Dịch: LTLT
“… Đi tìm, đi tìm, đi tìm bạn…”
Băng cát sét vẫn đang không ngừng lặp lại đoạn nhạc thiếu nhi này.
Bài hát nghe riết nên thuộc, nhà nhà đều biết lúc này nghe lại khiến mọi người thấy sởn hết cả gai ốc. Đã vậy chất lượng của băng cát sét còn không tốt, lúc phát được một nửa thỉnh thoảng còn bị kẹt, thế là nửa câu “đi tìm đi tìm” nghe cứ bị đứt quãng.
Sau khi bị kẹt rất kỳ lạ, băng cát sét chạy lại từ đầu, kêu “rè rè” vài tiếng mới hát tiếp.
“Tìm rè… tìm rè rè… Ai là bạn thân của mình?”
Gần như trong đầu của tất cả mọi người đều xuất hiện rất nhiều dấu chấm hỏi.
Nghĩa là cái tên Hi kia muốn chào hỏi với cái người mà gã muốn tìm, chứ không phải tùy ý viết như thế, cũng không phải muốn khoe khoang tội ác phóng hỏa của bản thân.
Gã đang tìm người.
Tìm bạn?
Ai là “bạn” của gã?
Gã… đang tìm ai?
Lúc này, cảnh sát phụ trách điều tra thân phận cầm theo hồ sơ, đẩy cửa bước vào: “Đã tìm được thông tin của người bị hại, nhà ở Tiêu Sơn, cách nhà thờ một khoảng, trong nhà có ba người, sáng nay bạn gái anh ta có đến báo cảnh sát nói tối qua chạy bộ gần nhà thờ nhưng hết một buổi tối vẫn chưa thấy về. Người bị hại họ Lý, làm kỹ sư IT, không theo đạo, cũng không có bất cứ dính líu nào với những người liên quan vụ án này.”
“Có lẽ anh ta chỉ là đúng lúc đi ngang qua vào lúc đó, thế nên bị nhắm trúng.”
Bị giết không có nguyên nhân, chỉ đơn giản là vì anh ta xui xẻo.
Vụ án nghiêm trọng không có chứng cứ, không nói đạo lý như này cũng không hiếm gặp.
Vụ án còn phải điều tra thêm một bước nữa, thời gian tam làm của hai vị cố vấn Trì Thanh và Giải Lâm sớm hơn mọi người. Giải Lâm lái xe đưa Trì Thanh về nhà cho mèo ăn, trong lúc đó Ngô Chí đã lâu không liên lạc gọi điện thoại đến: “Tiệc sinh nhật của sếp Ngô, có đến không?”
Giải Lâm: “Có mặt dày quá không, tự gọi mình là sếp Ngô.”
Ngô Chí không để bụng: “Em không có thực quyền, nhưng chẳng lẽ không thể kiếm chút hư danh cho mình sao?”
Giải Lâm nhìn Trì Thanh đang cúi đầu dùng cồn sát trùng lau sạch sẽ điện thoại ở bên ghế phụ, nói: “Không đi đâu.”
Ngô Chí: “Bận đến thế à?”
Tay Giải Lâm đặt trên vô lăng: “Bận thì không bận, chỉ là con người anh đây, thấy sắc quên bạn.”
“…”
Cái câu thấy sắc quên bạn có thể nói ngang nhiên như vậy sao?
Đến khi Giải Lâm cúp điện thoại, Trì Thanh lau điện thoại xong mới quẹt màn hình điện thoại lướt mạng. Anh lơ đãng nhớ đến “Giải Lâm” mình từng gặp trước đây ở quán bar. Bộ dạng thường xuyên ra vào bar, lúc ngồi ở đó uống rượu, người của nửa cái quán bar đều đang nhìn hắn.
Trì Thanh thuận miệng hỏi: “Sao không đi?”
Giải Lâm nói ra một câu hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài của hắn: “Nơi đó có gì đáng để đi đâu, còn không bằng ở nhà với em.”
Hắn nói tiếp: “Đương nhiên cũng không nhất định phải ở nhà, ở những chỗ khác cũng được, điều kiện tiên quyết là em phải có ở đó.”
Trên đường về, hai người đúng lúc đi ngang qua chỗ trước đây đối đầu với chiếc xe khác lúc điều tra cái USB, một bên đường là hồ nước, bên còn lại là một ngã ba. Trì Thanh chỉ nhìn lướt qua đã có thể nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm ấy.
Giải Lâm: “Đang nghĩ gì thế?”
Trì Thanh dời tầm mắt: “Đang nhớ lại cái lúc em ngồi ở ghế phụ, thế mà không giết anh trong bụng một lần.”
Lúc đó Trì Thanh nói không bị hành động của Giải Lâm dọa sợ là giả, nhưng từ sau khi biết Giải Lâm chủ động tiến vào vụ án cũ mười năm trước thì anh bỗng nhiên cảm thấy người bạn trai bị điên họ Giải dù có làm ra chuyện gì cũng không bất ngờ.
Bởi vì sự cố đụng xe khi ấy xảy ra bất ngờ, thân xe quẹt lên hành lang bảo hộ ven đường, Trì Thanh nhìn ra ngoài cửa xe thì thấy có một vết lõm be bé không rõ lắm trên hành lang. Có lẽ mức độ hư hại không nghiêm trọng mấy nên hàng rào bảo vệ không được sửa lại và thay mới.
Sau khi mặt trời lặn xuống núi, thời tiết cũng chuyển sang âm u.
Mặt hồ trở thành một màu xám mờ mịt.
Vết lõm kia đã gợi ý cho Trì Thanh, anh bỗng nhiên nhìn vết lõm kia nói: “Nếu như gã thật sự tham gia vào những vụ án kia, thì không thể chắc chắn không để lại bất cứ dấu vết nào.”
Giải Lâm: “Hả?”
Mây đen buông xuống, giống như muốn đè xuống vậy.
Thế “vết lõm” mà tên đó để lại… đang ở đâu?
Đậu xe ở dưới tầng hầm tiểu khu xong, hai người chuẩn bị đi thang máy đi lên. Sau lưng hai người có một cặp vợ chồng cũng muốn đi lên nhưng lại tránh thang máy, đi bằng lối thoát hiểm. Hai người mở cánh cửa lối thoát hiểm, người đàn ông cầm lấy túi trái cây từ tay người phụ nữ, chuẩn bị leo cầu thang.
Mà lúc này thang máy đã đến.
Giải Lâm nhấn nút mở cửa ở cạnh thang máy, đề phòng thang máy tự động đóng cửa, hắn nói với hai người một cách rất khách sáo: “Thang máy đến rồi, hai người không đi sao?”
Cặp vợ chồng đó liên tục xua tay: “Ôi chao, ai dám đi thang máy này nữa chứ?”
Hiển nhiên bọn họ không biết Giải Lâm và Trì Thanh, nghĩ rằng bọn họ là người mới chuyển đến đây thế là nhỏ giọng nói: “Từng có người chết trong thang máy này. Thang máy bị hư, lên đến tầng cao nhất bị ép đến chết.”
Người đàn ông càng nói giọng càng trầm, giống như sợ quấy nhiễu đến thứ gì đó vậy: “Nghe nói lúc người đó chết, trong thang máy còn có hai người nữa. Hai người đó hình như bị điên, còn cầm dù. Cậu nghĩ cảnh tượng đó thử đi, đáng sợ đến cỡ nào, xúi quẩy đến cỡ nào chứ.”
Tên điên Giải Lâm bị điểm danh: “…”
Tên điên Trì Thanh: “…”
“Rất nhiều người ở tòa chúng ta không dám đi thang máy này nữa. Hai người có muốn cùng leo cầu thang không?” Người đàn ông nhiệt tình mời gọi, “Leo cầu thang tốt cho sức khỏe, tiết kiệm bảo vệ môi trường, lại còn rất an toàn, không cần lo lắng sự cố thang máy, một công nhiều việc. Hai cậu còn trẻ nên leo cầu thang nhiều hơn.”
Dù Giải Lâm có biết nói khéo đi chăng nữa lúc này cũng khó tìm được lời nào thích hợp để trả lời lời mời của người đàn ông: “Chúng tôi…”
Trì Thanh cũng không biết nên trưng ra vẻ mặt gì, anh tiếp lời: “Không cần đâu, chúng tôi theo thuyết vô thần.”
“Nếu nói từng có người chết hay không thì những chỗ anh từng đi qua hôm nay chắc cũng chẳng có mấy chỗ sạch sẽ.” Trì Thanh nói tiếp, con ngươi vừa trầm vừa tối liếc mắt nhìn lối vào cầu thang thoát hiểm tĩnh mịch, “Cũng không ít vụ giết người ở lối thoát hiểm, rất nhiều người báo thù đều chọn mai phục ở cầu thang thoát hiểm.”
“…”
Cầu thang thoát hiểm được gắn đèn cảm ứng màu đỏ, vì trên tầng không có ai di chuyển nên trong tối đen như mực.
Cặp vợ chồng đó nghe thế ngẩng đầu lên nhìn, bị nói đến nỗi hoảng sợ trong lòng.
Sau khi hai người vào thang máy mới nhận ra vụ thang máy lúc đó đã gây ra phản ánh của quần chúng như thế nào.
Thực ra thang máy đã được tu sửa lau dọn, bề mặt sáng bóng, sạch đến mức có thể soi gương được, bóng của Giải Lâm và Trì Thanh kề sát nhau. Nếu không nói thì hoàn toàn không nhìn ra được bên trong từng xảy ra án mạng đầy máu.
Giải Lâm: “Ban nãy em dọa bọn họ sợ rồi.”
Trì Thanh: “Kể lại chuyện cũ mà thôi.”
Là một trong ít người dám đi thang máy, hai người bình tĩnh, tự nhiên như thường thảo luận bữa tối ăn gì trong thang máy: “Đừng ăn bít tết nữa, lát anh nấu mấy món gia đình nhé. Em có kiêng ăn cái gì không?”
Cả đường đi, Trì Thanh đang thất thần. Hai tay anh đút vào túi quần, luôn cảm thấy dường như có chỗ bỏ sót liên quan đến những vụ án này.
Là gì đây?
Anh không nghe rõ Giải Lâm đang nói gì, lơ đễnh trả lời một cách qua loa: “Ừ.”
Giải Lâm: “Em ừ cái gì, đang hỏi em đó.”
Trì Thanh tiếp tục trả lời cho có: “Gì cũng được.”
“…”
“Anh quyết định là được.”
Giải Lâm thấy buồn cười. Bàn tay chuẩn bị bấm số tầng dừng lại, ngón tay ngừng ở không trung, sau đó thong thả nói: “Thế này đi, lát về nhà ăn em trước.”
Trì Thanh “ừ” một tiếng.
“Ừ” xong mới thấy sai sai: “…?”
“Em thấy hay là anh chết đói luôn đi.”
Giải Lâm hơi nhướng mày, ấn nút số tầng.
Vào khoảnh khắc hắn ấn nút, Trì Thanh bỗng nhiên nói: “Khoan đã.”
“Sao thế?”
Trì Thanh chậm rãi nói: “… Có thể em biết chỗ nào kỳ lạ rồi.”
Anh quay ngược thời gian lưu lại trong đầu về hôm xảy ra vụ việc ở thang máy.
Hôm đó, khi anh và Giải Lâm giữ chân tên sát thủ đó, có một chi tiết rất quan trọng, nhưng khi ấy không có ai để ý, bận đấu với tên kia, giữa lúc sống còn không chú ý đến nhiều chi tiết như thế.
“Anh có còn nhớ khi ấy chúng ta sắp bắt được hắn ta không?” Trì Thanh nhớ lại cảnh tượng xảy ra hôm đó, bao gồm việc thanh máy bỗng nhiên vọt lên trên, “Hôm đó, vào khoảng thời gian ấy, có người đã nhấn nút tầng 13, thật sự là trùng hợp sao?”
Đúng là trùng hợp.
Vào lúc bọn họ sắp bắt được tên kia, thang máy vọt thẳng lên trên.
Kẻ duy nhất tham gia vụ án có thể giúp bọn họ phá án bị nghiền thành thịt nát trước mặt bọn họ.
Thời điểm đó cũng không phải lúc tập trung nhiều người, không phải cuối tuần, thậm chí rất nhiều người còn không tan làm. Cũng chính vì những điều kiện tiên quyết này mà tên hung thủ kia mới ra tay với thang máy.
Người ấn nút ở tầng 13, thật sự là người dân bình thường, đúng lúc ấn nút thang máy vào giờ không có ai đi lại sao?
Nói thật, xác suất bất ngờ này không cao.
Trì Thanh nói như thế, Giải Lâm cũng thấy kỳ lạ.
Kẻ che mặt chết đi, manh mối bị đứt hết.
Cái chết của hắn ta là chi tiết cực kỳ quan trọng lúc đó.
Mà con số 13 này…
Giải Lâm nhấn nút tầng xong, tay còn chưa rút về, ngón tay chậm rãi di chuyển lên trên, cuối cùng khẽ đặt lên con số “13”: “Con số này rất đặc biệt đối với bọn họ. Bọn họ sợ 13, cho rằng con số này mang đến xui xẻo, nhưng “cha” sẽ sợ sao?”
Giải Lâm phát hiện mình rất hiểu “gã”, không cần nghĩ nhiều như thế: “Tính cách gã như thế, gã cho rằng mình là thượng đế, có thể sinh sát mọi thứ, không thể nào sợ 13 được, cũng sẽ không sợ xui xẻo. Ngược lại, có thể 13 còn là số may mắn của gã.”
Trì Thanh cũng nghĩ như thế: “Dù sao tên này không bình thường, cũng là một kẻ điên.”
Giải Lâm liếc nhìn anh, không tự mình biết mình, hỏi: “Kẻ điên thì kẻ điên, tại sao em lại thêm chữ “cũng”?”
Trì Thanh vươn bàn tay đang đeo găng màu đen ra, ngón tay đặt lên tay Giải Lâm, dùng sức đè xuống, nút bấm đang màu xám bỗng sáng lên: “Câu hỏi đã biết đáp án thì đừng hỏi.”
Nút bấm “13” chuyển sang màu đỏ tươi, thang máy vọt lên trên giống như hôm đó.
—
“Đinh”.
Mấy giây sau, cửa thang máy mở ra.
Tầng 13 có hai hộ, một hộ lúc Giải Lâm mới chuyển đến đã từng gặp, là một gia đình ba người, hộ còn lại mấy năm trước từng bỏ trống, có không ít khách thuê chuyển đến chuyển đi. Thế nên nếu như tầng 13 có kẻ tình nghi thì rất dễ xác nhận kẻ kia ở căn hộ nào.
Loại chuyện chào hỏi với “hàng xóm” tầng trên rõ ràng là Trì Thanh không quen làm. Anh đứng ở cửa vẫn trông giống đến đòi nợ hơn bèn tự giác đứng qua một bên.
Anh nhìn xung quanh, phát hiện hành lang rất sạch sẽ, ở cửa ra vào có đặt một kệ giày đơn giản để tiện ra vào không giống những căn hộ khác, việc này lại trái ngược hoàn toàn với căn hộ ở đầu kia hành lang, không những không có kệ giày mà ngay cả thảm đỏ “ra vào bình an” quốc dân cũng chẳng thèm trải.
Quá sạch sẽ rồi, sạch đến mức không giống có người đang sống ở đây.
Ngay cả người mắc chứng ưa sạch sẽ như Trì Thanh còn quen đặt một cây dù, một bình xịt khử trùng cùng với một túi khăn giấy ngay cửa.
Giải Lâm tiến lên nhấn chuông cửa.
Bọn họ chỉ là đến xác nhận, lúc đối phương mở cửa bọn họ sẽ tìm đại lý do nào đấy.
Giải Lâm: “Nói hết nước tương rồi nhé?”
Trì Thanh: “Hết nước tương không biết tự mua sao?”
Giải Lâm: “Cũng đúng, tình huống này không khẩn cấp. Thế này đi, nói mèo trong nhà sinh con, hỏi bọn họ có muốn nuôi không?”
Trì Thanh: “…”
Nhưng mấy lý do vụng về này có chuẩn bị xong cũng không dùng đến, bởi vì nhấn chuông mấy lần cũng chẳng thấy ai ra mở cửa. Lúc Giải Lâm chuẩn bị nhấn lần nữa thì đúng lúc nhà đối diện ra ngoài đổ rác, đối diện nói: “Hai người có việc gì sao? Chủ căn nhà đó đã chuyển đi mấy ngày trước rồi.”
“Chuyển đi rồi à? Chuyển đi đâu thế?”
“Chuyển đi đâu tôi cũng không rõ. Chúng tôi gặp nhau không nhiều, rất hiếm khi nhìn thấy anh ta.”
“Chủ nhà này bắt đầu thuê từ khi nào vậy?”
Đối diện nghĩ một chút: “Chắc cũng… nửa năm rồi.”
“Có nhớ anh ta trông như thế nào không?”
“Nói đến tướng mạo thì chuyện này kỳ lạ lắm. Anh ta đội mũ còn đeo khẩu trang. Tôi chưa từng nhìn thấy mặt mũi của anh ta, dáng người lại khá cao.”
Nói đến đây, Giải Lâm và Trì Thanh đồng thời nói một câu trong bụng: Chính là gã rồi.
Hôm xảy ra sự việc, tầng 13.
“Gã” thấy thang máy lên chậm, không ngừng nhấn nút “hối thúc”.
Người sống ở đối diện nghe thấy động tĩnh, mở cửa hỏi: “Thang máy bị hư rồi sao?”
Người kia đang đội mũ với đeo khẩu trang cần dùng thang máy gấp, lưng hơi gầy. Ngón tay gã nhấn vào nút thang máy, giọng khàn khàn. Không ai nhìn thấy cái miệng đằng sau khẩu trang thế mà đang mở ra, gã nói: “Hình như vậy, nhấn nửa ngày không thấy phản ứng.”