Nhân Cách Nguy Hiểm

“Chào buổi sáng.” Tám giờ sáng, ở tổng cục, Quý Minh Nhuệ cầm theo tài liệu, bước hai ba bậc đi lên cầu thang. Anh ta mở cửa một gian phòng họp nhỏ, tràn đầy nhiệt tình chào hỏi với mọi người trong phòng, “Tôi đã mang tất cả hồ sơ lưu trữ của lớp 10a1 trước đây đến, không ngờ chúng ta được phân vào cùng một nhóm. Đã ăn sáng hết chưa? Hay chúng ta ăn sáng xong rồi bắt đầu làm việc.”

Quý Minh Nhuệ nói xong thì đặt túi lớn túi nhỏ đồ ăn sáng lên chiếc bàn tròn lớn ở phòng họp.

Trong túi đựng sữa đậu nành, màn thầu, bánh quẩy, sandwich… Trung Tây kết hợp, không thiếu món nào.

Vụ án giết người ở trường học được chia thành tận mấy nhóm để điều tra.

Vụ án xảy ra trong phạm vi quản lý của đồn cảnh sát bọn họ, bọn họ điều tra tài liệu, thẩm vấn đều khá tiện, cộng thêm nhóm người mới trước đây đã có kinh nghiệm tham gia vài vụ trọng án, lần này lại điều ba người họ đến tổng cục làm.

Tổng cục phân cho bọn họ mấy gian phòng, mỗi phòng được phân công khác nhau, bọn họ chủ yếu phụ trách công tác giấy tờ, cùng nhau xem tài liệu của lớp 10a1 trước đây.

Giữa các nhóm đều không liên quan đến nhau.

Nhưng có một ngoại lệ, cố vấn có thể tùy ý ra vào tất cả các nhóm.

Lúc này, hai cố vấn của tổng cục bọn họ đang ngồi ngáp kế bên nhau trên sô pha phòng họp.

Thời tiết trở nên ấm áp, Trì Thanh chỉ mặc một cái hoodie màu đen, có lẽ là lúc ngủ sợ ồn nên anh đội mũ lên, cái mũ rộng thùng thình trùm xuống che đến sống mũi, đôi môi đỏ mím lại. Dự báo thời tiết nói rằng hôm nay có thể sẽ có mưa, vậy nên bên tay anh còn đặt một chiếc dù trong suốt cán dài, cán dù màu bạc trông lạnh lẽo. Cả người ông trời con co người lại, bên cạnh là ba chữ “chớ lại gần” được viết in hoa lại còn xoay vòng vòng.

Giải Lâm không sợ chết đang ngồi bên cạnh anh cũng chẳng ngủ được. Hắn nheo mắt lại, ánh mắt hơi mệt mỏi, đang lật xem một quyển “Học cách quan sát: Ba phút biết được thân phận của người khác”, cũng không biết hắn có đang nghiêm túc đọc hay không.

Sau khi nghe thấy tiếng bước vào của Quý Minh Nhuệ, hắn khẽ nhếch mày, theo thói quen nở nụ cười, nặn ra một nụ cười vô hại: “Chào buổi sáng cảnh sát Quý.”

Quý Minh Nhuệ nói: “Hai người sao thế, tối qua làm gì à, cả đêm không ngủ hả?”

Giải Lâm khép quyển sách trong tay lại, lịch sự trả lời: “… Tối qua cúp điện, nên ngủ không ngon.”

Quý Minh Nhuệ nghe xong thì “à” một tiếng.

Cúp điện vừa nghe đã biết đúng là một sự cố.

“Tiểu khu của mấy anh tối qua cũng cúp điện à? Tiểu khu chúng tôi cũng thế, thỉnh thoảng cúp nước cúp điện…”

Nói xong, anh ta lấy một cái bánh bao từ trong túi ra nhét vào miệng, sau đó mới nhận ra: Cúp điện thì có liên quan gì đến việc ngủ không được? Vốn dĩ buổi tối ngủ không cần đèn mà, buổi tối cúp điện với chất lượng giấc ngủ có ảnh hưởng tất yếu gì với nhau à?

Ảnh hưởng tất yếu đương nhiên không có.

Tối hôm qua sau khi Trì Thanh nắm lấy cổ tay Giải Lâm nói “thử lại” thì hắn lại nằm xuống giường.

Chỉ là qua hơn một tiếng đồng hồ, Trì Thanh vẫn không ngủ được, hắn nghĩ cách khiến Trì Thanh chủ động đuổi mình xuống, được nước lấn tới xuôi theo khe hở vạt áo ngủ trên người Trì Thanh, thò tay vào.

“… Chẳng phải nói thử sao.” Giải Lâm nói, “Thử cái khác, lần trước không có kinh nghiệm, xem thử lần này có tiến triển không.”

Trong yên lặng, Trì Thanh nhấc tay đặt lên cái tay đang trêu ghẹo khắp nơi của Giải Lâm.

Khớp ngón tay của anh cứng ngắc.

Sau khi đặt hơn mười giây, bàn tay cứng ngắc ấy không tạo ra bất cứ sức lực nào đẩy hắn ra, dù không quen nhưng cũng ngầm cho phép động tác của Giải Lâm.

Giải Lâm: “…”

Trong bóng tối, cuối cùng Giải Lâm chịu thua, hắn thở dài.

“Anh làm em thế này, em vẫn không khó chịu à?”

“Có hơi không quen.” Trì Thanh nói.

“Vậy sao em còn không phản kháng?”

“Chẳng phải nói thử à.”



Cũng nói lời giữ lời thật.

Cuối cùng Giải Lâm có chừng mực, rút tay về. Hai người lại cứng ngắc trải qua mấy tiếng đồng hồ, trước khi bình minh đến cũng coi như ngủ được một lát.

Tuy trải nghiệm lần ngủ chung đầu tiên không lý tưởng lắm, nhưng với trình độ ưa sạch sẽ của Trì Thanh có thể cho hắn lên giường, còn cố gắng được cả một buổi tối, với lại cuối cùng thành công ngủ hơn ba tiếng đồng hồ đã thật sự không dễ rồi.

Quý Minh Nhuệ không biết nội tình trong đó, anh ta cũng không có thời gian suy nghĩ. Sau khi ăn vội hai ba miếng cơm xong, anh ta bắt đầu miệt mài đọc tài liệu: “Tôi đã in xong rồi, mỗi người một phần… Cái người ngủ bên kia, dậy đi.”

Giải Lâm nhận lấy tài liệu Quý Minh Nhuệ đưa qua, đồng thời dơ một ngón tay để bên miệng làm động tác im lặng.

“Đưa tôi là được, để em ấy ngủ thêm một lát.”

Quý Minh Nhuệ: “?”

Anh ta thật sự rất muốn nói, tổng cục của bọn họ là chỗ để ngủ à?

Dù hai người là cố vấn cũng không thể huênh hoang như thế được.

Trì Thanh ngủ không sâu, từ lúc Quý Minh Nhuệ bước vào thì anh đã nhận biết rồi, sau đó lại mơ mơ màng màng chợp mắt một hồi. Lúc anh mở mắt, Giải Lâm vừa vặn lật được vài trang tài liệu trong tay: “Dậy rồi sao?”

Trì Thanh nhìn chồng tài liệu thật dày kia, một lớp ba mươi mấy học sinh, tất cả thành tích thi cử, kiểm tra các môn đều được chồng lên nhau: “Có manh mối gì không?”

Giải Lâm: “Tạm thời vẫn chưa có, sĩ số một lớp quá nhiều, xem hết phải mất một khoảng thời gian, lớp bọn họ tổng cộng có 35 học sinh.”

Trì Thanh để ý thấy Giải Lâm lật tài liệu từ sau về trước: “Anh bắt đầu xem từ phía sau à?”

Ngón tay Giải Lâm đặt lên một trang tài liệu, trang hắn lật vừa vặn là bảng điểm của học sinh trong lần thi đầu tiên năm lớp 10. Thứ hạng thành tích của học sinh này là đứng thứ tư từ dưới lên trong lớp, góc trên bên phải ghi chú một hàng chữ nhỏ: 31/35

Họ tên học sinh: Dụ Dương.

“Nếu như thành viên của nhóm nhỏ Vương Viễn không chỉ có ba người, những người khác chơi khá thân với bọn họ chắc cũng nằm trong khoảng điểm này.”

“Anh nghĩ bọn họ không chỉ có ba người à?”

“Trò chơi ở điện thoại di động trên thị trường hiện nay phần lớn đều là một đội bốn đến năm người. Anh thật sự thiên về hướng bọn họ không chỉ có ba người. Chỉ có điều lúc chia lớp 11 thì những người còn lại không được chia vào cùng lớp.”

Giải Lâm nói xong lại lật một trang tài liệu kiểm tra, xếp hạng thành tích thi cũng thăng một hạng theo động tác này.

Trên trang này viết: “30/35, họ tên học sinh: Bách Chí Hành.

Trong suốt một năm lớp 10 có vô số các bài thi lớn nhỏ.

Trì Thanh không còn ý định ngủ tiếp, anh kéo mũ đang che trước trán xuống, cũng cầm một tài liệu ở bên cạnh lên xem. Sau khi im lặng một hồi, anh nói: “Trong mấy lần thi trước hai người họ cũng có số điểm ngang bằng với đám Vương Viễn, nhưng đến lúc sắp kết thúc lớp 10, thành tích của học sinh tên Dụ Dương không ngừng tiến bộ.”

Giải Lâm cũng để ý đến điểm này: “Phê bình của giáo viên dành cho cậu ta cũng rất tích cực, khen cậu ta cuối cùng cũng đặt tâm trí vào việc học, là một mầm non tốt.”

Lần thi cuối cùng, Dụ Dương lọt vào thứ hạng mười mấy, thành tích từ hạ du biến thành trung du.

15/34.

Còn thành tích của học sinh tên Bách Chí Hành vẫn luôn ổn định vô cùng, ngang tài ngang sức với ba học sinh đã chết. Lần thi này không phải mày xếp chót thì là tao xếp chót, bốn người thay phiên nhau.

Nhìn từ điểm này, khả năng Bách Chí Hành là một thành viên trong nhóm nhỏ của bọn họ rất lớn.

Nhưng 34 là chuyện gì?

Hai người cùng để ý đến sự thay đổi của sĩ số lớp, từ 35 còn 34, bỗng nhiên thiếu đi một học sinh.

“Chuyển trường à?” Quý Minh Nhuệ ở bên cạnh suy đoán.

Tô Hiểu Lan bình tĩnh nói: “Rất có thể, vả lại giữa chừng chuyển trường cũng không phải chuyện hiếm gặp gì, thay đổi sĩ số là rất bình thường. Tôi lật về trước xem thử học sinh thiếu đó là ai.”

Sau khi đặt hai bảng thành tích lại so sánh với nhau, trong ba mươi mấy cái tên khác nhau, Tô Hiểu Lan đã tìm thấy học sinh sau lần thi kia thì không còn tên trong danh sách học sinh thi nữa.

Lớp 10a1, Hứa Tinh Châu.

Thứ hạng thi bình thường của cậu ta gần như ổn định ở năm hạng đầu.



“Hứa Tinh Châu à, em ấy là một đứa trẻ rất giỏi.”

Bọn họ lại một lần nữa xuất phát đến trường Hoằng Hải, giờ này đúng lúc là giờ cơm, trong tòa nhà dạy học chẳng có ai cả. Sau khi nhận được cuộc gọi của bọn họ từ nửa tiếng trước, giáo viên chủ nhiệm* quản lý khối 10 năm ngoái vẫn luôn chờ bọn họ trong văn phòng. (*là giáo viên quản lý công tác dạy và học của giáo viên học sinh, cầu nối giữa giáo viên học sinh với ban giám hiệu)

Giáo viên chủ nhiệm không phải kiểu người có tướng mạo rất uy nghiêm. Ông đã làm việc ở trường hơn mười năm, khi còn trẻ cũng thích quản giáo học sinh, mấy năm nay tính tình lại hiền hơn, bình thường tán gẫu với đám trẻ con này, không còn dùng mấy quy định cứng nhắc kia ràng buộc học sinh nữa.

Chủ nhiệm pha một ấm trà cho bọn họ, mặt mày hiền hòa, cổ tay đeo một chuỗi Phật châu. Sau khi rót trà xong, ông đặt ấm xuống, lúc này mới thở dài một hơi: “Đáng tiếc.”

“Chuyển đi rồi à?” Quý Minh Nhuệ muốn kiểm chứng suy đoán của mình.

Chủ nhiệm chậm rãi lắc đầu: “Không phải, em ấy… xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn. Em ấy giấu thuốc diệt cỏ mà nhân viên dùng để phun cỏ, uống ở ký túc xá, hôm sau mới bị phát hiện, lúc phát hiện đã không cứu được nữa.”

Tự sát.

Vấn đề Tô Hiểu Lan hỏi khá sắc bén: “Trước đó không hề nghe nói có chuyện này, chúng tôi điều tra lâu như thế, các thầy cũng không chủ động tiết lộ.”

Chủ nhiệm nói: “Tôi biết mấy cậu muốn hỏi có phải trong chuyện này có ẩn tình gì khác không, nhưng thật sự là không có. Chuyện này bên phía nhà trường khá kiêng kỵ. Xảy ra loại chuyện này, dù học sinh uống thuốc độc hay nhảy lầu cũng chắc chắn không muốn thông báo ra ngoài, truyền ra ngoài sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với nhà trường… Trường chúng tôi mấy đồng chí cảnh sát cũng biết đó, tỉ lệ lên lớp vốn đã không tốt, không phải mấy trường có danh tiếng trong thành phố.”

“Với lại, lúc đó cảnh sát cũng đến, điều tra rất rõ ràng, là tự sát.”

“Đồn cảnh sát các cậu có lẽ có hồ sơ, có thể về xem, khi ấy tôi cũng có đi lấy khẩu cung.”

Trước đó bọn họ không nghĩ theo hướng sự cố bất ngờ này, nhưng nếu như thật sự giống như chủ nhiệm khối nói thì điều tra hồ sơ sẽ rõ ngay.

Có lẽ không có nghi ngờ gì về tính xác thực.

Nhắc đến Hứa Tinh Châu, chủ nhiệm thấy tiếc nuối vô cùng: “Đứa nhỏ ngoan biết mấy, sao lại nghĩ không thông chứ? Tất cả các giáo viên chúng tôi đều rất thích em ấy, ngoan ngoãn, nghe lời, tính cách cũng tốt, gọn gàng sạch sẽ, bình thường luôn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nói là tương lai muốn trở thành bác sĩ… Sao lại nghĩ quẩn chứ?”

Trì Thanh không bước vào, anh dựa vào cạnh cửa, trước mắt xuất hiện một dáng vẻ nam sinh lớp 10.

Anh không biết nam sinh tên Hứa Tinh Châu đó cụ thể trông thế nào, vậy nên lúc tưởng tượng trước mắt bị che một lớp sương mù màu xám.

Giải Lâm ngồi trên ghế sô pha chợt mở miệng, hỏi: “Vì sao cậu ta tự sát?”

“Thú thật e rằng nguyên nhân chỉ có mình em ấy biết.” Chủ nhiệm nói, “Nhưng theo hiểu biết của chúng tôi với em ấy thì cha em ấy li dị xong lấy vợ mới. Cha mẹ em ấy li hôn, em ấy theo cha rời khỏi môi trường quen thuộc ban đầu, đến thành phố Hoa Nam. Chuyện này rất bất lợi đối với sự trưởng thành của trẻ em, gia đình tan vỡ, môi trường lạ lẫm.”

Chủ nhiệm tháo mắt kính trên sống mũi xuống, dùng mu bàn tay lau mắt, một lúc lâu mới nói: “Cũng tại chúng tôi lơ là, không chú ý đến vấn đề tâm lý của em ấy… Có lẽ em ấy vẫn luôn chịu đựng rất nhiều áp lực và đau khổ không muốn ai biết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui