An Thư Yểu không biết mình đã nuốt bữa cơm này như thế nào, một khi đã phát hiện tình ra cảm của bản thân, trong lòng đột nhiên có chút hoảng sợ.
Bởi vì tối nay Quý Sâm muốn chuyển ra ngoài!
Không biết bao giờ hai người mới gặp lại nhau.
Sau khi thanh toán và đi ra ngoài, Quý Sâm cầm lấy hai viên kẹo bạc hà ở quầy tính tiền, đút một viên vào miệng cô.
Anh thản nhiên hỏi: “Hôm nay em sao vậy, anh thấy hình như em không thoải mái lắm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
An Thư Yểu lập tức sờ lên mặt mình: “Có sao? Rõ ràng như vậy sao?”
Quý Sâm bật cười: “Em thấy sao?”
An Thư Yểu mím môi không nói gì.
Quý Sâm đưa tay vuốt ve hai bên má của cô, giọng điệu giống như trêu đùa nói: “Chắc không phải do anh chuyển ra ngoài, em không nỡ chứ?”
Gò má của An Thư Yểu bị anh dùng tay đè xuống, đôi môi ửng hồng bĩu ra.
Một giây tiếp theo, nước mắt rơi lã chã trên tay anh.
Quý Sâm: ! ! !
Nước mắt của An Thư Yểu giống như dây ngọc bị đứt sợi, từng giọt từng giọt lăn dài trên má rồi rơi xuống tay của Quý Sâm.
“… Không phải, sao đột nhiên lại khóc?”
Quý Sâm lập tức hoảng sợ, quen biết An Thư Yểu lâu như vậy, ngay cả khi tận tay xé nát tên đàn ông tồi cô cũng không khóc, sao đột nhiên không nói tiếng nào đã khóc rồi.
Không phải Quý Sâm chưa nhìn thấy An Thư Yểu khóc, nhưng đó đều là bị anh ta làm đến khóc ở trên giường.
Nhưng lúc này, miệng của cô gái trước mặt méo mó, nhìn anh với vẻ tủi thân và khó chịu, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt chảy dài trên má không thể lau sạch.
“Có chuyện gì vậy hả? Đồ ăn ở cửa hàng này không ngon sao?” Quý Sâm thấy cô khóc thảm thương mà đau lòng.
Anh kéo cô chạy đến cửa của lối đi bình thường không có ai qua lại, thân hình cao lớn chắn ở trước mặt cô, đề phòng có người đi qua nơi này nhìn thấy dáng vẻ khóc cũng đẹp của cô.
Quý Sâm thấy thái độ tối nay của cô mà nghĩ lại một chút, chẳng lẽ giống như anh vừa nói đùa về việc có phải không nỡ xa anh không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ai biết rằng vừa nói xong câu này, An Thư Yểu liền khóc luôn.
Điều này cũng khiến anh mất tự tin vào những suy đoán ban đầu của mình, dù sao thì từ trước đến nay An Thư Yểu đều không biểu hiện theo lẽ thường.
Quý Sâm kiên nhẫn cúi đầu dỗ dành một hồi, nhưng An Thư Yểu càng khóc càng dữ dội.
Giống hệt như một đứa trẻ vậy, khi bị ngã nếu không có người lớn bên cạnh, bạn có thể mạnh mẽ đứng dậy phủi vào quần và tự nhủ rằng không sao cả.
Nhưng khi bố mẹ lo lắng chạy đến hỏi con cưng có sao không, đứa trẻ lập tức có chỗ dựa, nỗi đau và sự oan ức dường như tăng thêm gấp bội, đứa trẻ liền khóc ngay lập tức và đòi mẹ bế.
Nước mắt của An Thư Yểu vốn dĩ sắp ngưng rồi, dù sao đột nhiên khóc như vậy thật sự có hơi mất mặt.
Nhưng Quý Sâm lại quá dịu dàng, An Thư Yểu được dỗ dành đến mức cảm thấy bản thân thực sự ấm ức.
Cuối cùng, cô ấm ức bám víu giang hai tay ra, ôm lấy eo của Quý Sâm, vùi khuôn mặt nhỏ vào trong lồng ngực của anh.
“Em muốn làm tình.” An Thư Yểu buồn rầu nói.
Quý Sâm chớp mắt: “Bây giờ?”
An Thư Yểu ôm chặt lấy cánh tay của anh, không lên tiếng.
Phần eo của Quý Sâm ôm rất thoải mái, An Thư Yểu có thể ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể anh, hình như hôm nay anh có xịt một ít nước hoa, là loại hương gỗ thông trầm, mùi không nồng gắt thậm chí còn dễ ngửi, khiến thần kinh căng thẳng của cô thả lỏng rất nhiều.
Rõ ràng đã có tiền mua nước hoa…
Miệng của An Thư Yểu méo mó, càng buồn hơn.
“Đồ lừa đảo.” An Thư Yểu mắng chửi trong lồng ngực của anh.
“Tại sao anh lại là kẻ lừa đảo rồi?” Quý Sâm không biết phải làm sao, đành ôm cô từng chút một, tư thế mặt đối mặt giống như ôm đứa trẻ vậy.
An Thư Yểu thuần thục vòng chân ngang hông của anh, thậm chí còn cọ xát vào dương vật cứng rắn nặng trịch giữa hai chân anh.
“Đừng làm loạn.” Quý Sâm nhẹ nhàng vỗ vào mông của cô, bế lấy cô đi thang máy khác.
Ánh mắt những người ven đường nhao nhao ngạc nhiên và tò mò nhìn bọn họ, nhưng An Thư Yểu vùi mặt vào cổ anh, người khác không nhìn thấy được.
Mà Quý Sâm cũng không thèm để ý đến người khác đang nhìn mình, ôm lấy An Thư Yểu bước đi như bay, rất nhanh đã đến bãi đậu xe.
Không chút do dự, Quý Sâm bế cô bước vào phía sau xe ngồi.
Sau khi cửa xe đóng lại, An Thư Yểu lập tức ngẩng đầu hôn lên môi của Quý Sâm, mang theo vài giọt nước mắt mặn chát.
Ánh mắt của Quý Sâm sâu thẳm, hôn lấy đôi môi của cô, cùng cô dây dưa.