Sau khi lên xe, tác dụng của rượu cũng dần dần xuất hiện.
An Thư Yểu lười nhác rúc trong ghế, rũ mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đêm nay anh có thể ở lại chỗ em không?” Quý Sâm hỏi.
An Thư Yểu yếu ớt ‘ừm’ một tiếng, đại não có hơi choáng, đang trong trạng thái phiêu.
Sau đó cô kéo tinh thần lên nhìn về phía anh, nói: “Anh ngủ ở sô pha.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Sâm: “?”
“Trong nhà không có phòng ngủ phụ sao?”
An Thư Yểu mặc kệ: “Anh ngủ ở sô pha.”
“...”
Quý Sâm chấp nhận, “Được, anh ngủ ở sô pha.”
Lúc này An Thư Yểu mới thấy hài lòng lùi về ghế dựa, có cảm giác thành tựu như kiểu hòa nhau một ván.
Quý Sâm dừng đèn đỏ, cười quay đầu nhìn cô một cái, hỏi: “Em ngủ chung với anh sao?”
An Thư Yểu hơi tỉnh táo một chút, “Anh kêu em ngủ chung?”
“... Không phải.”
“Vậy anh có đưa tiền không?” An Thư Yểu hỏi.
Quý Sâm: “...”
Nói đưa tiền, chắc là say rồi.
“Anh không làm chuyện trái pháp luật.” Quý Sâm sắt son thề.
An Thư Yểu khiếp sợ, “Bao nuôi tình nhân là phạm pháp sao?”
Suýt chút nữa Quý Sâm đã nghẹt thở, “Ai muốn bao nuôi em?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Theo đuổi em! Theo đuổi em có hiểu hay không, là kiểu theo đuổi để em làm bạn gái anh.”
An Thư Yểu chỉ vào đầu mình, nói: “Trong tưởng tượng của em là anh muốn bao nuôi em.”
Nói xong cô cảm thấy có hơi tiếc nuối, “Nếu bao nuôi thì có phải anh sẽ cho tiền em đúng không?”
Tuy cô không phải loại người như vậy, nhưng nếu giá cả hợp lý thì không phải là không thể.
An Thư Yểu ngẫm nghĩ lại, liền cười ra tiếng.
Quý Sâm thật sự muốn nạy đầu cô ra xem thử bên trong có cái gì, “Em làm bạn gái anh, không phải tiền của anh đều là của em sao?”
An Thư Yểu cân nhắc liếc mắt nhìn anh một cái, lắc đầu, “Không phải.”
Quý Sâm: “Sao lại không phải?”
An Thư Yểu cúi đầu nắm lấy ngón tay, nói: “Phải lãnh chứng thì mới được.”
Tim Quý Sâm nhảy lên, cảm thấy may mắn lúc này đang phải chờ đèn đỏ, nếu không nhất định anh sẽ phanh gấp dừng ở ven đường vẫy đuôi.
Anh nhìn mười giây đếm ngược cuối cùng trên đèn đỏ, quay đầu nhìn về phía An Thư Yểu, nói: “Nếu em đồng ý ở bên anh, vậy ngày mai chúng ta liền đi lãnh chứng.”
An Thư Yểu lại lắc đầu.
Không đợi Quý Sâm hỏi vì sao, cô liền chỉ về phía trước rồi nói: “Đèn xanh rồi.”
Quý Sâm chỉ có thể thu hồi tâm mắt chuyên tâm lái xe.
Sau khi tới dưới lầu tiểu khu, An Thư Yểu đã rúc trên ghế ngủ thiếp đi.
So với biểu hiện thỉnh thoảng lên cơn khi tỉnh táo thì An Thư Yểu lúc ngủ trông rất ngoan, môi hồng khẽ giật, giống như đang nói mớ gì đó.
Quý Sâm để sát tai vào nghe.
“Năm trăm vạn..”
Giọng nói mê mang nhẹ nhàng chậm chạp truyền vào tai Quý Sâm, khiến trên đầu anh lập tức xuất hiện mấy dấu chấm hỏi.
Năm trăm vạn?
Cũng không biết là giấc mơ gì, An Thư Yểu còn cười một cái, nói: “Có thể mua nhà.”
Quý Sâm :???
Anh nhẹ nhàng lay lay bả vai An Thư Yểu, nói: “Thư Yểu, tỉnh tỉnh.”
An Thư Yểu mơ màng mở to mắt.
Cảnh tượng trong giấc mơ mẹ của Quý Sâm ném vào mặt cô năm trăm vạn, sau đó cô cầm năm trăm vạn đi mua nhà dần dần biến mất, cuối cùng quay về hiện thực.
Cô u oán nhìn Quý Sâm, nói: “Mẹ anh cầm năm trăm vạn kêu em rời khỏi anh.”
Quý Sâm:?
“Khi nào?”
An Thư Yểu nói: “Vừa rồi, ở trong mơ.”
“... Đó là giả.”
An Thư Yểu thở dài, “Đúng vậy, vì sao lại là giả chứ.”
Quý Sâm suýt chút nữa đã bị cô chọc cười.
“Có phải cố ý hay không.” Anh duỗi tay nhéo má cô, xúc cảm mềm mại tinh tế khiến anh không nhịn được nhéo thêm vài cái.
An Thư Yểu hừ nhẹ một tiếng, lắc lắc đầu ném tay anh ra.
Cô chính là cố ý nói đấy thì sao.
“Anh có chỗ nào chọc em không vui sao.” Quý Sâm thật sự không có cách nào nắm bắt được cô.
An Thư Yểu không trả lời, ngược lại lái sang chuyện khác: “Anh cứng không?”
Quý Sâm: “Hả?”
“... Không cứng.”
Anh cũng không phải dã thú động dục, hai người một không hôn môi hai không tán tỉnh, còn chưa tới mức nói mấy câu liền cứng.
An Thư Yểu lập tức tóm được cơ hội bới móc, “Không phải anh nói thích em sao, vì sao em ở bên cạnh anh, gần anh như vậy, anh lại không cứng?”
“Có phải anh không có hứng thú với cơ thể em hay không.”
Quý Sâm quỷ dị im lặng trong chốc lát.
Anh thật sự không ngờ được, An Thư Yểu vì muốn bới móc mà có thể làm tới mức độ này.
Quý Sâm yên lặng kéo tay An Thư Yểu qua, đặt lên đũng quần mình.
Sau đó nhìn chằm chằm vào cô trong chốc lát, dương vật trong tay cô vốn dĩ đang mềm dần dần to lên, cuối cùng liền cứng rắn.
“Bây giờ cứng.” Quý Sâm nói.
Cách một lớp quần An Thư Yểu nắm lấy côn thịt của anh, lời lẽ chính đáng mắng, “Lưu manh.”
Quý Sâm: ...
Anh thật sự biết sai rồi T.T