Dịch: LTLT
Chờ tiếng bước chân đó đi mất, cửa ra vào bị đóng lại kêu một tiếng ầm thật to. Bắt đầu từ lúc ấy, cánh cửa này chưa từng mở lại cho đến ngày Trì Thanh rời khỏi đây.
Giải Lâm: “Sau khi vào thì anh bị nhốt trong một căn phòng. Căn phòng đó chỉ có một đứa trẻ, cậu ta vừa nói mình ở trường nào thì anh đã biết tên cậu ta rồi. Trong hồ sơ vụ án có ghi chép về cậu ta. Anh hỏi cậu ta rất nhiều chuyện, nhưng tinh thần của cậu ta đã không còn bình thường nữa.”
Người cùng phòng trước đây bị kéo ra ngoài, sau một đợt tiếng kêu thảm thiết thì không còn hơi thở. Dù là ai thì cũng không chịu đựng nổi.
Lúc đó Giải Lâm đã bấm lỗ tai, tuy không hay đeo bông tai nhưng hôm đi vào nơi này, tai phải của hắn đeo một bông tai màu đen… Chỉ có hắn với Giải Phong biết, thực ra bông tai kia là thiết bị định vị.
Kỳ thực, một học sinh mười mấy tuổi đeo bông tai không phải là chuyện thường gặp.
Tên kia cũng từng nghi ngờ: “Trên tai của mày là thứ gì?”
May là Giải Lâm có gương mặt kia.
Hắn đưa tay sờ tai mình: “Bạn gái tặng.”
Hắn tùy tiện phát biểu như “trai tồi”: “Người như tôi ở trong trường có rất nhiều nữ sinh theo đuổi, cũng từng hẹn hò không ít. Người hẹn hò lần này tôi cũng khá thích, quà cô ấy tặng tôi vẫn luôn mang theo trên mình… Nhưng mà tôi cũng không thể xác định mình sẽ thích cô ấy bao lâu, cần tháo ra à? Tuy có hơi tiếc nhưng cũng không sao, dù gì vẫn còn có cô gái tiếp theo.”
“…”
Bông tai màu đen đeo trên người Giải Lâm cũng không kỳ lạ chút nào. Mặc dù hắn mặc một bộ đồng phục gọn gàng sạch sẽ, nhưng đứng ngay cổng sắt, một tay hắn đút vào trong túi quần, lưng dựa vào cửa, mặt mày lười nhác, trong ánh mắt đào hoa hơi xếch lên đều là sự ngả ngớn, trông có vẻ là như vậy thật.
Đây cũng là nguyên nhân Giải Lâm muốn vào.
Thiết bị định vị có lẽ không có tác dụng mấy khi ở đây, phía cảnh sát không điều tra ra được chút manh mối nào. Có thể nơi này có lắp thiết bị làm nhiễu tín hiệu nào đó, nhưng chỉ cần hắn nghĩ cách đưa thiết bị định vị này ra bên ngoài…
Giải Lâm biết kế hoạch này rất khó thực hiện.
Nên hắn cần một “đồng minh”.
Chỉ dựa vào một mình hắn thì không làm nổi việc này.
Người đầu tiên hắn tìm là đứa trẻ ở cùng phòng với hắn, nhưng hắn còn chưa thể nói hết câu: “Tôi có một kế hoạch, cậu…”
Câu nói của Giải Lâm bị đứa trẻ cùng phòng ngắt lời, đứa trẻ đó rúc vào trong góc, trong căn phòng đã có mùi lạ.
Mắt cậu ta giống như ngọn đèn led màu đen, đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào bức tường sau lưng Giải Lâm, không nháy mắt nói: “Cậu là ma.”
Giải Lâm: “Ma gì?”
“…”
“Cậu đang nói chuyện với ai vậy?”
“Suỵt.” Con ngươi của đứa trẻ đó nhìn láo liên xung quanh, “Hắn ta quay lại rồi.”
Đứa trẻ đó thỉnh thoảng lại phát bệnh, ngón tay vô thức cào lên mặt tường màu xám bên cạnh, móng tay đã bị cào sắp tróc da thịt rồi. Trên bức tường màu xám lưu lại từng vết máu đỏ, bụi tường rơi xuống lả tả. Cậu ta vừa cào vừa nói: “Tôi lại nhìn thấy hắn ta rồi, hắn ta quay lại, có phải muốn đưa tôi đi cùng không?”
Ngón tay của đứa trẻ đó bỗng nhiên dùng sức, móng tay cào lên mặt tường phát ra một tiếng chói tai.
Vẻ mặt cậu ta trở nên dữ tợn: “Không! Tôi phải sống sót, tôi nhất định phải sống sót. Tôi không muốn chết.”
Mẹ nó là một tên điên.
Tinh thần không bình thường lắm.
Giải Lâm nhíu mày cậu ta, đằng sau là cánh cửa sắt bị khóa, cả căn phòng tồi tàn hết sức, trong phòng còn có một kẻ thần kinh. Hắn thở dài nói thầm trong bụng, thực hiện được kế hoạch này e rằng còn khó khăn hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Mấy ngày sau, hắn thử thông qua cách gõ tường để liên lạc được với người ở mấy căn phòng xung quanh, nhưng giống hệt nhau, đều không có tin tức.
Không ai còn lòng dạ quan tâm đến tiếng gõ tường nữa.
May mà mỗi tuần, các phòng đều dựa theo quy luật tàn khốc nào đó tiến hành gộp lại rồi thay đổi.
Thế nên mỗi khi qua một tuần, Giải Lâm đều sẽ thử lại một lần.
“Còn nói mấy người bị bắt cóc đều có IQ cao, anh chưa gặp được ai thông minh cả.” Giải Lâm nói, “Vào lúc anh định từ bỏ thì gặp được một đứa trẻ.”
Hắn gõ mã morse lên tường, gần như chưa từng có ai trả lời hắn.
Vào lúc Giải Lâm định cầu người chi bằng cầu mình thì một đêm khuya trong căn phòng mới, hắn nghe thấy có người gõ vào tường.
Hắn không vội gõ mục đích ngay từ đầu, mà gõ một câu chào hỏi: Chào, bạn ổn không? (*bản gốc có mỗi 你好 nghĩa là xin chào thôi, nhưng vì không hợp với phần sau nên mình thêm câu có ổn không.)
Bên kia đáp: Không ổn.
Giải Lâm: Vì sao không ổn?
Bên kia: Vì cậu ồn quá.
Giao lưu giữa hai người trong đêm đầu tiên chỉ có bốn câu như thế, cộng lại chưa quá mười lăm từ.
Nghe đến đây, vẻ mặt Trì Thanh dần trở nên khác lạ.
Giải Lâm phát hiện Trì Thanh thế mà bắt đầu để ý xưng hô “đứa trẻ” này: “Anh kêu ai đứa trẻ?”
“?”
Giải Lâm suy nghĩ một hồi, nghĩ rằng Trì Thanh đang ghen thế là dừng lại dỗ anh: “Là anh dùng từ không thích hợp. Trên đời này anh chỉ biết một đứa trẻ là em thôi, mấy đứa trẻ khác anh không nhớ. Đừng giận, anh đổi từ khác, nhóc con có được không?”
Nhưng hai từ “nhóc con” không biết thế nào mà còn bị phản ứng dữ hơn “đứa trẻ” lúc nãy, Trì Thanh nói: “Lúc đó anh cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu, cậu ta mà nhỏ hả? Tại sao gọi là nhóc con?”
“…?”
Lúc này Giải Lâm thật sự không hiểu vì sao Trì Thanh lại phản ứng dữ dội như vậy.
Một phút sau, trong đầu hắn xuất hiện một suy đoán: “Em…”
Hắn với Trì Thanh đều là một trong những người bị bắt.
Nếu như trong những đứa trẻ này, có đứa trẻ nào đó bình tĩnh gõ ra phát ngôn kiểu “cậu ồn quá” trong trường hợp như thế.
…
Ngoại trừ người bạn trai thân thương của hắn ra hình như cũng rất khó tìm được người thứ hai.
Trì Thanh mặt không cảm xúc, tiếp lời Giải Lâm: “Thì ra người rất phiền lúc đó chính là anh.”
Thời gian bị kéo về lại đêm hôm ấy.
Tuy Trì Thanh nghĩ tiếng động ở bên kia rất phiền, nhưng sau khi tiếng gõ tường ngừng lại, hai người đều không ngủ.
Trong hoàn cảnh này, trong “quy tắc trò chơi” thế này, không ai dám ngủ cả. Tinh thần của tất cả mọi người đều căng cứng. Trì Thanh nhìn đứa trẻ cùng phòng bị tên kia dùng dây xích trói lại ở trong góc. Tâm trạng lại vì đoạn đối thoại vô nghĩa vừa rồi hiếm khi thả lỏng.
Sau một khoảng thời gian rất lâu, bên kia lại gõ một câu: Vậy ngày mai tìm cậu nữa được không?
Trì Thanh nhìn bức tường xám trắng, một lát sau, ngón tay cong lại gõ lên bức tường một tiếng coi như trả lời.
Giải Lâm có hơi ngơ ngác: “… Người đó là em thật à?”
Trì Thanh cũng rất cạn lời: “… Là em.”
“…”
Trong bóng tối, hai người ôm nhau, im lặng rất lâu.
Bàn tay Giải Lâm vốn đặt trên đỉnh đầu Trì Thanh chậm rãi di chuyển xuống, ngón tay không nghiêm túc chọt vào bên gáy Trì Thanh: “Vậy là từ lúc đó chúng ta đã nói chuyện với nhau rồi.”
Ai cũng không ngờ rằng mười năm trước, bọn họ đã từng gần nhau như thế.
—
Hôm sau.
Quý Minh Nhuệ lái xe, thuần thục điều khiển vô lăng rẽ vào chỗ đậu xe gần nhà thờ.
Hắn bước xuống xe, đóng cửa lại, băng qua dãy cây xanh, liếc nhìn cái ghế dài bên đường.
Trên chiếc ghế dài ở bên ngoài nhà thờ trống không.
Đống đổ nát vẫn là đống đổ nát đó, không khác gì với buổi sáng hôm qua.
Nhưng cánh cửa vốn đóng chặt của nhà thờ lại không biết bị mở ra một khe hở từ lúc nào, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra khe hở đó. Mãi đến sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Quý Minh Nhuệ đã quay lại hiện trường, muốn xem thử có nội dung nào bị bỏ sót hay không. Vì để không phá hỏng hiện trường, anh ta đeo găng tay vào, bàn tay đặt trên tay nắm màu đồng của nhà thờ, còn chưa đẩy ra thì đã thấy kỳ lạ.
“Chuyện gì thế này?” Quý Minh Nhuệ cúi đầu nhìn tay nắm cửa, “Hôm qua lúc đi rõ ràng đã đóng cửa rồi mà.”
Chẳng lẽ ngoài mình ra còn có cảnh sát khác đến điều tra sớm như vậy sao?
Hôm qua Tô Hiểu Lan có nói, có thể sáng nay cô ấy đến đây.
Thế là Quý Minh Nhuệ vẫn đẩy cửa ra, tiếng “cảnh sát Tô” trong miệng mới nói ra một từ “Tô”, thì mấy từ phía sau đã tự động biến mấy. Anh ta trợn to mắt, nói ra một câu: “… Cái quái gì đây?”
—
“Đừng qua đó, nhà thờ phía trước có người chết…”
“Đúng là xúi quẩy mà, vừa mới bị cháy, giờ lại có án mạng. Có phải nhà thờ này không may mắn lắm không?”
Sáng sớm, bên ngoài nhà thờ vốn vắng vẻ lại tụ tập một đống người.
Bọn họ tập trung lại xì xào bàn tán.
Có tín đồ cầm lấy mặt dây chuyền thánh giá trước ngực, nhỏ giọng cầu nguyện: “Chúa ơi.”
“Tránh ra, tránh ra nào.”
Đám đông bị cảnh sát giải tán, mọi người bị chia thành hai hàng trái phải. Một đoàn người từ tổng cục chạy đến bước vào nhà thờ từ chỗ trống chính giữa.
Giải Lâm và Trì Thanh ở cuối đội ngũ.
Không ai ngờ rằng chỉ qua một đêm, trên bức tường viết tên mấy hung thủ trong nhà thờ lại treo một thi thể.
Kẻ thủ ác dùng hai chiếc cọc gỗ rơi từ đỉnh nhà thờ xuống làm thành thánh giá, lấy dây thép buộc cố định, sau khi sợi thép cố định cọc gỗ lại quấn lên trên trần nhà thờ. Cọc gỗ bị cháy đen, giống như hai giá sắt đen kịt.
Chính giữa thánh giá có trói một người.
Cổ người đó không được cố định lại, tư thế rũ xuống trông kỳ lạ, giống như bị gãy xương. Cằm gần như vùi vào trong ngực, giày bị rớt một chiếc, hai chân buông thõng thẳng tắp trên không.
Trên cơ thể người này không có đặc điểm gì đặc biệt, mặc áo khoác jean bình thường, quần thể thao, có vẻ như ra ngoài chạy bộ vào buổi tối.
Dù thân phận của người chết bình thường, nhưng cảnh tượng trước mặt giống hệt bức tranh “chịu tội” được treo trên tường trước đó khiến hô hấp mọi người đều ngừng lại.
Một hồi lâu, có người da đầu tê rần hỏi: “Rốt cuộc hắn ta muốn làm gì?”
Một kẻ xúi giục biến thái đang nghĩ gì, vấn đề này người bình thường không thể trả lời.
Tất cả mọi người đều biết, có lẽ câu hỏi này chỉ có một người có thể trả lời.
Những người có mặt tại hiện trường đều lẳng lặng chuyển ánh mắt về phía một trong hai người bước vào đây cuối cùng.
Giải Lâm nhìn hai cọc gỗ trước mặt, nói ra một suy đoán giống như đùa giỡn: “Có thể là cảm thấy cách chào hỏi trước đó chưa đủ long trọng.”
“…?”
Long trọng.
Này là đang nói đùa à?
Giải Lâm nói tiếp: “Đương nhiên chỉ vì để long trọng thì không đến mức khiến hắn ta mạo hiểm, lại giết một người như thế. Cho nên nơi này nhất định có thông tin mà hắn ta muốn truyền đạt và thông tin này rất quan trọng.”
Hắn nói xong lại nói với Trì Thanh đang đứng bên cạnh: “Em có mang găng tay không?”
Tay Trì Thanh không đeo găng, nhưng trong túi áo có chuẩn bị một đôi.
Giải Lâm: “Cho người yêu em mượn một chút.”
Quý Minh Nhuệ nhìn Giải Lâm đút tay vào trong túi áo Trì Thanh một cách rất tự nhiên, sau đó lấy ra một đôi găng tay màu đen, chậm rãi đeo vào. Tiếp đó tay trái đặt lên cổ tay phải, kéo lấy mép găng tay điều chỉnh lại vị trí, vừa chỉnh vừa ra hiệu cho cảnh sát bên cạnh đưa thi thể từ trên cọc gỗ xuống.
Bàn tay đeo găng của Giải Lâm chưa tìm kiếm trên thi thể bao lâu thì sờ thấy một đồ vật nằm trong túi áo khoác jean trên người người chết. Vật đó cứng cứng, hình chữ nhật, có hơi dày.
Hắn duỗi tay vào thử, sờ đến mép của thứ đó, lấy ra ngoài vừa nhìn đã nhận ra là một cái băng cát sét.
—
Trong nhà thờ không có thiết bị có thể mở băng cát sét.
Băng cát sét này được coi thành vật chứng, mang về tổng cục. Trước tiên phải đem nó đi xác minh dấu vân tay, sau đó mới được đưa đến phòng họp.
Trên cái bàn trong phòng họp đã chuẩn bị một chiếc máy phát.
Cảnh sát đặt chiếc băng cát sét đó vào, sau đó nhấn nút bắt đầu. Cuộn băng chậm rãi quay, sau khi hết tiếng tạp âm nho nhỏ thì một bài hát thiếu nhi từ từ phát ra. Cả phòng họp đều là tiếng hát ngây thơ trong trẻo của con nít:
“Đi tìm, đi tìm, đi tìm bạn. Tìm thấy một người bạn thân. Đi tìm, đi tìm, đi tìm bạn. Ai là bạn thân của mình?”