Dịch: LTLT
Bên trong đồn cảnh sát.
Quý Minh Nhuệ xem camera giám sát được một nửa bỗng nhiên thấy Võ Chí Bân trong phòng làm việc nghe một cuộc gọi, sau đó nhanh chóng thay đổi nội dung nhiệm vụ: “Người phụ trách kiểm tra camera giám sát chú ý, các cô cậu chủ yếu kiểm tra camera giám sát vào khoảng 2-3 giờ chiều, các thời điểm khác không cần kiểm tra.”
Quý Minh Nhuệ: “Tại sao lại đột ngột thu hẹp phạm vi?”
Võ Chí Bân sửng sốt.
Ông nhìn về phía Quý Minh Nhuệ, phát hiện ánh mắt Quý Minh Nhuệ nhìn ông vô cùng nghiêm túc.
Quý Minh Nhuệ lặp lại lần nữa: “Anh Bân, tại sao thu hẹp phạm vi?”
“Nhận được tình báo nội bộ.” Võ Chí Bân nói, “Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, cậu theo đó điều tra là được rồi.”
Sau khi khoanh được phạm vi thời gian, nhiệm vụ điều tra camera giám sát trở nên dễ dàng hơn nhiều. Quý Minh Nhuệ nhanh chóng tìm thấy chuyến xe phù hợp với điều kiện: “Xe buýt số 714, chuyến xe lúc 2 giờ 24 phút chiều, có một người đàn ông đội mũ trùm đầu ở hàng cuối cùng.”
Nói xong, anh ta thấy Võ Chí Bân với dáng vẻ cực kỳ thoải mái thường ngày gật đầu với mình, ra hiệu cho anh ta đặt bản báo cáo camera giám sát xuống.
“Đi làm chuyện khác đi.” Võ Chí Bân nói, “Sáng nay có người đến báo án, nói rằng con trai của mình đã mất tích. Tôi giao cho Khương Vũ theo dõi, cậu đi cùng với cậu ta đi.
Tuy thường ngày Quý Minh Nhuệ khá lơ đễnh, nhưng chuyện nên chú ý thì anh ta chưa bao giờ cẩu thả. Con người anh ta làm việc rất cố chấp. Tuy bề ngoài không nói gì nhưng sau khi bước ra khỏi phòng làm việc của Võ Chí Bân, anh ta quay lưng về phía cửa phòng làm việc, lấy ra một cái usb từ trong túi sau đó năm ngón tay nắm chặt, giấu usb vào trong lòng bàn tay.
Ở nơi khác.
“Tìm thấy rồi.”
Giải Lâm một tay cầm điện thoại, tay còn lại đang nắm lấy đầu ngón tay thon dài của Trì Thanh. Sau khi cúp điện thoại hắn lặp lại lần nữa: “Camera giám sát hiển thị gã ngồi xe buýt số 714. Hiện tại rất có thể gã đang sống ở gần bến xe.
Trì Thanh: “Xe buýt 714?”
Giải Lâm mở bản đồ giao thông thành phố, phát hiện rằng xe buýt 714 sau khi chạy ra khỏi bến xe buýt thì có đi ngang qua tiểu khu Thiên Hinh, sau đó chạy thẳng về phía Nam, dọc hết cả khu phố cổ. Trạm xe này có tổng cộng bốn chiếc xe buýt với các tuyến đường khác nhau đi ngang qua, trong đó có một chiếc là xe buýt trường học.
Với lại điểm quan trọng nhất là tiểu khu này rất gần chỗ bọn họ sống bây giờ.
“Đi xem thử không?” Trì Thanh hỏi.
Giải Lâm rất cẩn thận: “Thân phận hiện tại của chúng ta không tiện lộ mặt.”
“Có thể không lộ mặt.” Trì Thanh rút ngón tay ra khỏi bàn tay Giải Lâm, “Chỉ cần giấu em là được, em có thể nghe thấy.”
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua tầng mây chiếu sáng cả khu phố cổ này.
“Reng reng reng!”
Tiếng chuông xe đạp vang lên khắp nơi ở đầu đường cuối ngõ.
Quý Minh Nhuệ ngồi trong xe, yên lặng hút thuốc. Điện thoại của anh ta được đặt trên giá đỡ, màn hình điện thoại hiển thị một hình ảnh được lấy ra từ trong camera giám sát. Đây là nơi mà tên đàn ông đội mũ trùm đầu kia lên xe đầu tiên. Trạm xe mờ tối, trong xe buýt vẫn chưa có ai, người đàn ông cúi đầu, một tay đút trong túi áo, một tay đưa lên đặt nhẹ lên trên mũ, mũ trùm đầu rộng thênh thang bị gã kéo xuống gần như che qua cằm.
Bối cảnh của hình ảnh mơ hồ hiển thị biển báo trạm xe buýt ở ven đường.
Biển báo trạm xe buýt này giống hệt với biển báo mà anh ta nhìn thấy từ cửa xe vào lúc này, dòng chữ trên cùng viết 714.
Cách xa anh ta không xa, bốn chữ “tiểu khu Thiên Hinh” lấp lánh ánh sáng kim loại cũ kỹ dưới ánh mặt trời.
Điện thoại reo lên.
Khương Vũ ở chỗ tập hợp chờ anh ta cả hồi lâu, tính cùng nhau đi điều tra vụ án mới cuối cùng chờ nửa ngày không thấy người đâu: “Ông đang ở đâu vậy?”
Quý Minh Nhuệ: “Tôi có chút chuyện.”
Khương Vũ nghi ngờ có phải bản thân mình nghe nhầm hay không: “Chuyện gì?”
“Bị ép xem mắt.” Quý Minh Nhuệ tìm đại một lý do, vừa nói vừa mở cửa xe bước ra, “Tôi cũng lớn già đầu rồi, đi gặp đối tượng xem mắt rất kỳ lạ sao?”
“Chuyện gặp đối tượng xem mắt thực ra không tính là kỳ lạ…”
Khương Vũ còn chưa nói xong đầu dây bên kia đã cúp điện thoại. Cậu ta chỉ có thể đứng yên tại chỗ ngơ ngác nói tiếp: “… Nhưng mà mới sáng sớm đi xem mắt cũng khá là lạ đó. Đây là đã hẹn cùng nhau đi ăn sáng sao?”
Quý Minh Nhuệ không để ý đến cách xe anh ta không xa có một chiếc xe tư nhân màu đen đang đậu. Mẫu xe này vô cùng phổ thông, có thể nhìn thấy đầy đường, trên cửa xe dán miếng chống nhìn trộm, từ bên ngoài không nhìn thấy bên trong xe.
Không ai biết rằng có hai người trông giống nghi phạm hơn cả nghi phạm đang ngồi trong xe.
Hai tay Trì Thanh đều để lộ ra ngoài, một tay đang cầm một chai nước suối mới mở, tay còn lại đặt trên đầu gối, đây là một động tác rất bình thường.
Nhưng không ai biết được lúc này anh giống như một thiết bị thu nhận mọi thứ, tiếp nhận các loại giọng nói trong phạm vi nhất định, lấy trạm xe buýt làm tâm, những giọng nói này tản ra dần dần.
[Ngày nào cũng chạy đoạn đường này, sắp chạy được 10 năm rồi, nhắm mắt cũng biết chạy thế nào, thật nhạt nhẽo.]
Đây chắc là tài xế xe buýt.
[Sắp trễ rồi, lại phải bị trừ lương…]
Đây có lẽ là một người đi đường vội vã.
[…]
Còn có người mẹ vội ra ngoài mua đồ nấu ăn, lúc nói chuyện người phụ nữ hơi ho khan, hình như sức khỏe không tốt lắm.
[Khụ khụ, hôm nay con trai sắp về.]
[Con trai sắp về rồi.]
[Con trai sắp về rồi…]
Trong đám đông vội vã cũng có người lặng lẽ đi bên cạnh người mình thích, đem lời thì thầm cất giấu trong lòng.
[Thực ra… Anh rất thích em.]
Những giọng nói này trộn lẫn với nhau, nói đủ mọi chuyện. Trong vài ba phút ngắn ngủi, Trì Thanh đã bắt được tận mấy cuộc cãi lộn, mức độ từ quan hệ mẹ chồng nàng dâu đến học sinh tiểu học chí chóe.
[Lát nữa đến trường tớ sẽ méc cô cậu chẳng làm bài tập. Bài tập của cậu toàn đi chép! Ai bảo cậu ăn hiếp tớ! Ai bảo cậu túm bím tóc mẹ tớ thắt cho tớ chứ!]
Nhưng giọng nói của cậu bé nhỏ tuổi kia lại xấu hổ nói trong bụng: [… Bím tóc của cậu ấy dễ thương thật. Mình vẫn muốn đụng vào nữa.]
[…]
Trì Thanh nhắm mắt nghe gần mười phút, tai sắp nổ tung rồi. Anh cố gắng phân biệt, thử tìm kiếm giọng nói khàn khàn từng xuất hiện bên tai anh.
Anh bất giác nhíu mày.
Tay Giải Lâm đặt bên cạnh tay anh, gần như dựa sát vào, chỉ có một khoảng cách rất nhỏ giữa tay của hai người.
Bàn tay đeo nhẫn của người đàn ông có vài lần không kiềm chế được nhúc nhích, muốn nắm lấy tay anh.
Muốn nói với anh đừng nghe nữa.
Vào khoảnh khắc tay Giải Lâm sắp đặt đên, Trì Thanh bỗng nhiên mở bừng mắt, đôi mắt đen đến mức không tự nhiên lắm thâm trầm nhìn chằm chằm về phía nào đó của tiểu khu Thiên Hinh hỏi: “Em nghe thấy một giọng nói rất quen tai… Sao Quý Minh Nhuệ lại ở chỗ này?”
“Cảnh sát Quý?” Giải Lâm cũng không thể hiểu nổi, “Cậu ta nói gì?”
Trì Thanh phun ra năm chữ: “Cậu ta đang kêu cứu.”
Giọng nói biến dạng anh mới nghe được giống như đang bị bóp cổ, từng âm tiết một khó khăn nhảy ra khỏi cổ họng.
[Đ… đ… đm!]
[Cứu… Cứu mạng!]
Giải Lâm và Trì Thanh nhanh chóng liếc nhìn nhau, sau đó đồng thời làm cùng một hành động, kéo mũ áo ở phía sau lên tiếp theo lại đeo khẩu trang vào. Làm xong những việc này hai người tự mở cửa xe xông ra ngoài.
Trong lối thoát hiểm của tòa 13 trong tiểu khu.
Tủ kính vốn đặt bình cứu hỏa đã bị đập bể, mảnh thủy tinh rơi đầy đất.
“Xoảng!”
Trán Quý Minh Nhuệ tựa mạnh vào cánh cửa lối thoát hiểm đang đóng chặt. Sau cổ của anh ta bị gã đàn ông phía sau bóp chặt. Năm ngón tay của gã không ngừng siết lại, đè mạnh anh ta: “Tao hỏi lại lần cuối, sao mày lại tìm được đến đây…”
Sắc mặt Quý Minh Nhuệ đỏ lên, hoàn toàn không nói được. Anh ta muốn quay lại nhìn gã đàn ông trông như thế nào nhưng chẳng thể nhúc nhích.
Bởi vì bị va chạm dữ dội, mấy giây sau, máu tươi chảy xuống dọc theo trán anh ta.
“Mày không nên tìm được tao.”
Gã đàn ông nghiêng đầu, giọng nói càng ngày càng gần: “Thôi, chuyện này cũng không quan trọng. Nếu đã tìm đến thì giết mày trước đã.”
[Giết mày.]
Gã đàn ông móc ra con dao gấp từ trong túi áo khoác rộng thênh thang, cùng lúc đó cánh cửa lối thoát hiểm bỗng nhiên bị ai đó đá văng. Quý Minh Nhuệ bị ép chịu đựng cú tấn công thứ hai. Nhưng lần này vì quán tính và sự hỗn loạn nhất thời, tay của gã đàn ông buông lỏng vài giây. Quý Minh Nhuệ kìm nén một hơi cuối cùng trở tay lấy cùi chỏ đâm mạnh vào dưới bụng của đối phương. Cuối cùng sau khi có được cơ hội thở dốc, anh ta dứt khoát nhanh nhẹn xoay người lại.
Nào ngờ đối phương không tham chiến, cộng thêm phía Quý Minh Nhuệ có người hỗ trợ đến gã không định lấy đá chọi đá, cũng sợ thân phận của mình bị nhận ra, thế là kéo mũ thấp xuống xoay người chạy xuống lầu.
“… Mẹ nó đừng chạy!”
Quý Minh Nhuệ muốn đuổi theo nhưng sau khi đe dọa xong lại đứng yên tại chỗ ho khan mấy cái. Khi anh ta cất bước muốn đuổi theo, một tay anh ta đặt lên tay vịn cầu thang, hơi nghiêng người nhìn về phía lúc đầu… sau khi lối thoát hiểm bị ai đó đá văng, người ngoài cửa không hề tiến vào.
Trì Thanh kéo mũ, cả người nhanh chóng né sang một bên, lưng dựa vào tường trắng, đảm bảo Quý Minh Nhuệ không thể nhìn thấy mình qua cánh cửa đã mở.
Khoảng cách giữa hai người thực ra rất gần.
Quý Minh Nhuệ cũng biết rõ ràng, lần hành động này của anh ta hoàn toàn không có chi viện.
Người đến là ai?
Quý Minh Nhuệ bỗng nhiên nhớ đến hồi lớp 11. Có một lần anh ta lo chuyện bao đồng bị thằng trùm của lớp kế bên ghi thù, sau khi tan học bị nhốt lại trong nhà vệ sinh. Lúc anh ta kêu trời trời không đáp, kêu đất đất không nghe, Trì Thanh chợt xuất hiện.
Khi Quý Minh Nhuệ chật vật hỏi: “Sao ông lại ở đây? Không phải ông nên về từ sớm rồi sao?”
Trì Thanh lạnh mặt không nói gì, đeo balo một bên vai bước ra ngoài.
Người bạn “đã mất” của anh ta dường như luôn có thể nghe thấy tiếng lòng anh ta, cho dù là lúc anh ta đang gặp nguy hiểm, đang một thân một mình.
Trước khi Quý Minh Nhuệ đuổi theo, anh ta thò đầu nhìn sau cửa, ánh mắt bắt được một góc áo màu đen. Anh ta giấu đáp án vào trong bụng, sau đó xoay người đi xuống, không tìm người sau cửa, đuổi theo gã đàn ông chạy xuống lầu.
Lúc này Trì Thanh mới chậm rãi di chuyển bước chân, từ sau cửa bước ra.
Giải Lâm đứng bên cạnh anh. Hai người trang bị toàn thân trông vô cùng đáng nghi: “Chắc cậu ta đoán ra rồi.”
Trì Thanh nói: “Không chỉ cậu ta, có lẽ “gã” cũng đoán được rồi.”
Quý Minh Nhuệ bắt được con số “13” này, đi đến cửa tòa nhà số 13 thì bất ngờ đụng phải “gã” ở tiểu khu Thiên Hinh. Với trí thông minh của gã nhanh chóng nghĩ ra được là chuyện gì.
Chuyện đến nước này, đã không cần thiết tiếp tục trốn đông trốn tây nữa.
Thế là Trì Thanh kéo mũ áo xuống, không che đậy gì lộ ra nửa gương mặt: “Có lẽ bây giờ “gã” rất đau đầu làm thế nào để thoát thân.”
“Có rất nhiều người di chuyển trong tiểu khu, nếu như gã sống ở đây thật chắc chắn sẽ để lại dấu vết sinh hoạt, rất không tiện thoát thân. Nói cách khác, có thể gã đã không thể nào rút lui toàn thây rồi.” Giải Lâm nói đến đây thì ngừng lại, sau đó nói tiếp, “Vậy tiếp theo gã sẽ làm gì?”
Gã sẽ chọn cách thoát thân nào?
Trì Thanh nhất thời cũng không thể nghĩ ra đáp án.
Bên tai anh vẫn là rất nhiều giọng nói.
[Thực ra đơn hàng hôm qua là mình làm hỏng… Mình bắt tiểu Lưu gánh nồi giùm mình…]
[Mình thật sự phải đính hôn với anh ta sao? Thực sự thì mình không thích anh ta…]
[…]
Trong đây còn có kèm theo chủ đề về chuyện sáng nay ăn gì.
[Mình ăn bánh nướng rau quả hay là ăn bánh bao súp?]
Đa số giọng nói là của một đám trẻ con.
[Không muốn đi học đâu!]
[Cô chủ nhiệm rất dữ, mình không thích cô ấy…]
[xxx là bạn tốt nhất của mình trong lớp! Mình rất thích cậu ấy!]
“Có nhóm nào tự nhiên dễ bị bắt cóc? Với lại đồng thời phải có đặc tính có lợi cho việc trốn thoát, tốt nhất là có thể tìm thấy phương tiện giao thông thuận tiện cướp được…”
Trì Thanh mơ hồ nghe giọng nói của Giải Lâm, chỉ nghe được vài từ quan trọng.
Giọng nói của đám con nít líu ra líu rít bên tai anh, giọng nói non nớt của mấy đứa trẻ con.
Câu cuối cùng Trì Thanh nghe thấy là…
[Ồ, là xe buýt trường, xe buýt trường đến rồi!]