Lần này An Thư Yểu về nhà đã thông báo cho người trong nhà từ trước, cho nên khi dẫn Quý Sâm tới cửa, cha An mẹ An cũng không quá ngạc nhiên.
Sau khi mở cửa thì bọn họ cười nhìn hai người.
“Sao lại mua nhiều đồ như vậy làm gì.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ An có hơi kinh ngạc nhìn tay anh xách đầy ắp hộp, nhưng tay con gái mình thì lại trống không, ngay cả cái túi cũng không có.
“Sao con lại không biết xách phụ chứ.”
Mẹ An hơi trách cứ An Thư Yểu.
An Thư Yểu chỉ cười một tiếng, không đáp lại.
Quý Sâm liên tục nói: “Là con không để em ấy xách, lần đầu tiên tới nhà nên muốn thể hiện một chút.
Mẹ An thấy anh che chở con gái mình, cũng không biết phải nói gì, chỉ cười bảo anh đặt quà sang một bên, rồi đón người vào nhà.
Cha An đứng bên cạnh quan sát Quý Sâm từ trên xuống dưới, bề ngoài tuy không có gì bắt bẻ, nhưng ông vẫn hừ một tiếng rồi đi lại ghế sô pha ngồi.
Con gái mình yêu đương nhưng ông lại không biết, trong lòng thật ra cũng không vui vẻ mấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù vậy quan hệ không tốt cũng là do ông tạo thành, không thể trách con gái được, vì vậy ông chỉ có thể giấu sự bất mãn trong lòng, thỉnh thoảng lại trừng mắt nhìn Quý Sâm một cái.
Buổi trưa ở nhà ăn cơm, mẹ An xuống bếp.
An Thư Yểu nhỏ giọng nói bên tai Quý Sâm: “Bình thường đều là do cha em nấu cơm, lần này chắc là muốn bày ra chút uy nghiêm của người làm chủ trong nhà.”
Khóe miệng Quý Sâm mím chặt, nhịn một lúc lâu mới không cười thành tiếng.
Lúc ăn cơm, Quý Sâm tự nhiên không ngớt lời khen tay nghề của mẹ An rất giỏi.
Cái miệng của Quý Sâm giống như được bôi mật, mẹ An được anh khen liên tục thì gắp cho anh mấy miếng thịt, cười nói: “Thích thì ăn nhiều một chút.’
Quý Sâm mặt không đổi sắc đem miếng thịt vẫn còn dính muối chưa tan bỏ vào miệng.
An Thư Yểu nhìn thì tấm tắc bảo lạ, cơm do mẹ cô làm cô hiểu rất rõ, đúng là có chín, có thể ăn, có thể nuốt xuống.
Để anh khen giỏi đúng là không dễ dàng.
Một bữa cơm này, hơn phân nửa đồ ăn trên bàn đều vào bụng Quý Sâm.
An Thư Yểu không đành lòng, đứng dậy đi vào phòng bếp rót cho anh một cốc nước sôi để nguội để anh súc miệng, sợ anh bị mặn đến hoảng.
Đợi sau khi cô bưng nước vào phòng khách, mới phát hiện Quý Sâm đang hàn huyên với cha cô.
An Thư Yểu biết điều không đi tới quấy rầy, đơn giản là cô không hề sợ anh sẽ không ứng phó được với cha mẹ của mình, có lẽ là cô tự tin vào anh.
Hoặc cũng có thể là di chứng khi lấy anh đổi một trăm triệu.
Dù sao không phải ai cũng có thể đổi được một trăm triệu.
Mẹ An bên kia thấy thế, cũng kéo An Thư Yểu vào phòng tâm sự.
“Con nghĩ như thế nào? Dẫn thằng bé về nhà là định đi theo hướng kết hôn sao?” mẹ An hỏi.
An Thư Yểu suy nghĩ một chút rồi nói: “Con chuẩn bị qua một khoảng thời gian nữa sẽ đi đăng ký kết hôn với anh ấy.”
Mẹ An: "?"
“Không phải chứ, bây giờ con mới dẫn thằng bé về nhà một lần liền đi đăng ký, quá hấp tấp rồi, không tìm hiểu tình hình trong nhà thằng bé, cũng không làm hôn lễ sao?”
An Thư Yểu nói: “Sau khi đăng ký cũng có thể làm hôn lễ, tình hình trong nhà anh ấy có hơi phức tạp, không thể nói rõ trong một lúc được.”
Mẹ An hỏi: “Phức tạp như thế nào?”
Chẳng lẽ là cha mẹ ly hôn? Tài sản phân chia có vấn đề? Hay là trong nhà quá nghèo, hoặc có nhiều anh chị em?"
An Thư Yểu nghiêm túc nói: “Quá nhiều tiền.”
Mẹ An: “?”
“Mẹ đang nghiêm túc nói chuyện với con.”
An Thư Yểu: “Con cũng đang nghiêm túc trả lời mẹ.”
Mẹ An: "..."
Con gái lúc nhỏ không phải do bà nuôi lớn, sau này khi lớn lên tính độc lập rất mạnh nên gần như không để bà phải hao tâm quá nhiều, thế cho nên bây giờ bà không biết rốt cuộc là An Thư Yểu nói giỡn hay là nghiêm túc.
“Có bao nhiêu tiền?” Mẹ An nhỏ giọng nói.
Bà sợ giọng quá to sẽ khiến người bên ngoài nghe thấy, Quý Sâm lại cho rằng nhà bà xem trọng tiền thằng bé.
An Thư Yểu cũng hạ nhỏ giọng nói: “Nếu mẹ anh ấy không đồng ý bọn con bên nhau, có thể sẽ ném năm trăm vạn làm phí chia tay, chính là kiểu có tiền như thế.”
Quý Sâm nói một trăm triệu, đương nhiên cô không để trong lòng.
Mẹ ai có ngu mới có thể lấy một trăm triệu làm phí chia tay.
Cho dù như thế, sắc mặt mẹ An vẫn giống như bị sét đánh.
Một hồi lâu, bà mới khó có thể miêu tả nói: “... Sợ là con bị lừa rồi phải không?
Chuyện tốt như vậy sao lại rơi trên đầu con được?”
An Thư Yểu: "..."
Mẹ ruột, yêu.