Chủ đề thay đổi quá đột ngột, đầu óc của An Thư Yểu cũng xoay vòng một hồi lâu.
Mãi cho đến khi tài xế dừng xe bên đường, nói: “Đến nơi rồi.”
An Thư Yểu mới lấy lại tinh thần thì bị Quý Sâm kéo xuống xe.
Quán bar ở đây là khu vực ăn chơi khá nổi tiếng, khi Quý Sâm kéo An Thư Yểu đi đến cửa, rất nhanh đã có nhân viên chạy ra nghênh đón, cười tươi mời bọn họ vào bên trong.
Trước tiên là một dãy hành lang tràn ngập màu sắc lấp lánh, tiếp đó mới chính thức bước vào trong quán bar.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Âm thanh của tiếng DJ xập xình xuyên qua cánh cửa to lớn truyền ra ngoài, sau khi đợi nhân viên tiếp khách mở cửa, An Thư Yểu bị cảnh tượng điên cuồng ở bên trong dọa sợ.
Nam nữ vặn eo nhiệt tình nhảy múa trên sàn nhảy, trên bục còn có cô gái mặc đồ mỏng manh múa cột.
Tiếng hoan hô, tiếng thét chói tai liên tục không ngừng, khiến lỗ tai và cả người cô run lên trong nháy mắt.
“Cái này… Sẽ không bị báo cáo chứ?” An Thư Yểu chưa nhìn thấy cảnh tượng như thế này bao giờ nên cô rất sợ.
Chủ yếu là do cô gái trên bục mặc đồ đúng là rất hở hang, bên ngoài chỉ là một lớp vải mỏng, có thể nói là dành cho người đã thành niên cũng không quá.
Quý Sâm cười nhẹ một tiếng, lôi cô đến chỗ quầy bar, tiến gần đến bên tai cô nói: “Em yên tâm, ở đây đều là hợp pháp cả.”
An Thư Yểu đúng là mở mang kiến thức.
Người ở trong quán bar rất nhiều, không ít người vừa tan làm đã xé toang lớp mặt nạ công việc, hò hét tưng bừng ở trong này.
An Thư Yểu ngồi vào chiếc ghế cao ở quầy bar, cố gắng tìm kiếm đám người đồng nghiệp dưới ánh đèn lờ mờ, nhưng quá nhiều người ngồi ở đây, quét mắt một cái căn bản không tìm ra.
Quý Sâm gọi người pha rượu tới, gọi hai ly rượu, sau đó chống cằm nhìn An Thư Yểu.
An Thư Yểu đang nhìn chằm chằm cô gái nhảy múa nhiệt tình, cô nhìn eo nhỏ uốn éo, bờ mông vểnh lên.
Đừng nói là con trai trong hội trường đứng hết lên hô hào, cô cảm thấy thân là một đứa con gái, cô cũng muốn hô hào theo.
Chỗ quầy bar cách vũ đài khá xa, hơi yên tĩnh một chút.
Không cần hô hào giao lưu.
Sau khi đợi người pha rượu đem hai ly rượu đặt trước mặt của Quý Sâm, anh duỗi tay đẩy một ly đến trước mặt của An Thư Yểu, nói: “Đừng nhìn bên đó nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này An Thư Yểu mới thu ánh mắt, rồi đảo mắt nhìn về ly rượu màu xanh tỏa ra bọt khí ở trước mặt mình.
“Rượu bọt khí nồng độ thấp, uống ít không sao đâu.”
Quý Sâm vẫn còn nhớ tửu lượng của An Thư Yểu không được tốt, đề phòng bản thân cô không biết lại đến đây chơi lúc nào, chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở: “Nhưng em phải nhớ, sau này cho dù vào đây tụ họp cùng đồng nghiệp, cũng tuyệt đối không được uống rượu ở đây, buổi tối bên ngoài có “kiểm thi” đó.”
An Thư Yểu ngơ ngác chớp mắt hỏi lại: “Kiểm thi?”
Có ý gì?
Dường như hiểu được sự thắc mắc của An Thư Yểu, Quý Sâm thấp giọng giải thích, “Chính là cô gái uống say như chết ngã ở bên đường, giống như một cỗ thi thể vậy, sẽ bị người đàn ông khác thừa dịp đưa về nhà chơi đùa đủ thể loại.”
“A…” An Thư Yểu đã hiểu.
“Anh yên tâm, liên hoan ở ngoài bình thường em sẽ không uống rượu.”
Một lần duy nhất phá lệ, cũng chính ngày khi nhìn thấy bằng chứng Dương Chiếu quấn lấy cô gái khác, uống quá mấy ly rượu trong buổi tụ họp chuyên ngành.
Sau đó An Thư Yểu căn bản cũng không động vào rượu nữa.
Quý Sâm hơi lay ly rượu nói: “Uống trước mặt anh thì không sao.”
“...”
An Thư Yểu hỏi: “Anh cảm thấy câu nói này của anh hợp lý không?”
Nếu như cô nhớ không nhầm, cô từng uống say hai lần, mỗi lần đều bị anh làm đến mức ngày thứ hai suýt chút nữa thì không thể xuống giường.
Khóe môi của Quý Sâm khẽ cong, trông cũng đẹp trai chỉ là hơi giống du côn.
Anh không trả lời câu hỏi của An Thư Yểu, ngược lại còn duỗi tay nâng cằm của cô lên.
An Thư Yểu rũ mắt xuống không dám đối diện với anh, lông mi khẽ run lên hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Quý Sâm dùng cánh tay còn lại cầm lấy tay cô, gập ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út lại, tạo thành trạng thái lúc ngoắc tay rồi nói: “Vấn đề anh hỏi em lúc ở trên xe, bây giờ nên trả lời anh rồi nhỉ?”
Màu sắc ánh đèn của quầy bar ấm áp chiếu lên hai người họ, làm nổi bật ngọn lửa màu vàng đang bốc cháy bám ở bên trong đôi mắt của Quý Sâm.
Sau khi An Thư Yểu và anh liếc mắt nhìn nhau, có chút hoảng loạn mà tránh đi.
Cô không trực tiếp trả lời, mà chỉ nói: “Em không thích trai nghèo.”
Lông mày của Quý Sâm khẽ nhếch lên: “Đúng lúc, hôm qua anh vừa mới phất lên.”