Tới thứ bảy, cha mẹ Quý Sâm và cha mẹ An Thư Yểu đến nhà hàng đã hẹn trước từ sớm.
Mẹ Quý là người nói nhiều, cứ kéo tay mẹ An mở miệng ra là bà thông gia.
Thái độ của đối phương quá nhiệt tình nên mẹ An cũng ngại làm mặt lạnh, bà ráng nhếch miệng cười cùng đối phương nói chuyện phiếm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên thực tế, mẹ Quý còn chưa từng gặp mặt An Thư Yểu. Trước đó Quý Sâm nói muốn đưa An Thư Yểu về nhà, sau này lại vì chuyện phải gặp mặt cả cha mẹ hai bên nên dứt khoát làm cùng nhau luôn.
Nhưng dù chưa từng gặp mặt, mẹ Quý vẫn cứ khen An Thư Yểu đủ điều.
Hết cách rồi, thằng con trai không biết xấu hổ nhà mình đã tiền trảm hậu tấu bắt con gái nhà người ta về, bà cũng không thể trưng ra dáng vẻ kiêu ngạo được.
Nhưng bà bực bội cái là thằng con mình đi chết ở đâu rồi, sao giờ vẫn chưa đến nữa.
Bà mong ngóng muốn gặp con dâu nhà mình lắm rồi.
Một đêm trước mẹ Quý còn đang suy nghĩ, lỡ đâu con dâu có dáng vẻ trông khó coi thì bà sẽ khen tính tình của con bé tốt, tính cách không tốt thì khen con bé thẳng thắn, suy cho cùng tệ mấy cũng là cô dâu của con trai bà, không phải cô dâu của bà không cần bà chăm lo, cho dù sau này sinh con cũng có thể tìm người giúp việc.
Hôm nay gặp cha An và mẹ An rồi bà mới thở phào nhẹ nhõm, thoạt nhìn trông cha mẹ đều là người có giáo dục, ngoại hình chắc cũng không tệ, ắt hẳn con bé cũng không đến nỗi nào.
Về phần cha An cha Quý, đàn ông thì không nói nhiều như phụ nữ, họ cũng chỉ uống trà, nói chuyện bâng quơ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tầm khoảng nửa tiếng sau, Quý Sâm lững thững dẫn An Thư Yểu tới muộn.
“Xin lỗi con đến trễ, trên đường cao tốc đột nhiên xảy ra tai nạn xe nên bị kẹt hơn một tiếng. Tại con cả, đáng lẽ nên đi sớm hơn một chút.”
Quý Sâm xin lỗi với cha mẹ An trước, sau đó kéo An Thư Yểu đến bên cạnh mình.
Hôm nay An Thư Yểu trang điểm nhẹ, mang giày cao gót 7 centimet, nhìn qua cả người vừa xinh đẹp vừa có khí chất, cô dịu dàng chào hỏi cha mẹ Quý:
“Cháu chào bác trai bác gái.”
Mẹ Quý thấy mặt mũi và khí chất ấy còn hơn trong tưởng tượng của mình gấp tám trăm lần, bèn lập tức cười nói:
“Ông xem con bé này khách sáo chưa kìa, bây giờ phải gọi là gì hả?”
An Thư Yểu lén liếc nhìn cha mẹ mình rồi gọi nhỏ: “Cha, mẹ.”
“Ừ!” Mẹ Quý mừng rỡ rút một bao lì xì từ trong túi xách ra đặt vào tay cô, cha Quý cũng học theo.
Bao lì xì rất mỏng, An Thư Yểu cầm lấy là biết bên trong đựng thẻ ngân hàng.
Cha An nghe cô con gái mình nuôi hơn hai mươi năm gọi người khác là cha mẹ, dù đã chuẩn bị sẵn trong lòng từ lâu, nhưng sắc mặt cũng vẫn trở nên khó coi.
Quý Sâm lập tức tự giác bước lên, nhiệt tình gọi: “cha, mẹ.”
Cha An nhìn đứa con trai tự dưng nhặt được, miễn cưỡng mỉm cười rồi phát cho anh một bao lì xì.
Khi phát bao lì xì, mẹ An nói thêm một câu: “Nhất định phải đối xử tốt với Yểu Yểu nhé.”
Quý Sâm đương nhiên là gật đầu nói dạ.
Còn mẹ Quý thì cười nói: “Bà cứ yên tâm đi, nếu nó dám đối xử không tốt với Yểu Yểu, tôi là người đầu tiên không đồng ý.”
Bữa cơm này xem như là ăn trong hòa bình.
Trong lúc ăn cơm, cha mẹ hai bên bắt đầu hào hứng bàn tính xem khi nào tổ chức lễ cưới, tổ chức ở đâu, nhiệt tình bàn bạc xem làm kiểu Trung Quốc hay là kiểu Tây.
Cuối cùng, Quý Sâm bị An Thư Yểu véo vào đùi nên anh mới lẳng lặng giơ tay lên dưới tầm mắt của bốn vị bề trên:
“Chuyện đó... Thật ra con và Yểu Yểu đã bàn về chuyện lễ cưới rồi, bọn con không định tổ chức lễ cưới mà muốn đi hưởng tuần trăng mật luôn.”
“Không làm lễ cưới?” Mẹ Quý lập tức nhíu mày lại, nếu không làm lễ cưới, ai mà biết con chó FA nhà bà cưới được một cô dâu xinh đẹp chứ?
An Thư Yểu mỉm cười nói: “Tụi con không đặc biệt ép buộc quá với mấy chuyện nghi thức, chủ yếu là muốn trải nghiệm thế giới của hai người gì đó nhiều hơn thôi.”
Sắc mặt của mẹ Quý lập tức trở nên tươi tắn hơn: “Đúng thế đúng thế, Yểu Yểu nói rất đúng, thế giới hai người là tốt nhất.”
Bà nhìn sang mẹ An mỉm cười nói: “Bọn trẻ đều lớn cả rồi, chúng nó có suy nghĩ của riêng mình. Chúng ta cũng không vội tổ chức lễ cưới, lúc nào muốn làm thì hẵng làm, cũng có rất nhiều thời gian.”
Mẹ An có thể có ý kiến gì nữa? Bà không đồng ý chẳng lẽ có thể miễn cưỡng lôi hai đứa đến lễ cưới hay sao?
Cuối cùng, chuyện tổ chức hôn lễ cứ mơ hồ bị cho qua như vậy, chuyến đi hưởng tuần trăng mật của An Thư Yểu và Quý Sâm được lên lịch trình.