Nhân Cách Nguy Hiểm

Trong phòng quan sát kế bên, Quý Minh Nhuệ nghe đến nỗi đầu óc choáng váng.

Trong tay Trì Thanh đang cầm một cây bút, anh cũng đang nghĩ đến vấn đề này: “Hung thủ cố ý xóa video gây bất lợi cho cô ta, ai sẽ làm giùm chuyện này cho cô ta?”

Quý Minh Nhuệ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được: “Không ai đâu…”

Đúng, không có ai.

Vậy nên hiềm nghi của Tưởng Y Vân vẫn còn.

Chứng cứ rất quan trọng.

Con người có thể nói dối, có thể bày ra tầng tầng bẫy rập, có thể làm giả tin tức, nhưng chứng cứ sẽ không. Video trong điện thoại bị kẻ khác xóa mất, bình thường Tưởng Y Vân có quan hệ mật thiết với ba người chết, vả lại cô ta bị ba học sinh này uy hiếp, có đủ động cơ giết người.

Những điểm này tập hợp với nhau, bất kể cô ta có nói gì đi nữa, dù hôm nay trong phòng thẩm vấn cô ta nói rằng mình bị uy hiếp, nói rằng có video nhưng tất cả chứng cứ bày ra trước mặt vẫn không thể bác bỏ việc chỉ về phía cô ta.

Quý Minh Nhuệ: “Nhưng cô ta đã thừa nhận có video.”

Trì Thanh: “Nếu như cô ta kiên quyết phủ nhận tất cả thì càng chứng tỏ cô ta biết video đã mất rồi.” Và người biết video không còn tồn tại chỉ có hung thủ đích thân xóa video.

Vậy nên đến bước này, nếu như cô ta là hung thủ thì cô ta nói gì cũng không đúng.

Thế nên rất có thể cô ta đang giả vờ mình không biết chuyện video đã bị xóa, để bản thân thoát khỏi việc này.

Dù sao cô ta thừa nhận chút chuyện này so với giết người thì chẳng là gì cả.

Quý Minh Nhuệ: “Nhưng cũng chưa chắc là cô ta làm mà…”

“Là chưa chắc.” Trì Thanh nói, “Cũng có thể có người cố ý dẫn dắt nghi ngờ lên người cô ta.”

Nhưng kẻ cho đến giờ vẫn chưa lộ mặt ngoài ánh sáng sẽ là ai?

Trong căn phòng nhỏ chật hẹp ở đối diện cửa kính, bầu không khí yên tĩnh vẫn không ngừng lan ra.

“Anh nghi ngờ tôi?” Tưởng Y Vân nói.

“Tôi rất khó không nghi ngờ cô. Cô Tưởng, hôm đó cô không có tiết ở trường, buổi tối đúng lúc chồng cô tăng ca, kỳ lạ nhất là chúng tôi còn tra được camera giám sát ở thang máy nhà cô “vừa vặn” hỏng mấy hôm nay. Không ai có thể chứng minh tối hôm đó cô không ra ngoài.”

“…”

Lúc Giải Lâm nói đến đây, nụ cười trong đáy mắt tách ra vài phần lạnh lùng: “Chết ba người, thời gian tử vong của từng người đều vừa vặn trúng vào thời gian cô không thể tự chứng minh, còn rất trùng hợp.”

Sở dĩ phía cảnh sát vẫn luôn tiếp tục đi theo đầu mối Tưởng Y Vân cũng là vì nguyên nhân này.

Thời gian tử vong của Vương Viễn và Cận Hồng Bác là sau khi tan học, cô ta không có tiết, trong văn phòng cũng không có giáo viên. Mã Huy chết lúc rạng sáng, đêm đó lại không có ai có thể chứng minh Tưởng Y Vân không ra ngoài.



Tưởng Y Vân hét lên: “Tôi không giết bọn chúng, có người muốn hãm hại tôi!”

“Có phải có người cố ý vu oan hay không, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.” Trước khi đứng lên, Giải Lâm nói, “Trước khi tra rõ ràng mọi chuyện, cô sẽ tiếp tục bị chúng tôi giám sát.”

Chỉ là hiện tại vẫn không hiểu nếu như có người hãm hại cô ta, vậy thì kẻ đó muốn giúp cô ta hay là muốn hại cô ta?

Trưa hôm nay, sau khi thẩm vấn Tưởng Y Vân xong, mấy người bọn họ đến nhà ăn tổng cục để giải quyết vấn đề cơm trưa.

Trì Thanh rất ít khi xuất hiện ở nơi công cộng như thế này. Anh nhìn quanh bốn phía, phát hiện trước lúc xếp hàng mọi người sẽ lấy một khay cơm rỗng. Anh đang định tìm chỗ nhận khay cơm thì Giải Lâm đã cầm hai khay cơm đến, đưa một khay cho anh: “Trước đây em chưa từng đến nhà ăn à?”

Trì Thanh nhận lấy “ừ” một tiếng.

Cảm giác đứng trong đám đông xếp hàng rất kỳ lạ, xung quanh cũng rất ồn.

Giải Lâm: “Lúc đi học cũng chưa từng đi?”

Chuyện chưa từng đến nhà ăn đặt trên người nào cũng thấy rõ là không thể tin được, nhưng nghĩ đến đối tượng là Trì Thanh thì hình như lại trở nên bình thường.

Rất nhanh đến lượt bọn họ.

Trì Thanh vừa chọn món vừa nói: “Lúc đó chê đông người, phiền phức.”

“Vậy em ăn ở đâu?”

“Tự mang cơm theo.” Trì Thanh nói, “Hoặc là ra ngoài ăn.”

Dù là cấp 2, cấp 3 hay đại học, bất kể là môi trường nào Giải Lâm đều là nhân vật trung tâm, dù hết giờ gục trên bàn ngủ một giấc vẫn cảm nhận được xung quanh có một nhóm người.

Vụ án này có liên quan đến trường học, trong đầu hắn không ngừng xuất hiện dáng vẻ Trì Thanh mặc đồng phục.

Không hòa đồng, một mình ngồi ở góc lớp, làm mặt khó chịu với những người có ý muốn đến gần mình.

Trì Thanh chọn vài món ăn, phát hiện gọi món xong Giải Lâm vẫn nhìn chằm chằm mình.

Anh vốn không thoải mái lắm, bị nhìn lại càng thêm mất tự nhiên: “Nhìn em làm gì?”

Giải Lâm chuyển khay cơm qua tay kia, lúc này bàn tay trống vừa vặn dính sát vào tay Trì Thanh: “Lí do nhìn em không tiện nói ra, muốn nghe không?”

Trì Thanh nói thầm có gì mà không tiện nói.

Nhưng sau khi anh chạm vào tay hắn, âm thanh ồn ào trong nhà ăn bị giọng nói của hắn thay thế, câu đầu tiên là: [Đang nghĩ em mặc đồng phục trông như thế nào.]

Trì Thanh: “…”

[Có ảnh không? Hay là đồng phục còn không?]

“…”

Anh nên sớm biết.

Trên miệng tên này chẳng có mấy câu xuôi tai.

Trì Thanh nhúc nhích ngón tay, âm thầm liếc trong bụng, đang định rút tay về, tìm một bàn trống để ngồi ăn cơm thì nghe thấy câu cuối cùng nói:

[Còn đang nghĩ nếu lúc đó anh biết em, có lẽ câu chuyện của chúng ta sẽ bắt đầu sớm hơn.]

Sớm hơn.

Sẽ không để em ngày nào cũng cẩn thận đeo găng tay xong mới có thể ra ngoài.

Sẽ không để em ở trong thế giới “giả tạo” này, ngay cả chút chân thật cũng không tìm thấy.

Quý Minh Nhuệ gọi cơm xong ngồi cùng bàn với nhóm Trì Thanh. Anh ta đang ăn cơm, muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi Trì Thanh một câu: “Ông nóng lắm hả?”

Anh ta thấy mặt Trì Thanh rất đỏ: “… Tuy gần đây nhiệt độ có tăng lên, nhưng cũng không nóng đến mức đó đâu nhỉ?”

Trì Thanh mặt lạnh lùng nói: “Mặc nhiều.”

Quý Minh Nhuệ: “Cũng không nhiều mà.”

Tên này cứ muốn cãi lại.

Đều là người trưởng thành, có cần phải tra cùng hỏi tận như này không?

Trì Thanh: “Ông có thời gian quan tâm tôi nóng hay không, chi bằng nghĩ thêm về vụ án đi.” Anh hỏi từng chữ một, “Bắt được hung thủ chưa?”

“Viết xong hồ sơ gửi lên trên chưa? À, còn vụ hỏa hoạn hôm qua, tra rõ ràng chưa?”

“…” Đều chưa xong.

Khương Vũ ngồi bên cạnh Quý Minh Nhuệ gật đầu: “Đúng thế, Nhuệ, vụ án quan trọng.”

Nhắc đến vụ hỏa hoạn, Tô Hiểu Lan thuận thế chuyển chủ đề: “Nói đến vụ hỏa hoạn đó, cũng kỳ lạ ghê đó. Tôi nghe người phụ trạch nói, đến giờ vẫn chưa tìm thấy manh mối gì.”

“Thân phận người chết thì sao?”

“Vẫn đang tra.”

Trì Thanh không nghiêm túc nghe bọn họ đang nói gì, khó khăn lắm anh mới đè nhiệt độ vừa rồi bị Giải Lâm gây ra, nhưng câu nói ấy nãy giờ vẫn chưa rời khỏi bên tai.

Nhóm người Quý Minh Nhuệ đang nói, bên cạnh có cảnh sát bưng khay cơm đi ngang qua, chào hỏi với bọn họ.

Sau khi gặp Giải Lâm, âm thanh bên cạnh Trì Thanh đã trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Những cũng trở nên huyên náo hơn.

Trước đây đừng nói là ăn cơm ở nhà ăn công cộng, chỉ học trên lớp thôi anh cũng đã muốn ngồi một mình một chỗ, cách một tấm kính để học.

Lần đầu tiên ngồi ở đây vừa ăn vừa tám chuyện.

Quý Minh Nhuệ vẫy tay với người cảnh sát kia, sau đó lại tiếp tục chủ đề hỏa hoạn: “Lửa cháy dữ quá, thay đổi hoàn toàn, thiêu cháy như hòn than vậy, ốp điện thoại cũng bị cháy đen…”

Trì Thanh tóm được ba chữ “ốp điện thoại”.

Giải Lâm gắp tôm trong chén cho anh, khẽ hỏi: “Sao thế?”

Trì Thanh: “Hôm qua lúc xem phim… chẳng phải anh vẫn luôn hỏi em vì sao vẫn luôn nhìn tấm ảnh kia sao?”

“Lúc đó em thấy tấm ảnh này có chỗ nào đó là lạ, bây giờ nhớ ra rồi, là ốp điện thoại.”

“Ốp điện thoại?”

Trì Thanh nhớ đến tấm ảnh hiện trường kia.

Trên ốp điện thoại cháy đen ở bên cạnh người chết có in một hình vẽ gồ lên, bởi vì đã phai màu, lại chịu nhiệt nên hình dạng cũng khác với trước đó. Vậy nên anh không nhớ ra ngay, chỉ cảm thấy chỗ nào đó kỳ lạ.

Một lát sau, Trì Thanh nói: “Ảnh trên ốp điện thoại của người chết, em từng nhìn thấy.”

Người dạo này Trì Thanh gặp chỉ có vài người.

Anh nói xong, Giải Lâm lập tức nhận ra là ai: “Em nói là…”

Hai người họ đều hiểu, những người khác thì nghe không hiểu: “Ai hả?”





Cùng lúc đó giờ nghỉ trưa, Nhậm Cầm lén chạy qua cửa hàng tiện lợi ở bên cạnh để tìm Dụ Lam tám chuyện.

“Chào mừng quý khách!” Bên trong có một nữ sinh hơi mập cười nói.

Người đứng ở quầy thu ngân rõ ràng không phải Dụ Lam.

Nhậm Cầm: “Xin chào, hôm nay Dụ Lam không có ca trực sao?”

Nụ cười của cô gái hơi mập tắt ngúm, sắc mặt không tốt nói: “… Cô tìm cô ấy à?”

“Cũng không biết cô ấy bị gì. Hôm nay vốn dĩ là ca trực của cô ấy, cuối cùng đến giờ mở cửa buổi sáng chẳng thấy đến, lại không liên lạc được. Cửa hàng trưởng tạm thời gọi tôi về làm thay, hôm nay tôi vốn còn hẹn người…”

Cô gái cằn nhằn một hồi, vốn dĩ là ngày nghỉ của cô nhưng lại bị kéo đến làm việc, khó tránh thấy không vui.

Cô nói xong lại hỏi Nhậm Cầm: “Cô là bạn của cô ấy à? Vậy cô liên lạc với cô ấy được không?”

Nhậm Cầm thấy hơi kỳ lạ, cô lắc đầu: “Tôi gửi tin nhắn cho cô ấy, hôm nay vẫn chưa trả lời nữa nên tôi mới qua đây xem.”

Nhậm Cầm nói xong, ánh mắt nhìn trúng ốp điện thoại của cô gái hơi mập: “Ế, ốp điện thoại này của cô rất giống với cái của Lam Lam.”

Dụ Lam thông minh khéo tay, ốp điện thoại là cô dùng đất sét làm ra, tự nặn cho ốp điện thoại tự làm của mình một chú gấu màu vàng sống động. Trước đây Dụ Lam từng nói, bỏ đất sét vào trong lò nướng làm nóng lên sau đó lấy ra thì cảm giác khá giống với ốp mua ngoài tiệm.

Cô gái hơi mập nói: “Ốp điện thoại này là trước đây cô ấy tặng tôi.”

Nhậm Cầm nhìn cái ốp làm từ đất sét kia một hồi: “Lần sau tôi cũng muốn cô ấy tặng tôi một cái.”



“Dụ Lam.”

Sau khi nói ra cái tên này Trì Thanh lại giải thích: “Mấy ngày trước từng gặp, cô ấy đến nhà tôi đón mèo.”

Trước đây Quý Minh Nhuệ từng nói con mèo này xui xẻo tám kiếp mới rơi vào trong tay Trì Thanh.

Không ngờ chuyển đến nhà mới chưa bao lâu thì chủ nhân mới lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Quý Minh Nhuệ chợt đứng bật dậy, móc điện thoại ra gọi điện cho người phụ trách vụ án hỏa hoạn. Trước khi điện thoại được kết nối, anh ta hỏi lại lần nữa: “Ông chắc là cô ấy sao? Lan nào cơ, hoa lan à?”

“Lam, ghép từ hai chữ sơn phong.” (*Lan mà Quý Minh Nhuệ nói là 兰 đọc giống với Lan 岚, đều là lán)

Sau khi có nhân vật mục tiêu thì làm nghiệm chứng thân phận người chết tiện hơn nhiều.

Trong lúc Quý Minh Nhuệ gọi điện thoại, Giải Lâm lại chợt đặt đũa xuống.

“Em nghĩ… thành phố Hoa Nam chúng ta có nhiều người họ Dụ không?”

“Học sinh lớp 10a1 kia cũng họ Dụ. Nếu như anh nhớ không lầm, có phải cậu ta tên Dụ Dương không?”



Buổi trưa, trong trường có rất nhiều học sinh ra ngoài ăn cơm. Cảnh sát vẫn đi theo hai nam sinh có thể có liên quan đến vụ án.

Bách Chí Hành thấy phiền không chịu được: “Chẳng phải nói là tôi nói cho mấy chú biết thì mấy chú sẽ không đi theo tôi nữa sao? Cảnh sát sao cũng lừa gạt vậy?”

Cảnh sát ngầm: “Trong vài tình huống cần thiết, có thể áp dụng vài mánh khóe đặc biệt.”

Bách Chí Hành: “…”

Hai người đi dọc theo con đường nhỏ ngoài trường, vào một quán net.

Cảnh sát ngầm: “Cậu lại trốn học à?”

Bách Chí Hành: “Không còn chỗ nào đi, đi học thì nhàm chán. Tuy bây giờ quán nét cũng không còn thú vị nhưng trong hai cái tệ thì lên mạng vẫn tốt hơn.

Cảnh sát ngầm: “…”

Một bên khác, cảnh sát đi theo Dụ Dương có tâm trạng khá tốt.

Dụ Dương mở miệng là gọi chú cảnh sát: “Chú cảnh sát, buổi trưa mấy chú giải quyết thế nào? Nếu chú cứ phải đi theo cháu như này, giờ cháu tìm quán ăn rồi chúng ta cùng ăn nhé?”

Cảnh sát mỉm cười, trong lòng thích thằng nhóc này: “Không sao, chúng ta ăn chút bánh mì là được. Chẳng phải cháu còn phải về nhà xem chị cháu sao? Cháu nói cô bé ấy mãi không trả lời tin nhắn của cháu. Giờ nghỉ buổi trưa chỉ có nửa tiếng, cháu vẫn nên mau về nhà đi. Với lại, chú cũng không đói lắm.”

Tiết buổi sáng cuối cùng của Dụ Dương là môn thể dục, bởi vì chơi bóng rổ ra mồ hôi nên thay bộ quần áo khác, tướng mạo sáng sủa: “Vâng, vậy thì vất vả cho chú rồi.”

“Chị cháu bao nhiêu tuổi?”

“Chị ấy lớn hơn cháu ba tuổi.”

“…”

Hai người vừa đi vừa nói, sau khi bước xuống xe buýt, đi qua một con đường thì tới tiểu khu Dụ Dương ở.

Dụ Dương về đến nhà, bật đèn lên gọi: “Chị ơi?”

Cậu ta lại mở cửa phòng ngủ gọi một tiếng: “Chị? Chị ơi, chị có nhà không?”

Nhưng trong căn phòng trống rỗng chẳng có một ai. Cái chăn màu nhạt được gấp gọn gàng, không có dấu vết có người từng ngủ. Mỹ phẩm bày lung tung trên bàn trang điểm.

Chỉ có một con mèo bước ra từ dưới bàn trang điểm, khẽ kêu vài tiếng “meo”.

Khay cơm của nó trống không, không có ai đổ thức ăn cho nó.

Dụ Dương đứng ở cửa phòng, cảm thấy mí mắt phải nháy không kiểm soát được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui