Dịch: LTLT
Tối hôm trước Quý Minh Nhuệ nhắn tin cho Trì Thanh, sáng sớm bị tiếng rung động nhè nhẹ của điện thoại đặt cạnh gối đánh thức.
Anh ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn lo lắng cho trạng thái tâm lý của Trì Thanh. Tuy trạng thái tâm lý của tên này vẫn luôn không tính là mạnh khỏe gì nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên Trì Thanh yêu đương, thân là anh em Quý Minh Nhuệ vẫn dốc hết lòng.
Thế nên buổi tối trước khi ngủ, anh ta vất vả lên mạng tìm mấy câu truyện cười gửi cho Trì Thanh.
1 giờ 45 sáng.
– Ngủ chưa?
– Ông biết không, rất lâu rất lâu trước đây có một người…
– Há há há há há há há! Có phải chuyện này mắc cười lắm không?
– Tôi tìm cả lúc lâu mới tìm thấy chuyện buồn cười đến vậy, chuyện cười bình thường không xứng với khí chất của ông.
Buổi sáng Trì Thanh chỉ trả lời lại anh ta bốn chữ kèm một dấu chấm hỏi.
– Ông chán lắm hả?
Quý Minh Nhuệ vốn không phải một người ngủ chập chờn, nhưng bình thường lúc làm nhiệm vụ anh ta thường phải theo dõi nghi phạm, có buồn ngủ đến đâu cũng không thể buông lỏng cảnh giác nên vô cùng nhạy cảm với âm thanh này, kêu một tiếng đã giật mình tỉnh dậy. Anh ta cong người bật dậy, ngồi lên gọi điện thoại cho Trì Thanh: “Hôm nay ông ra ngoài sớm vậy hả?”
Trì Thanh đang đi dọc theo con đường trống trải không bóng người đi về phía cửa hàng tiện lợi 24 giờ: “Mua chút đồ.”
“Giờ này ra ngoài mua đồ?”
“Ít người.”
“…”
Nói cũng đúng.
Anh ta cũng chưa ngủ dậy nữa mà, nhưng nghĩ cũng biết đúng là trên đường rất vắng vẻ.
“Ông mua cái gì?” Quý Minh Nhuệ hỏi tiếp.
Trì Thanh: “Găng tay mới.”
Găng tay tồn kho trong nhà sắp hết, với lại mấy ngày này thời tiết không tốt, găng tay phơi hai ngày vẫn còn ẩm, anh muốn nhân lúc sáng sớm ít người đi mua vài đôi găng tay mới.
Trì Thanh nói xong cúp điện thoại, kéo chiếc mũ ở sau áo lên. Anh quan sát sắc trời u ám, lúc đi ngang qua một chiếc xe tư nhân đậu ở ven đường anh lại liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy một kẻ hành động lén lút đang đi theo sau mình.
Kẻ đó còn kín mít hơn cả anh.
Mũ, khẩu trang, cúi đầu, hai tay đút túi áo, dáng người gầy gò, vài sợi tóc xơ thò ra khỏi mũ.
“Chào mừng quý khách.”
Trì Thanh đẩy cánh cửa của cửa hàng tiện lợi ra, đồng thời bình tĩnh nhìn ra phía sau, phát hiện tên kia băng qua cửa hàng tạp hóa đã đi xa rồi.
—
Ở nơi khác, Giải Lâm không tiện gửi quá nhiều tin nhắn cho Z, hắn chỉ có thể giả vờ điềm tĩnh trả lời lại một dấu chấm hỏi.
–?
Nhưng bên kia vẫn chưa trả lời.
Sau khi dấu hỏi này được gửi đi, tất cả như hòn đá chìm vào đáy biển.
Trái tim Giải Lâm cũng chìm xuống theo hòn đá này.
Chuyện Z sẽ tìm đến Trì Thanh hoàn toàn nằm ngoài dự tính của hắn, cũng nằm ngoài kế hoạch của toàn bộ kế hoạch này. Giải Lâm không phải muốn làm bạn với gã thật, cũng không thể hoàn toàn cảm giác được rốt cuộc người bạn này đối với Z có ý nghĩa gì. Hắn càng không biết đây là một yêu cầu bệnh hoạn đến cỡ nào.
Chúng ta không phải bạn thân sao?
Hãy rơi xuống nơi sâu nhất của vực thẳm cùng tôi đi.
Cậu là bạn thân nhất của tôi.
Cậu cũng chỉ được có một mình tôi là bạn thân.
Mấy ngày nay, cho dù Z có miêu tả quá trình giết người của mình rõ ràng thế nào với Giải Lâm thì Giải Lâm cũng chỉ cảm giác được thực ra gã không giết nhiều người. Gã ta tận hưởng cảm giác vui sướng khi giật dây người khác giết người nhiều hơn. Điều này khiến gã càng cảm thấy thích thú, gã không cần ra tay cũng có thể kiểm soát được sống chết của người khác.
Ngươi giết người đi.
Chẳng phải ngươi ghét hắn ta sao? Tại sao lại phải nhịn chứ?
Giết hắn ta đi.
…
Z cũng từng nói với hắn tình hình lúc gã giết người gần nhà thờ. Tối hôm ấy người đó đang chạy bộ, gã đè chặt cổ của người đó từ đằng sau, ghé sát bên tai người đó nói khẽ: “Đừng nhúc nhích, nếu mày nhúc nhích sẽ đâm vào dao của tao.”
Gã vừa nói vừa ác độc đưa dao đến gần cơ thể người đàn ông.
Giải Lâm biết lúc này mình nên tiếp tục ở trong căn phòng này, tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng hắn không thể ở yên được nữa.
Trì Thanh giờ đang ở đâu?
Em ấy vẫn ổn chứ?
Tên đó rốt cuộc muốn làm gì?
Quá nhiều suy nghĩ xuất hiện.
Vào lúc hắn mặc xong quần áo chuẩn bị ra ngoài, máy tính im lặng nãy giờ kêu một tiếng “píp”.
Ảnh đại diện màu xám lại sáng lên.
Z: Tôi đổi ý rồi.
Giải Lâm mơ hồ cảm nhận được câu tiếp theo sẽ không bình thường.
Quả nhiên.
Z: Cậu giết tên đó đi.
Z: Chúng ta là bạn bè có đúng không? Người tôi muốn giết, cậu đi giết giùm tôi đi.
Bên kia còn đang “nhập nội dung”.
Z: Tôi xem nào.
Z: Cho cậu 24 giờ đồng hồ, sau 24 giờ tôi muốn nhìn thấy xác của tên đó.
L: 24 giờ?
Z: Lâu quá sao?
Z: Hai người quen biết mà, chắc sẽ dễ dàng tiếp cận tên đó thôi.
Trong nội dung trò chuyện với Z, Giải Lâm từng để lộ trạng thái hiện tại của mình, không có đường lui, từ trước đến giờ đều đang đè nén ham muốn thật sự trong lòng mình, hỗ trợ cảnh sát phá án nhưng vẫn luôn bị bọn họ nghi ngờ.
Những điều kiện tiên quyết này cộng thêm tự tin và ngạo mạn của Z, Giải Lâm không biết bây giờ Z có đề phòng mình hay không.
Hiện tại xem ra là có, bởi vì đây rõ ràng là một cuộc thăm dò.
—
24 giờ đồng hồ giết một người dĩ nhiên không tính là ngắn.
Nhưng bây giờ Giải Lâm đối mặt với rất nhiều vấn đề, hắn không thể để lộ mục đích thật sự mình tiếp cận Z, hắn phải duy trì tình bạn với Z, đồng thời… hắn còn phải bảo vệ sự an toàn của Trì Thanh.
Giải Lâm mở ứng dụng mạng xã hội ra, nhìn cửa sổ trò chuyện của Trì Thanh suy tư rất lâu.
Hắn muốn bảo vệ Trì Thanh, nhưng hắn quên mất một việc.
Trì Thanh chưa bao giờ là người nấp sau lưng hắn.
Trì Thanh chính là phía sau của hắn.
Giải Lâm vừa gửi một câu “tối gặp mặt” qua, Trì Thanh đã trả lời sáu chữ: Chỗ cũ, gặp ở quán bar.
Quán bar vốn không phải chỗ cũ gì.
Ngược lại, Trì Thanh vốn không thể uống rượu.
Anh cố ý nói quán bar là muốn nói với hắn, anh biết lần gặp mặt này không bình thường, cũng hiểu được ý nghĩa của hai chữ “gặp mặt” này.
Tuy quán bar không phải chỗ cũ nhưng câu này cũng đã khoanh chính xác địa điểm cho Giải Lâm. Đúng là bọn họ đã từng đến một quán bar, còn gặp người thuê nhà bị ngộ hại sau khi về nhà không lâu ở trong quán bar đó.
Trì Thanh và Giải Lâm lúc đó vẫn còn chưa thân quen.
Hai người thường xuyên thăm dò lẫn nhau, muốn rõ ràng gốc rễ của đối phương. Thỉnh thoảng Giải Lâm đụng thẳng mặt Trì Thanh, nhìn đối phương cũng cảm thấy không giống người bình thường mấy.
Lúc đó bọn họ vẫn chưa biết những vụ án này giống như một vòng xoáy màu đen, càng cuốn càng sâu, càng đi về phía trước. Bọn họ đối mặt với một vực thẳm tối đen sâu không lường được.
Sau lần gặp gỡ vội vàng kia hai người chưa từng gặp lại.
Chạng vạng, trước khi Trì Thanh ra ngoài đến chỗ hẹn, anh đứng ở huyền quan một hồi, sau đó không cần nghĩ ngợi cởi đôi găng tay mới mua ban sáng ra.
—
Đồn cảnh sát.
Thân phận của Trì Thanh, cộng thêm việc lần trước anh từng gặp mặt Giải Lâm nên phía cảnh sát vừa điều tra Giải Lâm đồng thời cũng chú ý sát sao động tĩnh của Trì Thanh.
Quý Minh Nhuệ nghe thấy Trì Thanh đi đến quán bar, phản ứng đầu tiên là cảm thấy bất thường: “Quán bar?”
“Cậu ta đến quán bar làm gì? Cậu ta không thể uống rượu, cũng chưa từng đến quán bar.”
Tô Hiểu Lan bên cạnh cũng cảm thấy kỳ lạ. Nhưng cô nhanh chóng tìm thấy một giải thích hợp tình hợp lý: “… Có khi nào do tâm trạng không tốt không? Nếu tâm trạng không tốt rất có thể đi uống rượu.”
“Khi tình cảm gặp trục trặc, con người luôn làm mấy chuyện mà bình thường sẽ không làm, cũng rất là bình thường.”
Quý Minh Nhuệ xem thời gian.
“6 giờ uống rượu? Giờ này cũng sớm quá rồi đó.”
Thời gian bình thường quán bar mở cửa là vào khoảng 8 giờ tối, 6 giờ qua đó hầu như chẳng có ai.
Tô Hiểu Lan: “Giờ này vắng người.”
Khương Vũ cũng nói: “Đúng đó, muộn tí nữa thì đông người, không phải tác phong của trợ lý Trì.”
Quý Minh Nhuệ: “…”
Có lý, không thể phản bác.
Người anh em của anh ta, một kẻ bị chứng ưa sạch sẽ nghiêm trọng khi tình cảm gặp trắc trở chạy đi mua say cũng phải lựa giờ vắng người.
Nhưng tuy nói như thế chuyện nên điều tra vẫn phải điều tra.
Quý Minh Nhuệ ngồi trên ghế một lát, cầm chìa khóa đứng dậy đi ra ngoài: “Tôi qua đó xem thử.”
—
Dù là chạng vạng, đèn đóm trong quán bar vẫn lờ mờ.
Sau khi mở cửa từ bên ngoài bước vào, giống như đặt chân vào màn đêm.
Trì Thanh chọn một chỗ ở trong góc ngồi xuống. Người xung quanh đi tới đi lui, bartender và nhân viên phục vụ nói chuyện ở trước quầy: “Thùng nước trong nhà kho để đó làm gì vậy?”
“À, thùng đó hết hạn rồi. Ông chủ bảo tụi tôi đem ra cửa sau đổ.”
“…”
Anh ngồi ở trong góc gần nửa tiếng, có nhân viên phục vụ bưng đến một ly rượu màu lam: “Quý khách, đây là rượu của quý khách phía sau anh tặng cho anh.”
Trì Thanh nhìn ly rượu đó nói: “Cảm ơn.”
Ly rượu để trước mặt, Trì Thanh không đụng.
Nhưng anh biết, Giải Lâm đã đến rồi.
Phía sau chỗ anh đang ngồi lúc này còn có một bàn vuông hai người, lúc anh vào thì bàn vuông đó vẫn trống.
Bây giờ có một người đang ngồi ở đó, hai người ngồi quay lưng với nhau.
Không ai quay đầu lại.
Trì Thanh duỗi bàn tay đang giấu trong tay áo ra, một tay đặt lên ly rượu lành lạnh, một tay điềm tĩnh thò ra sau. Đầu ngón tay của anh chạm vào ống tay áo của người đàn ông kia trước, sau đó mới chậm rãi di chuyển xuống, chạm vào ngón tay cũng lành lạnh của hắn.
Anh chưa bao giờ mong được nghe thấy giọng nói biến dạng đó nhiều như lúc này.
Thế là âm thanh ồn ào hỗn loạn bên tai ngay lập tức biến mất, chỉ còn lại một câu…
[Gã ta muốn giết em.]
Giải Lâm giải thích qua loa tình hình hiện tại, đồng thời nói ra kế hoạch của mình:
[Trong túi áo trái của anh có một con dao gấp nhỏ. Lát nữa anh sẽ giả vờ ra tay với em, sau khi em cầm được dao thì đâm về phía anh. Gần phía trước có phòng bảo vệ, em chạy về phía đó, như vậy thì anh không tiện đuổi theo em nữa.]
Sau khi nói xong, tay Trì Thanh vẫn không buông ra.
Đầu ngón tay thon dài của Trì Thanh dừng lại ở đầu ngón tay của Giải Lâm như đang lưu luyến.
Giải Lâm cũng không né ra.
Vài giây sau, giọng nói biến dạng lại vang lên bên tai Trì Thanh.
[Còn một chuyện cuối cùng.]
[Anh rất nhớ em.]