Vào cuối tuần, buổi sáng Quý Sâm có việc nên đi ra ngoài một chuyến, tới trưa mới mang theo hộp tôm chua ngọt được đóng gói sẵn trở về.
An Thư Yểu vừa bóc vỏ tôm, vừa mút nước sốt chua ngọt trên tay
Quý Sâm muốn bóc vỏ giúp cô nhưng cô lại từ chối, bởi vì cô muốn húp nước sốt trên vỏ tôm.
Vừa ăn thịt tôm tươi ngon miệng, An Thư Yểu vừa ngắm nhìn gương mặt của Quý Sâm.
Đợi đến khi anh nhận thấy ánh mắt của mình, cô mới nhanh chóng thu hồi lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Sâm điêu luyện bóc vỏ một con tôm, An Thư Yểu có thể ngắm anh ba bốn lần, anh muốn giả bộ không phát hiện cũng khó.
“Em muốn nói gì thì nói đi.” Sau khi Quý Sâm lăn thịt tôm trong tay một vòng trên đĩa nước sốt chua ngọt, anh mới bỏ vào trong bát của cô.
An Thư Yểu gắp miếng thịt tôm của anh bỏ vào miệng, sau đó mới mở miệng hỏi: “Anh thật sự muốn đăng ký kết hôn với em sao?”
Đề tài này đến bất ngờ không kịp chuẩn bị khiến Quý Sâm hơi sửng sốt.
Anh buông đũa xuống, lau khô tay, nhìn thẳng vào An Thư Yểu: “Là thật, nhưng vì sao em lại đột nhiên hỏi như vậy?”
An Thư Yểu dùng đũa chọc chọc bát cơm, chọc ra vài cái lỗ nhỏ, mới nói: “Em không có tiền, nhà em cũng không có tiền, nếu kết hôn với em không phải sẽ không môn đăng hộ đối sao?”
Quý Sâm không ngờ cô lại lo lắng chuyện này, cười một tiếng nói: “Anh có tiền, trước khi đăng ký kết hôn, chúng ta có thể làm thỏa thuận trước hôn nhân, lỡ như một ngày nào đó ly hôn, anh sẽ ra đi tay trắng.”
An Thư Yểu liền mở to mắt: “Đây là anh muốn khiến em chưa kết hôn đã nghĩ đến chuyện ly hôn à.”
Quý Sâm nhướng mày lên.
An Thư Yểu lập tức nhỏ giọng giải thích: “Em chỉ đùa thôi.”
Nhưng cô thật sự không nghĩ đến chuyện Quý Sâm có thể ra đi tay trắng.
Nói thật, thời gian cô và Quý Sâm quen biết cũng không quá dài, nhưng lại có cảm giác rằng hai người đã ở bên nhau rất nhiều năm.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ kết hôn một cách chớp nhoáng, nhưng cô thật sự rất xúc động, muốn đi đăng ký kết hôn với Quý Sâm vào thứ hai.
Đếm ngược khoảng thời gian hai người quen biết nhau thì đa số là làm tình ở đây.
Nếu nói Quý Sâm có từng làm chuyện gì khắc sâu trong lòng cô hay không thì dường như không có.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi thứ đều như dòng nước nhỏ chầm chậm lấp đầy biển cả, làm tình cũng vậy, dẫn cô ra ngoài chơi cũng vậy, ngay cả chuyện bóc tôm cho cô, dường như đều không phải chuyện gì đặc biệt khiến người ta hạnh phúc đến mức phải khắc sâu trong lòng…
Nhưng mỗi một chi tiết luôn khiến cô cảm thấy vui vẻ thoải mái khi hồi tưởng lại trong đầu.
Anh không hề làm gì cả, nhưng đã làm tất cả mọi thứ rồi.
An Thư Yểu cảm thấy mình rung động là một chuyện vô cùng tự nhiên.
Nếu Quý Sâm chuyển sự dịu dàng đối với cô lên người một cô gái khác, cô đảm bảo họ cũng sẽ rung động giống như mình.
Có tiền lại có nhan sắc, thoạt nhìn trông giống tên lưu manh cà lơ phất phơ, nhưng luôn luôn dịu dàng tinh tế, có đôi khi chỉ với một biểu cảm của cô là anh đã có thể nhận ra cô có vui vẻ hay không.
Thuận theo cô, dựa vào cô, nếu so sánh với tên Dương Chiếu kia.
Không đúng, Dương Chiếu hoàn toàn không xứng để so sánh với anh, ngay cả sợi tóc của anh cũng không sánh nổi.
An Thư Yểu suy nghĩ một lúc lâu cũng không thể tìm ra lý do để mình không thích anh.
Cô chọc cơm, im lặng một lúc rồi nói: “Thứ hai em không đi đăng ký đâu.”
Quý Sâm có hơi thất vọng rũ mi xuống, sau đó lại vực dậy tinh thần, bóc một con tôm khác cho cô: “Không sao cả, anh có thể theo đuổi tới khi em đồng ý mới thôi.”
Anh biết An Thư Yểu không cần phải theo đuổi một cách rầm rộ phô trương, đối với cô mà nói, yêu cầu bây giờ chính là dịu dàng tỉ mỉ từng li từng tí.
An Thư Yểu nhìn anh lại thả một con tôm chấm đầy sốt chua ngọt vào trong bát của mình, ngẩng đầu nói với anh: “Anh để trống thứ bảy tuần sau đi, em muốn về nhà một chuyến.”
Quý Sâm chớp chớp mắt, có chút suy nghĩ nhưng lại không dám chắc, thử thăm dò hỏi: “Ý của em là...”
“Trước tiên phải mang anh về nhà ra mắt phụ huynh đã.”
Quý Sâm: “!!!”