Cuối cùng hành trình đi vườn bách thú không thành bởi vì Quý Sâm cùng An Thư Yểu sau khi trở về khách sạn lập tức không biết mệt mỏi mà làm tình trên giường.
Đến cuối cùng, lỗ nhỏ của An Thư Yểu bị làm đến sưng đỏ, mãi đến khi bôi thuốc mới đỡ một chút.
Người đàn ông sau khi tắm xong lau khô đầu lập tức chui vào chăn, duỗi cánh tay dài đem cô ôm vào trong ngực.
Mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau khoảng 11h rưỡi, khách sạn gọi điện thoại hỏi có muốn lùi thời gian trả phòng hay không, lúc ấy hai người mới tỉnh táo.
“Có thể đi được không?” Quý Sâm đeo xong dựa vào khung cửa mà nhìn An Thư Yểu đang khom lưng đeo giày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả người An Thư Yểu giống như bị xe đè qua người, vô cùng đau nhức, khi đi đường vẫn cảm thấy lỗ nhỏ có chút đau, bĩu môi ủy khuất, lắc lắc đầu.
“Không đi vườn bách thú được.” Bây giờ cô một bước cũng không muốn đi, hơn nữa ngày mai còn phải đi làm, hiện tại yêu cầu cô phải nghỉ ngơi thật tốt.
Quý Sâm nhìn bộ dáng không hề vui vẻ của cô khi không được đi vườn bách thú, búng nhẹ vào trán cô nói: “Lần sau sẽ đưa em đi.”
An Thư Yểu che lại cái trán bị búng, nghĩ thầm lần tiếp theo không biết là lúc nào nữa.
Sau khi ở tiệm cơm bên cạnh khách sạn tùy ý mà giải quyết cơm trưa, Quý Sâm lái xe đưa cô trở về nhà.
Về đến nhà An Thư Yểu lập tức nằm liệt trên sô pha, không hề muốn nhúc nhích một chút nào.
Cuối cùng vẫn để Quý Sâm ôm cô về phòng.
An Thư Yểu quấn chăn, nhìn anh đứng dậy đi ra ngoài, không nhịn được mà nói: “Anh có thể ôm em ngủ không?”
Tưởng tượng đến tuần sau anh sẽ chuyển đi, An Thư Yểu lại phá lệ mà ỷ lại anh.
Bước chân Quý Sâm dừng lại, cởi áo khoác bước lên giường. Đôi mắt An Thư Yểu quét một lượt từ quần áo anh lên trên mặt, nói: “Cởi hết đi.”
Quý Sâm nhướng mày nhìn cô.
An Thư Yểu dùng chăn che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt, rẫu rĩ nói: “Em muốn ôm anh khi anh không mặc đồ.”
Cảm giác khao khát làn da của anh giống như bị bệnh vậy, một giờ mỗi phút đều không muốn xa anh, muốn không có trở ngại nào mà ôm anh.
Quý Sâm rũ mắt nhìn cô trong chốc lát, cởi quần áo trên người xuống.
Nhìn cơ bụng rắn chắc, tuyến nhân ngư vô cùng bắt mắt ngay cả cảm giác khi chạm vào lại càng tuyệt vời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
An Thư Yểu giơ tay chỉ chỉ quần anh: “Cũng không cần mặc quần.”
Quý Sâm thật sự không nhịn được cái này, một tay cầm lấy cánh tay không thành thật kia của cô ấn lên quần, hơi hơi cúi đầu nhìn cô: “Lại muốn rồi sao?”
Tầm mắt An Thư Yểu hơi hơi dời đi, nói dối: “Không có.”
Quý Sâm cầm tay cô bao trùm vật trong quần, côn thịt phía dưới nửa mềm nhưng ở trong tay cô lại lập tức cứng rắn, quần rộng thùng thình nhanh chóng ngạnh lên thành ngọn núi nhỏ.
“Thật không muốn sao?” Quý Sâm hỏi.
An Thư Yểu chớp chớp mắt, ở trong chăn vặn vẹo cất tiếng nho nhỏ: “Muốn.”
Chỉ là tối qua làm quá nhiều lần, cô sợ Quý Sâm ăn không nổi cho nên cũng không vất mặt mũi mà đòi hỏi.
Chẳng may mà vật kia không ngạnh nổi thì quá mất mặt rồi.
Ai mà nghĩ rằng anh lại bị cánh tay mình chạm vào một chút liền cứng lên, giống như gậy sắt.
“Ngày mai em phải đi làm, hiện tại phía dưới vẫn còn sưng.” Quý Sâm xoa xoa tóc cô hỏi: “Ngày mai không tới công ty sao?”
“...Đi.”
An Thư Yểu khổ sợ, không vui vẻ.
Không nghĩ ra tại sao mình lại khổ sở, cũng không nghĩ ra tại sao mình không vui vẻ.
Cô không thích Quý Sâm từ chối cô, cho dù có là xuất phát từ ý muốn tốt cho cô.
Người phụ nữ dưới thân lại không nói không rằng mà tỏ thái độ, ANH cũng không còn cách nào đương nhiên chỉ còn cách dỗ cô.
“Nếu không anh chỉ cắm vào không động, được không?” Quý Sâm nói.
Ánh mắt An Thư Yểu sáng lên, cảm thấy như vậy cũng được.
Cô nhiệt tình mà bỏ chăn ra, một chút thẹn thùng cũng không có, chỉ vào vị trí bên cạnh mà vỗ vỗ.
Vào đi!
Quý Sâm cười nhẹ một tiếng, cởi quần rồi vào chăn, thuận tay đem quần áo trên người cô cời xuống sạch sẽ.
Lỗ nhỏ ấm áp do tối hôm qua làm không ngừng nghỉ mà mềm mại hơn không ít, sau khi nới rộng trong chốc lát thì anh từ từ đỉnh eo cắm vào bên trong lỗ nhỏ.
“Ân…a…”
An Thư Yểu rên một tiếng.
Quý Sâm cũng thỏa mãn mà thở ra.