn đang mở ra, quỳ một chân trước mặt Thẩm Nam, cười nói ngắn gọn: "Thẩm Nam, gả cho anh được không?"

Viên kim cương trên chiếc nhẫn rất to, tất nhiên anh sẽ không lấy lệ với chuyện này.

Đám người trong nhà cười nói: "Được lắm, được lắm!"

Hai tai của Thẩm Nam nóng bừng như lửa, không biết là hồi hộp hay vui vẻ, não bị rối loạn thành chùm.

Thẩm Quang Diệu bên cạnh ho nhẹ nhắc: "Nam Nam, con còn do dự điều gì?"

Thẩm Nam hoàn hồn, nhanh chóng vươn tay để Khương Nhạn Bắc đeo nhẫn lên: "Con không do dự." Nói rồi cảm thấy mình không cẩn thận, nhưng chợt tưởng tượng mình có bao giờ cẩn trọng trước mặt anh. Thế là dứt khoát ôm Khương Nhạn Bắc còn chưa đứng lên, chủ động tiến lên hôn anh.

Tiếng cười trong tiểu viện càng tăng náo nhiệt.

Sở dĩ cuối năm mới tổ chức hôn lễ vì đầu tiên là vừa mới đến đây, hai người đều rất bận, điều thứ hai là đã đăng kí kết hôn, trở nên hợp pháp hóa, không ai chạy được nên hôn lễ cũng không cần vội.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Quang Diệu ngày nào cũng hối mới xác định ngày.

Vì bên đây không quen biết rộng, thân thể của Thẩm Quang Diệu cũng không tiện, Thẩm Nam cùng Khương Nhạn Bắc thương lượng sẽ tổ chức tại nhà. Thời tiết mùa đông ở đây cũng khá ấm, mời hai người đầu bếp nấu vài bàn tại nhà cũng đủ.

Lúc Thẩm Nam còn nhỏ cũng từng tưởng tượng hôn lễ tương lai của mình, là một lâu đài mỹ lệ trên cát, hay là nhà hàng sang trọng và lãng mạn. Chưa từng nghĩ đến sẽ cử hành ở một ngôi nhà vùng ngoại ô, chỉ có hai mươi người chứng kiến.

Nhưng Thẩm Nam cảm thấy hôn lễ nhỏ này đẹp hơn tưởng tượng của mình rất nhiều.

Ngày đó trời xanh mây trắng, trong phòng hoa đều là hoa tươi cùng cây cối xanh tốt, tỏa mùi hương thơm ngát đi vào lòng người, càng khiến người khác yêu thích hơn hoa hồng đỏ rực rỡ.

Điều quan trọng nhất là cuối cùng mình có thể gả cho người đàn ông mình yêu, đúng lúc người ấy cũng yêu mình, hai người đều chờ đợi đồng thời chuẩn bị, chấp nhận đi vào hôn nhân.

Vì mọi chuyện đều trong dự đoán của mình, Thẩm Nam càng thêm vui vẻ, lúc nói lời thề nguyền, Khương Nhạn Bắc cũng đỏ ửng hai mắt giống cô.

Khách mời của đôi vợ chồng mới cưới đều ung dung chúc mừng, Thẩm Quang Diệu ngược lại đều ướt cả mắt từ đầu đến cuối.

Nhiều lúc Thẩm Ngọc thấy nước mắt của ba rưng rưng không hiểu sao, cực kỳ lo lắng hỏi: "Mắt ba có côn trùng hay sao mà khóc hoài vậy?"

Nhóc con đương nhiên nghĩ việc hôn lễ là chuyện vui, cũng không hiểu được tại sao lại khóc. Thẩm Quang Diệu cười giải thích: "Chị con lấy chồng, ba vui quá nên chảy nước mắt thôi."

Thẩm Ngọc cũng rất vui vẻ, nhưng nhóc nghĩ lại lời mà ba vừa nói, vẫn chưa hiểu, ngây thơ nói: "Sao vui mà chảy nước mắt được? Con không hiểu, nhưng con lúc trước có học được một câu, là vui đến phát khóc."

Thẩm Quang Diệu nghe thế cười khẽ, nhìn cặp vợ chồng trong vườn hoa đang trao nhau chiếc nhẫn cưới, sờ đầu nhỏ của con trai nói: "Khi nào lớn con sẽ hiểu."

Đứa con gái mà mình yêu nhất, đã từng hư hỏng đến lạc đường, nhưng lúc mình không còn gì cả, một tay chống đỡ cả nhà, trải qua biết bao khó khăn rốt cuộc mới gặp được người tốt, trả lại cuộc sống thuộc về nó. Ông làm ba, không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả được sự vui mừng, ngàn vạn cảm xúc cuối cùng chỉ có thể hóa thành nước mắt trong hốc.

Ông thật sự rất vui vẻ!

Thẩm Ngọc nũng nịu cọ mặt vào tay của ba, tựa vào cổ của ông, hiếu kỳ hỏi: "Ba ơi, chị kết hôn cùng anh, có phải con sắp trở thành cậu rồi không?"

Thẩm Quang Diệu sửng sốt một chút, cười nói: "Không sai, sau này con sẽ được làm cậu."

Thẩm Ngọc thở dài, nghiêm túc nói như người lớn: "Hòa Hòa nói cậu ấy thích nhất là cậu hai, vậy con phải học tập cậu hai của một chút, làm sao để làm một người cậu tốt."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui