Ngày hôm sau, An Thư Yểu ngủ một giấc tới chiều, cuối cùng thấy đói bụng nên tỉnh dậy.
Cô vô thức duỗi tay sờ sang bên cạnh, nhưng lại không sờ thấy ai.
Cô mờ mịt mở mắt nhìn sang bên cạnh, lúc này, nơi mà Quý Sâm nằm ngủ đã trống không.
Phút chốc, cô bỗng cảm thấy lòng mình cũng trở nên trống vắng.
Cô lôi điện thoại ra định điện hỏi Quý Sâm đi đâu thế, nhưng lại không biết mình nên lấy thân phận gì để hỏi anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tựa như là thần giao cách cảm, trên điện thoại đột nhiên hiện lên một dòng tin nhắn.
“Đi ra ngoài mua cơm, sẽ quay về nhanh thôi.”
An Thư Yểu đọc đi đọc lại tin nhắn này mấy lần, cẩn thận ngẫm nghĩ hàm ý bên trong câu nói.
Sau đó, cô chui vào trong chăn che kín khuôn mặt đang cười ngây ngô trong chốc lát, rồi chui từ trong chăn ra, lại nhìn tin nhắn này một lần nữa.
Đi ra ngoài mua cơm.
Đây là đang báo cáo cho cô mình đi đâu.
Sẽ quay về nhanh thôi.
Là để cho cô không phải lo lắng.
Đây chính là cảm giác được theo đuổi sao.
An Thư Yểu cảm thấy rất vui vẻ.
Cô xoắn xuýt một lúc ở trên giường giống như một sợi dây thừng, An Thư Yểu xốc chăn lên chuẩn bị đi rửa mặt.
Kết quả khi chân vừa mới chạm đất, thân dưới truyền đến một cảm giác vô cùng khó chịu, sau đó là hai chân mềm nhũn ra, cả người suýt chút nữa đã té xuống đất, đầu óc choáng váng.
Cô mờ mịt nằm bò trên thảm lót sàn nhà một lúc, vẫn không quá mức chậm chạp.
Sau đó cô ngồi dậy nhìn đầu gối của mình, hay lắm, thâm tím rồi.
Không phải do vừa nãy ngã nên mới thâm tím, mức độ này, rõ ràng là do tối hôm qua quỳ dưới đất để Quý Sâm làm tư thế đâm vào từ phía sau, khiến cho thâm tím.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chút cảm giác vui vẻ vừa rồi hoàn toàn tan biến, An Thư Yểu chỉ cảm thấy mình là một cây cải thìa bị ném ở nhà không ai thèm muốn.
Nhưng có trách cũng không trách được người khác.
Cô cố gắng bò dậy từ trên thảm, chịu đựng cơn đau nhức ở thân dưới, mặc vào bộ váy ngủ để che đi cơ thể trần trụi, sau đó khập khiễng bước vào toilet rửa mặt.
Rửa mặt xong lại leo lên giường nằm.
Nằm khoảng nửa tiếng, bên ngoài vang lên âm thanh mở cửa.
An Thư Yểu đang nằm liệt trên giường bỗng bò dậy khỏi giường như một con cá chép lăn qua lăn lại, hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ của một người lúc thân tàn ma dại.
Đợi đến khi cô xuống giường đi tới trước cửa phòng, lại làm ra bộ dạng nhu nhược đáng thương, sau đó mới bước ra cửa phòng.
Quý Sâm đang thay giày ở sảnh trước, sau khi ngước mắt lên nhìn thấy cô liền đặt hộp cơm lên ngăn tủ, sải bước chân dài đi tới: “Sao em lại dậy rồi?’
An Thư Yểu lập tức tủi thân đáng thương nhìn anh, nói: “Phía dưới của em đau.”
Quý Sâm liên tục xin lỗi: “Là lỗi của anh, tối qua anh yêu cầu nhiều quá.”
An Thư Yểu cố gắng hồi tưởng lại một chút, dường như tối qua là do cô luôn đòi hỏi thêm.
Cũng vất vả cho anh chỉ có thể trợn tròn mắt nói dối.
Quý Sâm thấy cô không nói gì, còn tưởng rằng cô đang rất khó chịu, cúi đầu kéo cái váy ngủ của cô lên: “Em để anh xem một chút, sáng nay anh đã bôi một ít thuốc lên chỗ bị sưng.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Thư Yểu đỏ bừng, lúc này lại cảm thấy vô tội khó xử: “Không cần... Không cần, em cảm thấy mình có thể chịu được.”
Hơn nữa sáng nay anh bôi thuốc cho cô khi nào vậy!
Vì sao cô không hề biết.
Quý Sâm thấy cô kiên quyết như vậy, chỉ có thể nói: “Vậy nếu em thấy không thoải mái thì nhớ nói với anh, buổi tối nên bôi thuốc thêm một lần nữa.”
“... Không cần đâu.”
An Thư Yểu cảm thấy, nếu buổi tối xốc váy ngủ lên để anh nằm sấp trên người mình bôi thuốc, có khả năng cô sẽ lại muốn nữa.
Tổn thương chồng chất tổn thương.
Quý Sâm xoa đầu cô: “Đến tối rồi tính tiếp, ăn cơm trước đã.”
Đợi sau khi anh đặt toàn bộ đồ ăn lên trên bàn, An Thư Yểu cầm đôi đũa gắp một miếng sườn heo chua ngọt trước tiên.
!!!
Không sai, chính là mùi vị này,
Đây là hương vị mà cô luôn mong muốn tìm lại nhưng không tìm được.
“Anh mua cái này ở đâu vậy, vì sao em đã mua hết tất cả sườn heo chua ngọt ở xung quanh rồi nhưng vẫn không tìm thấy mùi vị này.” An Thư Yểu hỏi.
Quý Sâm im lặng một lúc, nói: “Sườn heo chua ngọt này không đơn thuần là sườn heo chua ngọt.”
An Thư Yểu: “Hả?’
Nghe mà như không nghe.
Quý Sâm nói: “Anh cũng không giải thích được bên trong có cái gì, chỉ có thể nói cho em biết nó có cái giá này.”
Anh duỗi tay ra hiệu một con số.
Cằm của An Thư Yểu suýt chút nữa rớt xuống, nhưng nhớ tới miếng sườn còn trong miệng, liền ngậm miệng lại.
Miếng sườn này đắt như vậy, không thể làm rớt được.
“Nếu như em thích thì mỗi ngày anh đều mua cho em.” Quý Sâm nói.
An Thư Yểu vung tay nhỏ lên: “Không cần đâu.”
Nếu mỗi ngày đều ăn thì sẽ không còn cảm giác này.
Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, khóe miệng còn dính nước sốt, khoe mẽ nói: “Ngày mai em muốn ăn chừng này tôm chua ngọt.”
Cô khoa tay múa chân đưa ra một con số.
Quý Sâm cười gật đầu: “Được, đều tùy ý em.”
An Thư Yểu hài lòng cúi đầu, tiếp tục gặm sườn.