Nhân Cách Nguy Hiểm

Dịch: LTLT

“Bíp.”

Âm thanh này đập thật mạnh vào tai của tất cả mọi người.

Tập hồ sơ kia yên lặng nằm trên bàn.

Người chết Dụ Lam.

Tài khoản weliao sử dụng lúc còn sống là tài khoản mà em trai Dụ Dương từng dùng trước đó: yuy…

Thẩm Tinh Hà rõ ràng sững sờ trong giây lát. Ánh mắt cậu ta xuyên qua thấu kính, rơi trên dòng chữ cái quen thuộc. Cậu ta chỉ nhìn thấy nửa phần đầu, chữ cái sau “yuy” lại bắt đầu mờ đi. Cậu ta nhìn chằm chằm vào vùng sáng mơ hồ đó rất lâu, đến khi cậu ta nháy mắt, chỗ mơ hồ đó mới dần dần biến mất.

Thẩm vấn một người giống như tốn thời gian và sức lực cạy một cái vỏ trai không có kẽ hở nào.

Cảnh sát thấy lúc này khó khăn lắm mới cạy ra được một khe hở, đương nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng.

Ánh mắt sắc bén của cảnh sát khóa chặt ở trên người thiếu niên trước mặt: “Ba tháng trước, cô ấy quen được một người bạn trên mạng. Cô ấy nghĩ rằng đối phương là người theo đuổi em trai mình, nhưng lại nhanh chóng phát hiện giới tính thật của đối phương. Cô ấy sợ đối phương tổn thương nên cẩn thận duy trì thân phận “em trai”. Cậu thật sự không biết cô ấy sao?”

Thẩm Tinh Hà mở miệng: “Tôi…”

Cậu ta còn chưa nói xong, vào lúc này, tất cả các đoạn sóng trên máy tính được nối với máy phát hiện nói dối đều đang chuyển động lên xuống như điên, không có chút quy luật nào. Ngay sau đó, toàn bộ điện đồ trên màn hình đều chuyển thành đường màu đỏ nguy hiểm. Không chỉ nhịp tim của Thẩm Tinh Hà mất cân bằng mà ngay cả hô hấp, mạch đập của cậu ta… tất cả đều mất khống chế.

Trong phòng quan sát, mọi người đều đang nhìn đường màu đỏ tràn ngập màn hình không lên tiếng.

Nhưng ngay cả người hoàn toàn không có hệ thống tiếp nhận cảm xúc như Trì Thanh cũng đã bắt được một chi tiết: “Có phải vừa rồi… cậu ta khóc không?”

Tuy bọn họ không nhìn thấy một giọt nước mắt nào.

Dù Thẩm Tinh Hà chỉ chớp mắt một cái.

Tất cả mọi người đều đang tập trung tinh thần chờ tiếng “bíp” tiếp theo.

Nhưng bọn họ không chờ được.

Bởi vì Thẩm Tinh Hà cụp mắt nhìn xuống, cậu ta ngồi trong căn phòng thẩm vấn chật hẹp, nói câu nói thật duy nhất: “Tôi là người mấy chú muốn tìm.”

Advertisement

Giây tiếp theo, cậu ta nói tiếp: “Người là do tôi giết.”

Quý Minh Nhuệ nghi ngờ có phải bản thân mình nghe lầm không: “Cậu ta nhận tội rồi à?”

“Sớm biết hồ sơ của Dụ Lam có tác dụng như thế, từ đầu đã ném trước mặt cậu ta, vụ án này đã phá xong lâu rồi! Không cần giày vò lâu như thế.”

Lần thẩm vấn này rất quan trọng, nhưng mong đợi của bọn họ đối với lần thẩm vấn này cũng chỉ là mong có thể tóm được vài sơ hở từ lời nói của Thẩm Tinh Hà, để bọn họ gần với chân tướng hơn.

Hiện tại chưa có bất cứ chứng cứ xác thực nào đủ để xác nhận là cậu ta, bản thân Thẩm Tinh Hà cũng biết rõ chuyện này, cậu ta không có lý do nhận tội.

Bọn họ nghĩ rằng Dụ Lam nhiều nhất cũng chỉ là điểm đột phá, không ngờ rằng lại là một đường phòng tuyến của Thẩm Tinh Hà, vừa đánh trúng đã lập tức rã đám.



Sau khi nhận tội, Thẩm Tinh Hà bị chuyển đến một căn phòng khác. Đèn pha và máy theo dõi nhắm thẳng vào cậu ta.

Người ngồi đối diện cậu ta từ một người đã biến thành bốn người.

Trì Thanh với Giải Lâm ngồi bên cạnh Quý Minh Nhuệ, quan sát Thẩm Tinh Hà.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ vẫn luôn cách một đường dây mạng không có thực truy xét tung tích của cậu ta. Hiện tại người này bước ra khỏi thế giới mạng, đang ngồi trước mặt bọn họ.

Cảnh sát hỏi: “Cậu nói là cậu giết người, vậy cậu giết thế nào? Vì sao lại giết bọn họ?”

Sau một khoảng im lặng rất lâu, Thẩm Tinh Hà chậm rãi nói: “Nếu các chú có thể tìm ra tôi, chắc cũng đã tra được chuyện của em trai tôi rồi.”

“Lúc Tinh Châu xảy ra chuyện, tôi không ở thành phố Hoa Nam, không được nhìn di thể của em ấy. Nhưng tôi nghe thấy cảnh sát nói em ấy vì chuyện gia đình nên uất ức tự sát. Lúc đó tôi đã biết chuyện này không thể nào.”

“Không ai hiểu em ấy hơn tôi. Ngoại trừ tôi cũng không có ai hiểu em ấy cả. Tuy tính cách em trai tôi hướng nội, nhưng thằng bé không yếu đuối.”

Lúc nhắc đến em trai Hứa Tinh Châu, ánh mắt Thẩm Tinh Hà rất dịu dàng. Giống như cậu ta đang nhìn thấy Hứa Tinh Châu thời thơ ấu, đi theo sau cậu ta, gọi cậu ta là “anh trai”.

Tính cách hai anh em trái ngược nhau, Hứa Tinh Châu vừa nhạy cảm vừa dịu dàng, vẻ ngoài thanh tú. Lúc còn nhỏ, ba mẹ dẫn bọ họ đi chơi, có rất nhiều người nghĩ rằng đây là em gái cậu ta.

Bởi vì nguyên nhân gia đình, ba mẹ không hoàn thành trách nhiệm, trong nhà thường xuyên xảy ra cãi vã nên Thẩm Tinh Hà là anh trai đã trưởng thành khá sớm. Từ rất sớm cậu ta đã biết bản thân phải xử lý vấn đề trong nhà, cũng phải chăm sóc cho em trai nhỏ hơn mình một tuổi.

“Từ hồi còn rất nhỏ, gia đình chúng tôi luôn cãi nhau. Chuyện này rất dễ hiểu, dù sao cũng có rất nhiều người kết hôn, lập gia đình không phải để yêu thương nhau mà có rất nhiều nguyên nhân khác. Em trai tôi từ nhỏ đã là một người vô cùng nhạy cảm. Thành tích em ấy rất xuất sắc, nhưng tính cách lại hướng nội, lúc gặp chuyện tủi thân sẽ trốn sau rèm cửa sổ lén lút khóc, khóc xong sẽ giả vờ mình không có khóc.”

Hứa Tinh Châu lúc còn nhỏ không muốn anh mình lo lắng, nhưng không ngăn được suy nghĩ chu đáo của Thẩm Tinh Hà.

Sau đó, Hứa Tinh Châu phát hiện tên côn đồ ngày nào tan học cũng chặn đường cậu đòi tiền tiêu vặt hễ thấy cậu đều đi đường vòng; bạn học ngang nhiên chửi chửi cậu “con gái khóc nhè” ở trên lớp ngày hôm sau đã xin lỗi cậu.

Sau khi ba mẹ li hôn, hai anh em đành phải tách ra hai nơi. Trước khi Thẩm Tinh Hà đi, Hứa Tinh Châu nói với cậu ta: “Anh, em có thể tự bảo vệ bản thân. Em còn muốn làm bác sĩ nữa. Sau này, em sẽ “bảo vệ” rất nhiều người.”

Sự tan vỡ của gia đình bọn họ không phải diễn ra trong một sớm một chiều.

Chuyện này không đả kích Hứa Tinh Châu lắm.

Lúc đầu, hai anh em liên lạc rất thường xuyên, nhưng vì trường của Thẩm Tinh Hà quản lý quá nghiêm khắc, lại thường xuyên tham gia các hoạt động thi giải, sau đó tần suất hai người liên lạc cũng ít đi rất nhiều. Khoảng thời gian này quả thật Hứa Tinh Châu đã trưởng thành. Mấy tháng trước khi cậu mất, suy nghĩ thấu đáo như Thẩm Tinh Hà cũng không phát hiện ra cậu có bất cứ điều gì bất thường.

Điều duy nhất có thể nói là bất thường chỉ có tối hôm nọ, Hứa Tinh Châu thu hồi một tin nhắn.

“Lúc đó là một tháng trước khi Tinh Châu mất. Khi ấy tôi đang chuẩn bị cho cuộc thi, 3 giờ sáng thấy tin chưa đọc, bấm vào thì đã bị thu hồi rồi.”

Thẩm Tinh Hà trả lời một dấu chấm hỏi:?

Hôm sau, Hứa Tinh Châu nói: Không có gì đâu ạ.

– Chỉ là có một câu không giải được.

– Định gửi cho anh xem thử, nhưng thấy có hơi mất mặt nên thu hồi rồi.

Cuối cùng Hứa Tinh Châu nói:

– Không cần anh lo, em có thể tự giải ra được!

Thỉnh thoảng Hứa Tinh Châu sẽ làm những chuyện trẻ con như này.

Phải nói rằng, mạng internet là một phương thức che giấu cảm xúc của đối phương rất tốt, dễ dàng giả vờ không có chuyện gì. Nếu như hai người gặp mặt nhau nói chuyện này, nhất định Thẩm Tinh Hà nhận ra được điều kỳ lạ. Nhưng Thẩm Tinh Hà khi ấy chỉ nhìn những lời nói trẻ con này mỉm cười, đặt điện thoại sang bên cạnh, tiếp tục giải đề thi.

Một tháng sau, một hôm cậu ta tan học về nhà thì biết được tin Hứa Tinh Châu mất.

“Nhà trường vừa gọi về, em trai con tự sát ở ký túc xá.”

Sự việc gần giống với suy đoán của bọn họ, nhưng bọn họ không biết vì sao lại liên quan đến những người đã chết kia: “Vậy là cậu nghi ngờ cái chết của em trai mình có điều kỳ lạ? Cậu có chứng cứ không?”

Thẩm Tinh Hà nói: “Có một quyển nhật ký.”

“Nhật ký?” Cảnh sát truy hỏi, “Tìm thấy ở đâu?”

“Ở trong sách giáo khoa của em ấy.”

Căn phòng ký túc của Hứa Tinh Châu sau khi cậu mất thì bị nhà trường khóa lại. Học sinh hai căn phòng bên cạnh đều đổi sang phòng khác. Nhà trường cấm học sinh ra vào căn phòng ký túc từng xảy ra chuyện, cũng không ai dám đến gần. Quần áo, sách vở ở lớp học và phòng ký túc có liên quan đến Hứa Tinh Châu đều được đóng gói gửi cho phụ huynh.

Tối hôm đó, Thẩm Tinh Hà ngồi nhìn túi đồ rất lâu. Sau đó cậu ta lấy từng món đồ của Hứa Tinh Châu ra, đặt gọn gàng vào tủ.

Sau khi đặt hết đồ, chỉ còn lại một cái balo lớn màu xám.

Thẩm Tinh Hà chậm rãi mở khóa kéo balo.

Ánh mắt cậu ta lướt qua chữ viết quen thuộc trên quyển sách.

Hứa Tinh Châu đi học rất nghiêm túc, ghi chép cũng rất có thứ tự. Bọn họ sắp có một đợt kiểm tra nhỏ, Hứa Tinh Châu còn đặc biệt chuẩn bị một bộ đề mẫu để luyện tập, liệt kê ra những kiểu đề dễ ra trong đề kiểm tra.

Lúc lật đến quyển sách cuối cùng, trong sách rơi ra một quyển vở rất mỏng, Thẩm Tinh Hà sửng sốt.

Dòng chữ đầu tiên ở trang đầu tiên viết rằng: 11/2/2020

Thẩm Tinh Hà nhận ra đây là một quyển nhật ký.

Trực giác nói cho cậu ta biết, trong quyển nhật ký này có lẽ có nội dung mà tối đó Thẩm Tinh Hà thu hồi.

Chỉ là lúc này, cậu ta vẫn chưa biết sự thật còn tàn khốc hơn cậu ta nghĩ rất nhiều.

Quyển nhật ký này bắt đầu từ một câu trông rất tốt đẹp.

11/2/2020.

Mình tỏ tình với cậu ấy rồi.

Nghe đến đây, Trì Thanh nhíu mày, hình như anh đã nghe lời tỏ tình này ở đâu rồi. Nghĩ một lúc, anh chợt nhớ ra, lúc đầu Dụ Dương từng nói một câu như thế: “… Có người thích cháu.”

“Ai?”

“Hứa Tinh Châu.”

Trì Thanh đang suy nghĩ, phát hiện găng tay bên trái bị kéo xuống một chút.

Anh quay đầu sang, thấy một tay Giải Lâm đang cầm bút mực đen, tay còn lại không biết đã lén duỗi xuống bàn từ lúc nào, có lẽ là muốn nói chuyện với anh nên đưa tay tháo găng tay anh ra.

Đầu ngón tay của hắn thử luồn vào trong lớp vải màu đen, dụi qua lòng bàn tay Trì Thanh, sau đó hai ngón tay hơi khép lại, kéo găng tay màu đen anh đang đeo xuống từng chút một.

Tay Trì Thanh tiếp xúc trực tiếp với không khí lành lạnh, sau đó lại bị lòng bàn tay ấm áp nắm lấy.

Anh nhìn hắn một cái.

Giải Lâm mặt bình tĩnh, biết Trì Thanh có thể nghe thấy:

[Anh nắm kệ anh, em nghe của em đi.]

Trì Thanh: “…”

Hắn nắm như này thì sao anh còn nghe được.

Trước mặt Trì Thanh cũng có một cây bút với vài tờ giấy để ghi chép. Anh cầm bút lên, dùng ngòi bút chỉ Thẩm Tinh Hà.

Giải Lâm: [Không cần, sắp biết đã xảy ra chuyện gì rồi.]

Từ sau khi nói đến nhật ký của em trai, Thẩm Tinh Hà bắt đầu im lặng. Rõ ràng, nội dung trong quyển nhật ký rất khó diễn đạt thành lời.

[Chỗ nào dễ phát tán “tin đồn” nhất?]

[Có rất nhiều đáp án, nhà trường chắc chắn là một trong số đó.]

Huống hồ, chuyện này không phải tin đồn, mà là sự thật.

Hứa Tinh Châu là một học sinh chuyển trường có thành tích đứng đầu. Dụ Dương lại là thiếu niên rạng rỡ mà phần lớn học sinh trong lớp đều có thiện cảm. Khi hai người này họp thành một nhóm, học sinh trong trường sẽ đánh giá bọn họ thế nào?

Thẩm Tinh Hà không tiếp tục trần thuật nguyên văn trong nhật ký nữa, chỉ nói tổng kết: “Cậu học sinh tên Dụ Dương đó bình thường rất quan tâm em ấy, hay nói đùa “Tinh Châu của chúng ta”. Sau khi Tinh Châu tỏ tình với cậu ta, qua mấy ngày thì một lần nghỉ giữa tiết, Vương Viễn bỗng nhiên tìm cậu ta.”

Vương Viễn nhìn chằm chằm Hứa Tinh Châu một tiết học.

Ánh mắt kỳ lạ, Hứa Tinh Châu chỉ coi như cậu ta lại muốn gây sự, lúc đầu không để ý.

Cho đến khi nghỉ giữa tiết, lúc đi ngang qua cậu, Vương Viễn cố tình đụng vào bàn Hứa Tinh Châu, sau đó cúi xuống nói bên tai cậu: “Mày thích con trai hả?”

Chỉ một câu nói, từ ngày đó, ác mộng của Hứa Tinh Châu bắt đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui