Nhân Cách Nguy Hiểm

Dịch: LTLT

Tuy đang ở đồn cảnh sát chờ mệnh lệnh nhưng Quý Minh Nhuệ cũng bị kẻ xúi giục phạm tội bất ngờ ngoi lên khỏi mặt nước làm hoảng sợ đến chảy mồ hôi lạnh.

Anh ta nghe xong cuộc điện thoại, sau khi cúp máy thì rơi vào trầm tư.

Ai có thể nghĩ rằng vụ án đã kết thúc rồi, nhưng sau lưng còn ẩn giấu một người chứ?

Loại người xúi giục phạm tội này, nói là ác ma cũng không quá đáng.

Quý Minh Nhuệ không kìm được mà nghĩ, kẻ đó là ai?

Vì sao kẻ đó muốn làm việc này?

Thậm chí kẻ đó còn không dặn dò các “tín đồ” của mình che giấu thân phận của bản thân.

Chẳng lẽ kẻ đó đang chờ ngày tự bại lộ?



Quý Minh Nhuệ càng ngày càng thấy ớn lạnh.

Nghĩ đến đây, anh ta dựa vào thông tin hiện có bắt đầu kiểm tra vị trí địa lý của tất cả nhà thờ ở thành phố Hoa Nam: “Tổng cộng có sáu chỗ.” Anh ta nói, rút ra một tấm bản đồ thành phố Hoa Nam từ trong xấp hồ sơ bên cạnh, “Chắc là mấy vị trí này…”

Anh ta dùng bút đỏ khoanh sáu vị trí trên bản đồ, sau đó gọi điện cho Trì Thanh: “Bên mấy anh đã hỏi xong chưa? Vị trí cụ thể của nhà thờ có biết rõ không? Bây giờ tôi đến đó.”

Người bình thường ngồi mặt đối mặt với tội phạm giết người liên hoàn tàn bạo ít nhiều cũng sẽ có hơi e ngại, nhưng mà trong phòng lại không có cửa kính ngăn cản.

Một cảnh sát đứng ở cửa phòng luôn lo lắng trong phòng sẽ xảy ra tai nạn gì đó.

Dù sao anh ta nghe nói tội phạm này là do hai vị cố vấn cùng nhau bắt vào đây, ngày tháng trong tù không dễ sống, vốn dĩ những tội phạm này có không ít vấn đề tâm lý, lỡ như sau khi nhìn thấy trợ lý Trì lại nổi cơn giận, không kiềm chế được bản thân…

Cảnh sát quan sát chặt chẽ nhất cử nhất động trong phòng.

Ngay sau đó phát hiện tình hình lại trái ngược.

Rõ ràng là Chu Chí Nghĩa sợ hãi người họ Trì này.

Mỗi lần gã nhìn thấy Trì Tranh là sẽ nhớ đến cái đêm chuẩn bị gây án… Người đàn ông yên tĩnh nằm bên cạnh gã, và cả cái tên cười tủm tỉm mai phục dưới giường…

Sau khi hỏi gần xong, Trì Thanh nhận được cuộc gọi của Quý Minh Nhuệ: “Nhà thờ nào?”

Trì Thanh nhìn Chu Chí Nghĩa.

Chu Chí Nghĩa thành thật trả lời: “Phía Nam thành phố, nhà thờ gần trung tâm thương mại.”

Quý Minh Nhuệ đã đánh dấu một hình tam giác màu đỏ lên nhà thờ ở phía Nam thành phố, đang định cúp điện thoại lái xe đến thì điện thoại bàn lại reo lên “reng reng reng”.

“Hiểu Lan, nghe điện thoại giùm với, tôi có việc phải ra ngoài một chuyến.”

Tô Hiểu Lan hiểu ý, nghe điện thoại: “A lô? Đây là đồn cảnh sát Vĩnh An.”

Mấy giây sau, cô ngạc nhiên hét lên: “Cái gì?”

Trong lúc hét ra câu nói này, cô kéo tay đang cầm chìa khóa xe của Quý Minh Nhuệ lại, đè thật mạnh cổ tay Quý Minh Nhuệ lên mặt bàn.

Quý Minh Nhuệ hai mắt ngây ra: “… Bà làm gì vậy? Luyện tập thuật bắt tóm mới học gần đây hả?”

“Nếu như thật sự như thế thì kỹ thuật này của bà thật sự có hơi tiến bộ đó. Dùng thêm chút sức thì hôm nay chắc tôi không lái được chiếc xe này rồi.”

Sắc mặt Tô Hiểu Lan nghiêm túc, cô để ống nghe đang cầm trên tay xa ra một chút, trầm giọng nói: “Nhà thờ cháy rồi.”

Quý Minh Nhuệ không kịp phản ứng ngay lập tức: “Cái gì cháy?”

“Nhà thờ.” Tô Hiểu Lan lặp lại, “Nhà thờ phía Nam thành phố, có người phóng hỏa.”

Trước khi đến Giải Lâm và Trì Thanh không biết chuyện nhà thờ bị cháy, chuyện quá khẩn cấp, Quý Minh Nhuệ hoàn toàn không kịp thông báo cho bọn họ.

Xe chạy được nửa đường, hai người tự phát hiện ra.

“Con đường này kẹt xe hơn lúc thường.” Giải Lâm nói, “Không bình thường lắm, theo lý mà nói thì nơi này không phải khu vực xảy ra tai nạn giao thông cao, radio xe tải cũng không thông báo về tai nạn đường bộ nào. Xe không nên chạy chậm như thế.”

“Có mang điện thoại không?” Giải Lâm hỏi Trì Thanh đang ngồi ở ghế phụ, “Mở tin tức hoặc là weibo, tìm kiếm quanh đây.”

Trì Thanh tháo găng tay ra.

Ngay sau đó phát hiện trong tin tức gần đây không thoát khỏi bốn chữ: Nhà thờ bị cháy.

“Bùm!”

Thế lửa lan theo gió không ngừng mở rộng, ban đầu chỉ có đỉnh tháp ở chính giữa bốc khói dày đặc, thế lửa nhanh chóng lan ra hai bên, khói đen cuồn cuộn bay cao hơn đỉnh tòa tháp trắng.

Nhà thờ cháy còn dữ dội hơn tòa nhà trước đây nhiều, giống như một bức bích hoạt “chịu khổ” khác. Đỉnh tháp trắng toát bốc lên khói mù bị hun thành màu đen, giống như nhà thờ này vốn được xây trong lửa đốt vậy.

Thế lửa quá lớn, dù lính cứu hỏa đã đến liền thì thế lửa vẫn không ngừng tăng lên.

Nhóm Quý Minh Nhuệ đứng quanh xe cảnh sát đậu bên đường, ven đường được giăng dây cảnh giới rất dài, còi xe cảnh sát vang lên bốn phía.

Thấy Giải Lâm với Trì Thanh xuống xe, Quý Minh Nhuệ nói: “Mới nghe quần chúng gọi điện báo án, vội vàng chạy đến đây, quên báo cho hai người.”

Trì Thanh nhìn ngọn lửa.

Đứng gần, nhiệt độ ngọn lửa giống như sóng nhiệt đập vào mặt.

“Kẻ đó” như biết được bọn họ đã tra ra nhà thờ, một giây trước bọn họ mới xác nhận vị trí cụ thể của nhà thờ, giây sau nhà thờ đã xảy ra chuyện.

Giải Lâm hỏi: “Trước khi mấy cậu đến, lính cứu hỏa đã đến rồi à?”

“Phải, đến được một lúc rồi.”

“Vậy cuộc gọi đó thật sự là “quần chúng” báo sao?”

Nghe thấy câu này, Tô Hiểu Lan nghe điện thoại cũng sửng sốt.

Bên cạnh vòng cách ly là đám đông quần chúng đang vây quanh, những người này chỉ lo cầm điện thoại quay hình đăng lên mạng xã hội, dù không cầm điện thoại thì cũng mải lo tiếc nuối: “Sao đang yên đang lành lại cháy rồi? Tiếc quá, nhà thờ xây đẹp như thế bị cháy thành như này…”

Một số ít tín đồ chạy đến chắp tay lại, trong miệng đọc “amen”, cho rằng trận lửa lớn này tượng trưng cho tai họa.

Về cơ bản chẳng có ai còn muốn gọi điện báo án cho 110 trong tình huống lính cứu hỏa đã đến hiện trường.

Vậy thì người vừa rồi gọi điện thoại…

“Là một người đàn ông” Tô Hiểu Lan nhớ lại, “Tuổi tác chắc không quá ba mươi, nghe như cỡ hai lăm hai sáu, giọng nói hơi khàn.”

Trì Thanh vẽ dấu bằng ở từ khóa “giọng nói hơi khàn” cùng với thông tin mà bọn họ mới thu thập được.

Giải Lâm hỏi: “Kẻ đó nói gì?”

Ánh mắt Trì Thanh chuyển đến đám đông ồn ào bên cạnh.

Có lẽ trong mười mấy phút trước, “kẻ đó” đã đứng trong đám người này.

Gã ta vờ như không có việc gì, giống một người vây xem bình thường, lấy điện thoại ra nói: “Cảnh sát à? Nhà thờ cháy rồi, không biết xảy ra chuyện gì. Bình thường có lẽ không nên xảy ra hỏa hoạn nghiêm trọng như thế chứ?”

Giải Lâm nói: “Gã ta không sợ chuyện mình xúi giục người khác phạm tội bị những người này vạch trần, thậm chí sau khi cố ý phóng hỏa còn sợ chúng ta không biết. Tính cách của gã là tính cách chống đối xã hội rất điển hình. Vặn vẹo, ngạo mạn, lại tự đại.”

Mất rất lâu mới khống chế được ngọn lửa.

Trong nhà thờ đã bừa bộn.

“Qua dò xét đơn giản, phát hiện ngọn lửa bắt đầu cháy ở lễ đường trước tiên.”

Bọn họ đẩy cánh cửa lớn của nhà thờ vẫn đang bốc khói ra, bước vào trong. Một chân sâu, một chân cạn, toàn là vũng nước. Nhiệt độ nóng hổi vẫn chưa tan đi. Lễ đường thần thánh bị thay đổi hoàn toàn, hai hàng nến dọc theo hai bên thảm đỏ dài trước kia giờ đã không còn nhìn thấy nữa.

Có thể ngọn nến chính là mồi lửa, đốm lửa rơi xuống thảm đỏ, ngọn lửa quét sạch tất cả.

Nơi treo bức tranh Cuộc khổ nạn của Chúa ban đầu lúc này đã bị hun thành hình vuông vắn, khung tranh cháy đen. Trì Thanh cẩn thận tránh các vũng nước. Đi được vài bước, anh bỗng nhiên cảm thấy có gì đó bất thường, cảnh giác rụt tay vào trong ống tay áo, sau đó lùi lại hai bước.

Cùng lúc này, bức tranh Cuộc khổ nạn của Chúa cháy đen ở chính giữa lễ đường “ầm” một tiếng, rời từ trên tường xuống.

Còn Trì Thanh lùi về sau, vừa vặn lùi vào trong lòng Giải Lâm.

Giải Lâm không sợ, cũng chẳng quan tâm nước bùn văng lên có dính vào người mình hay không. Hắn vô thức mở rộng cánh tay, lúc nghiêng đầu đón lấy Trì Thanh, hắn cười nói: “Chạy cái gì, sao giống con mèo ở nhà thế?”

Trì Thanh: “…”

Giải Lâm: “Không sao, may mà anh đỡ em. Hay là em cố ý đụng vào lòng anh?”

Trì Thanh: “Anh nghĩ nhiều quá.”

Tay Giải Lâm vốn đang đỡ trên vai Trì Thanh, dường như hắn nhớ đến chuyện gì, bàn tay di chuyển xuống dưới, ngừng lại trên eo Trì Thanh một hồi. Hắn khẽ hỏi bên tai Trì Thanh: “Eo còn đau không?”

Quý Minh Nhuệ đi ở phía trước. Anh ta không có ra đa ưa sạch sẽ đặc biệt như Trì Thanh, trên giày dính đầy nước bùn màu xám đen. Nghe thấy câu hỏi của Giải Lâm, anh ta thuận miệng hỏi theo: “Cái gì? Eo ông đau hả?”

Ngón tay Trì Thanh đặt trên tay Giải Lâm, sau đó ngón tay dùng sức gỡ tay Giải Lâm ra.

Chỉ có anh với Giải Lâm biết “eo đau” chỉ việc gì.

Tối hôm đó, Giải Lâm muốn đổi tư thế, hai người đều không thạo, cuối cùng hắn bóp eo Trì Thanh… Eo Trì Thanh vốn nhỏ, suýt nữa thì gãy luôn.

Trì Thanh: “Không đau, cút.”

Giải Lâm còn muốn nói thêm mấy câu, nhưng mà sự chú ý của tất cả mọi người nhanh chóng bị mặt tường trước mặt thu hút.

Sau khi bức vẽ khổng lồ rơi xuống, mặt tường trống một mảng lớn.

Có cảnh sát nhìn bức tường đó, ngơ ngác hỏi: “Đó là cái gì?”

Trên mặt tường có dấu vết chữ viết.

Phần được che phủ bởi bức tranh không bị khói dày đặc ám quá nhiều, thậm chí còn có thể nhìn thấy một chút màu trắng. Trên tường có vài cái tên được viết bằng sơn đỏ. Nét chữ nguệch ngoạc, giống như bút lông không hút đầy nước, vừa khô vừa nhọn bò đầy bức tường.

Bọn họ đều biết những cái tên này.

Tuy chữ viết rất lộn xộn, nhưng dễ dàng nhận ra cái tên đầu tiên gồm hai chữ: Lý Khang.

Phòng hồ sơ của tổng cục lớn như một thư viện. Các vụ án đã kết thúc đều sẽ hóa thành một chồng hồ sơ dày, niêm phong ở nơi này. Dù người bị hại đã qua đời, hung thủ đã sa lưới, có lẽ phần lớn vụ án trong những tội án này sẽ không ai nhớ đến.

Nơi này đã cất giữ tất cả hồ sơ tội phạm trong thành phố Hoa Nam gần mấy chục năm nay.

Hồ sơ tội phạm được phân loại dựa theo thời gian xảy ra và tính chất của vụ án. Bắt đầu từ vụ án giết mèo, hồ sơ của mấy vụ án đều liên tiếp nhau. Bìa hồ sơ đầu tiên ghi thời gian vụ án xảy ra, bên dưới thời gian là tên hung thủ được viết bằng nét chính Khải: Lý Khang.

Hai chữ “Lý Khang” này gần như chồng lên nhau.

Nhưng lại khác với Lý Khang trên hồ sơ, “Lý Khang” trên bức tường trắng của nhà thờ bị kẻ nào đó dùng sơn đỏ vẽ một dấu chéo vô cùng khoa trương.

Ngoại trừ Lý Khang, còn có vài cái tên bọn họ quen thuộc, Chu Chí Nghĩa… Thẩm Tinh Hà…

Mỗi một cái tên đều bị đánh một dấu “X” thật to.

Chữ “X” này được vẽ như đây là một bảng xếp hạng trò chơi, những người bên trên đều đã bị loại.

Ở cái tên cuối cùng, còn có một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, rõ ràng là lời chào hỏi với bọn họ mới được thêm vào.

Đó là hai chữ cái tiếng Anh:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui