Nhân Cách Nguy Hiểm

Dịch: LTLT

Rất ít người khi hỏi người yêu có muốn ôm không, giọng điệu lại gắn gượng như vậy. Tay Trì Thanh còn đút trong túi áo, khiến người ta có cảm giác “em chỉ nói vậy thôi, anh đừng tin thật, anh dám đến gần thì em cho anh vặt đầu em luôn”.

Giải Lâm bỏ qua ảo giác này, cởi dây an toàn trên người ra, nửa thân trên hơi nghiêng về phía Trì Thanh: “Vậy ôm một cái đi.”

Trì Thanh nhìn từ trên cao xuống, giống như gật đầu.

Một tay Giải Lâm vòng ra sau đầu Trì Thanh, đè anh vào trong lòng, sau đó nói tiếp: “Bây giờ anh rất buồn, có lẽ phải ôm lâu một chút.

Màn hình trong xe đang hiển thị thời gian.

Bọn họ bôn ba đến bây giờ, trời đã tối từ lâu. Con số trên màn hình nhảy lên từng phút một, nhanh chóng nhảy đến 12:00.

Trì Thanh nói: “Về mặt tình cảm, có thể cho phép anh ôm lâu một chút. Nhưng về mặt lí trí, vẫn phải nhắc nhở anh giờ đã là ngày thứ sáu rồi.”

Thời gian dành cho bọn họ không còn nhiều nữa.

Giải Lâm cũng hiểu rõ, nên hắn chỉ ôm chưa đến nửa phút. Sau đó lúc tách ra, hắn cúi đầu chạm vào môi Trì Thanh: “Được, cho em thiếu.”

“Đi tìm gã trước.” Giải Lâm quẹt điện thoại, mở khung trò chuyện với Võ Chí Bân ra nhìn một lát rồi nói, “Bên tổng cục đã tìm được nhân viên liên quan rồi. Dựa vào tấm ảnh trong hồ sơ cũng có thể mô phỏng được chân dung tội phạm gần giống “Z” hơn. Chỉ cần mấy năm nay gã vẫn ở lại thành phố Hoa Nam thì không thể làm đến mức không có bất cứ dấu vết sinh sống nào.”

Hồ sơ liên quan đến Z và tin tức bọn họ điều tra được đều đưa cho tổng cục, tổng cục có thể dùng cơ sở dữ liệu thông tin để tìm kiếm diện rộng. Tìm thấy “Z” trở thành vấn đề thời gian. Có ảnh, có thân phận, dù chỉ là một dãy số hiệu, sớm muộn cũng có thể tìm được gã.

Nhưng vấn đề then chốt nhất đúng lúc là thời gian.

Thứ bọn họ thiếu nhất bây giờ chính là thời gian.

Nói đến thời gian, Võ Chí Bân lại gửi qua mấy tin nhắn.

– Hai người đang ở đâu?

– Có lẽ thời gian không kịp rồi.

Còn chưa đến 24 giờ, tất cả mọi người đều vô cùng căng thẳng.

Mỗi một người tham gia phá án đều cực kỳ nhạy cảm với thời gian.

Tô Hiểu Lan còn cài một đống báo thức, cách một tiếng sẽ reo một lần. Mỗi lần báo thức vang lên trong văn phòng, trái tim mọi người đều run rẩy.

Giải Lâm nhúc nhích ngón tay gõ chữ trả lời, gửi đi một câu khiến mọi người đều thấy khó hiểu: Người sốt ruột nhất bây giờ có lẽ không phải chúng ta, chắc Z còn vội hơn chúng ta nữa.

–?

– Là ý gì?

Quả nhiên Võ Chí Bân không hiểu nổi.

Người bắt tội phạm không vội, tội phạm vội cái gì?

Lần này Giải Lâm không gõ chữ nữa, hắn nhấn nút ghi âm, giọng nói chậm rãi vang lên trong xe: “Bởi vì gã đang mong đợi chúng ta tìm thấy gã. Gã bắt cóc nhiều đứa trẻ đến vậy, quậy cho chuyện lớn như thế này thì gã chưa từng nghĩ đến chuyện mình có thể thoát được. Ngược lại, gã hy vọng chuyện sẽ ầm ĩ hơn nữa… nếu như chậm chạp không có ai tìm được gã, gã nhất định sẽ cảm thấy nhàm chán cùng cực. Gã sẽ nghĩ… sao vẫn chưa có ai đến chơi cùng mình?”

Giải Lâm nói câu “sao vẫn chưa có ai đến chơi cùng mình” rất tùy ý, nhưng giọng điệu lại có cảm giác nhập vai lạ thường.

“Tuy nhìn mấy đứa nhỏ chơi game cũng khá thú vị, nhưng bắt cóc bọn chúng đi không phải chỉ để nhìn những đứa trẻ này chơi trò chơi. Những đứa trẻ này có trò chơi để chơi, nhưng gã thì không có. Trò chơi của riêng gã còn chưa chính thức bắt đầu. Cho nên gã nhất định sẽ bắt đầu thấy nhàm chán, càng gần thời gian kết thúc vòng chơi thứ nhất, cảm giác nhàm chán này càng dữ dội.”

“Anh biết mấy vụ nổ không? Trạng thái hiện tại của gã giống như đang chờ một vụ nổ sắp ập xuống, còn chẳng quan tâm bản thân có đứng ở bên cạnh bom nổ hay không.”

Võ Chí Bân nghe đến ngẩn người, có một khoảnh khắc nào đó dường như ông cảm thấy người đang nói chuyện ở đầu bên kia chính là bản thân “Z”.

Đoạn tin nhắn thoại cuối cùng phát xong.

Võ Chí Bân phát hiện sau lưng mình chảy một lớp mồ hôi mỏng.

Nếu như…

Nếu như Giải Lâm bước sai một bước, không chừng thật sự sẽ thành bạn của “Z”.

Không. Không chỉ Giải Lâm.

Võ Chí Bân lại nhớ đến đôi tay đeo găng tay màu đen quanh năm kia, cùng với đôi mắt sâu như hồ nước bị che sau tóc mái, nhớ đến những điều này tiện thể nhớ đến cơn mưa dầm rả rích, chiếc dù lạnh ngắt.

Nếu như bước sai một bước, hai người này sẽ trở thành người còn khó đối phó hơn cả “Z”.

Võ Chí Bân chuẩn bị dặn dò cấp dưới lên tinh thần. Nếu như theo Giải Lâm nói, rất có thể “Z” sẽ chủ động gửi một vài thông tin cho bọn họ. Ông nhìn ra bên ngoài phòng làm việc, phát hiện vị trí của cái tên vốn nên về từ sớm vẫn trống không: “… Quý Minh Nhuệ đâu?”



“Điện thoại Quý Minh Nhuệ không gọi được.” Tô Hiểu Lan cũng đang chờ anh ta. Cô nhận điện thoại cả một ngày, ngồi chờ ở chỗ làm việc đến nỗi bụng đói kêu ùng ục, “Đã nói lúc về sẽ mua sandwich với cà phê cho tôi, giờ đã mấy giờ rồi. Còn chờ nữa thì bữa tối của tôi thành bữa khuya luôn rồi.”

Sau 10 giờ thì các cuộc gọi đã ít đi rất nhiều, sau 12 giờ thì càng ít. Ngoại trừ một vài đêm bận rộn, còn về cơ bản thì không có việc gì làm.

Tô Hiểu Lan cuối cùng cũng có thể ngừng lại, thở phào một hơi.

Cô đang nói thì điện thoại lại reo lên.

Bởi vì đã yên lặng rất lâu, cộng thêm thời gian lúc này đã khuya, tiếng chuông điện thoại vang lên trong văn phòng lần này có sự đối lập rõ ràng.

“Alo?” Tô Hiểu Lan nghe điện thoại.

Bên kia không nói gì.

Tô Hiểu Lan lại hỏi: “Xin chào?”

Nhưng bên kia chẳng có ai trả lời, chỉ truyền đến một âm thanh máy móc. Âm thanh ấy đọc một dãy số mà không có bất cứ cảm xúc gì: “7... 1... 0... 8....”

“Cái gì?”

Giọng nói như máy móc đọc xong một lần rồi lặp lại lần nữa: “7... 1... 0...”

Tô Hiểu Lan không biết ý nghĩa của dãy số này, cũng không biết ý đồ của đối phương đêm khuya gọi đến đây. Nhưng xuất phát từ thói quen, cô vẫn cầm bút nhanh chóng viết dãy số kỳ lạ phát ra từ điện thoại lên tờ giấy.

7108453.

Cô viết xong số cuối cùng, cùng lúc đó trong điện thoại xuất hiện giọng nói của con người. Giọng nói đó có độ nhận dạng rất cao, người đàn ông khàn khàn cười: “Đồng chí cảnh sát nhớ rõ chưa?”

Bên kia tuy hỏi như thế nhưng lại không quan tâm đến câu trả lời của cô, khi Tô Hiểu Lan định trả lời thì điện thoại đã cúp rồi. Trong ống nghe ngay lập tức chỉ còn một tiếng âm bận: “Tút…”



“7108453?”

Giải Lâm vừa lái xe vừa lặp lại dãy số mà Tô Hiểu Lan gửi qua.

Bọn họ đang lục soát và tìm kiếm tất cả địa điểm có liên quan đến trại trẻ mồ côi Hoa Nam ở trong thành phố, ví dụ như xưởng may quần áo năm đó từng cung cấp trang phục cho trại trẻ mồ côi Hoa Nam, nhà máy xây dựng từng tham gia cải tạo trại trẻ. Khu vực tọa lạc của trại trẻ mồ côi mấy năm nay phát triển không tốt lắm. Mười năm trôi qua, rất nhiều nhà máy nhỏ đã không thể kiên trì được nữa. Mấy nơi này phần lớn cũng đã biến thành nhà xưởng bỏ hoang.

Giải Lâm có trực giác nơi mà “Z” ẩn náu nhất định có liên quan đến trại trẻ mồ côi.

Địa chỉ ban đầu của trại trẻ mồ côi là số 128 đường Bắc Trường An.

Số 128 đường Bắc Trường An hiện đang ở tình trạng bỏ hoang. Ban đầu, thành phố ra công văn nói sẽ xây dựng lại, nhưng vì người dân xung quanh không đồng ý chuyển đi, độ khó xây dựng lại quá cao bèn từ bỏ.

Có rất nhiều giới thiệu về trại trẻ mồ côi ở trên mạng, cái gì mà từng tổ chức hoạt động công ích cùng hội chữ thập đỏ, nhận được giải thưởng cấp thành phố, giải quyết các vấn đề liên quan đến trẻ em… bên cạnh một đống giới thiệu còn kèm theo ảnh. Có lẽ do chụp ảnh lúc mùa thu nên cây cỏ đều khô héo, tòa nhà kiểu cũ mười năm trước trong ảnh trông có vẻ tối tăm.

Phía trước mấy giáo viên của trại trẻ mồ côi có một hàng trẻ em đang đứng. Những đứa trẻ này cao thấp béo gầy khác nhau, trên mặt là một nụ cười kiểu bắt buộc, ánh mắt trống rỗng, độ cong cứng ngắc.

Bầu không khí giống như một tấm ảnh ma quái.

Chỉ cần tìm xuống dưới chút nữa thì sẽ nhìn thấy tin tức ngược đãi trẻ em năm ấy.

Nhân viên của trại trẻ mồ côi tùy tiện đánh mắng mấy đứa trẻ, “không nghe lời” sẽ bị nhốt vào “phòng trừng phạt”, trong khoảng thời gian “trừng phạt” thì không cho ăn cơm không cho uống nước, thậm chí ngay cả đi vệ sinh cũng không được cho phép.

Trì Thanh vốn đang tra tin tức cũ liên quan đến trại trẻ mồ côi, ngẩng đầu liếc nhìn dãy số kia: “Không có bất cứ quy luật nào, nhìn không giống là mật mã cần phải giải.”

Giải Lâm vừa lái xe vừa nói: “Nếu như gã đang rất sốt ruột, vậy thì gã sẽ vội vàng muốn làm cho chuyện lớn hơn chút nữa. Gã ta bắt cóc nhiều trẻ con như thế, sẽ cảm thấy sao chẳng có bao nhiêu người để ý đến gã, không có bao nhiêu người cảm thấy hoảng sợ vì gã. Dựa vào tiền đề này, tại sao gã lại gọi cuộc điện thoại này? Nói cách khác, thứ gì có thể khiến chuyện ầm ĩ hơn?”

Giải Lâm nói đến đây bỗng nhiên đạp vội thắng.

“Tìm nền tảng live stream phổ biến nhất hiện nay.” Hắn chợt nghĩ ra gì đó, trả lời Tô Hiểu Lan, “Xem thử có thể tìm thấy kênh live stream này không.”



“Live stream?”

Tô Hiểu Lan tìm được nền tảng live stream có số lượng người dùng nhiều nhất, gõ dãy số vào thanh tìm kiếm. Sau khi gõ xong số “3” cuối cùng, giao diện tự động nhảy ra một kênh live stream liên quan. Kênh live stream này vẫn chưa có tên hay giới thiệu gì cả, chỉ tên là kênh live stream 7108453.

Trên màn hình tối đen hiển thị: Kênh live stream vẫn chưa bắt đầu nhé.

Cô nhấp vào tài khoản của chủ nhân kênh live stream, nhìn thấy chữ “Z” quen thuộc, số người theo dõi là 0, rõ ràng đây là tài khoản mới được đăng ký.

Tô Hiểu Lan không còn thời gian cảm thán cố vấn tổng cục thế mà có thể đoán ra được ý nghĩa của dãy số này chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi. Cô nhìn màn hình tối đen cùng với bốn chữ “vẫn chưa bắt đầu”, cả người đều lạnh toát, chân tay từ trên xuống dưới lạnh ngắt.

Cô không dám nghĩ tiếp nữa.

… Rốt cuộc “Z” muốn làm gì?

Gã điên rồi.

Gã chắn chắn đã điên rồi.



Tô Hiểu Lan bịt miệng, giống như động tác này có thể đè trái tim đang đập dữ dội của cô lại.

Cô nghĩ bụng, gã ta là một tên điên.



Trong căn phòng thiếu ánh sáng.

Một bàn tay đặt trên một cây cột dài màu đen.

Cây cột dài màu đen dựng trên đất, cao khoảng hơn một mét, trên đỉnh cột có một cái giá để cố định. Bàn tay gầy giơ xương ấy đang cố định điện thoại trên giá.

“Hu hu…”

Ở vị trí đối diện với điện thoại có một cái ghế. Một đứa trẻ đang ngồi trên ghế, hai tay bị trói ngược ra sau, trên đỉnh đầu treo một cái đèn.

Cậu bé hoảng sợ nhìn chủ nhân của bàn tay kia. Hai chân quơ lung tung trên không, muốn thoát khỏi trói buộc rời khỏi nơi này.

“Ch… chú…” Đứa bé khóc nức nở nói, “Thả… thả cháu đi đi…”

“Chú…”

Người kia hoàn toàn mặc kệ đứa bé khóc lóc thế nào.

“Cạch.”

Điện thoại được kẹp chặt vào giá.

Camera chiếu chính xác vào đứa bé đang khóc.

“Bắt đầu rồi.” Gã đàn ông nói, “Im lặng đi.”

Camera bắt đầu quay.

[Chào mừng tham gia kênh live stream 7108453]

Ban đầu, khán giả chỉ có vài người.

– Đang làm gì vậy?

– Quay phim truyền hình hả?

– Kỹ năng diễn xuất của thằng bé này được đó… Giọng khàn luôn rồi.

Ánh sáng của căn phòng này không tốt, chỉ có vài tia sáng kì lạ màu đỏ và màu xanh giao nhau.

Bởi vì vấn đề góc độ và ánh sáng nên phạm vi nhìn có hạn. Chỉ có thể nhìn thấy cằm đứa bé, cơ thể không ngừng giãy dụa, vết máu không rõ trên quần áo, trên cái bàn trước mặt đứa bé có đặt một con dao nhọn.

Và cả tiếng kêu gào chưa từng dừng lại.

Sau khi xem được vài phút, những khán giả này mơ hồ cảm thấy không bình thường. Bởi vì đứa bé này cứ kêu gào mãi, toàn thân run rẩy, nghe đến nỗi nổi da gà. Cảm giác tuyệt vọng này giống như biết lây lan, gần như tràn ra khỏi màn hình.

Tình hình bình luận bắt đầu thay đổi.

– Hình như hơi sai sai…

– Tui cũng cảm thấy sai sai, hình như không giống đang diễn. Nếu thằng bé có diễn xuất như này sớm đã nhận được tượng vàng rồi.

– Đứa nhỏ này không lẽ xảy ra chuyện thật à?

– Live stream khủng bố?



Bên tổng cục bận đến nhốn nháo, tất cả mọi người đều thấy hoảng sợ với hình ảnh trong màn hình máy tính: “Liên hệ với nền tảng live stream, cấm kênh này. Nhanh!”

Nhưng hình như “Z” biết bọn họ đang nghĩ gì. Kênh live stream vốn dĩ không có giới thiệu bỗng nhiên có thêm một câu giới thiệu đơn giản: Các người cấm kênh của ta thử xem.

“…”

“Không thể cấm.” Có cảnh sát hình sự bất đắc dĩ ngăn lại, “Chuyện gì hắn ta cũng làm được, xem tình hình trước đã.”

Nhưng tình hình không lạc quan.

“Số người xem vẫn tăng lên, từ 10 ngàn lên đến 230 ngàn rồi.”

“Vẫn đang tăng, có người thảo luận ở nền tảng khác, dẫn người xem đến đây.”

Live stream kiểu mới lạ này rất hiếm, số người tham gia vào kênh live stream càng ngày càng nhiều. Sau khi số người xem đông lên, kênh live stream hiển nhiên sẽ xuất hiện ở mục phổ biến của trang chủ. Số người xem tăng lên như lăn cầu tuyết.

Dân chúng nói đủ cả, còn có người hóng hớt mong nội dung live stream kích thích hơn chút nữa.

– Đứa nhỏ còn đang khóc kìa… Cổ họng sắp không phát ra tiếng nữa rồi.

– Đừng nói cổ họng, cổ tay sắp bị dây thừng cứa rách rồi, hình như đang chảy máu.

– Mặc kệ anh có phải đang quay show hay không, đừng đối xử với con nít như thế, thả thằng bé ra đi.

“Thả?” Trong kênh live stream bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói của đàn ông. Người đàn ông đó đứng ở chỗ tối nên mọi người không nhìn thấy mặt hắn ta, chỉ có thể mơ hồ thấy một bóng người cao gầy. Hắn ta cúi đầu cười: “Nó muốn rời khỏi chỗ này chỉ có một con đường… Đó chính là biến thành xác chết, sau đó bị ta băm nát vứt đi.”

Trên màn hình, bình luận của dân cư mạng tăng mạnh lên, lập tức tràn ngập màn hình của kênh live stream.

Đứa trẻ kia khóc mệt rồi, thần chí không tỉnh táo nữa, trong miệng nói đi nói lại: “Cứu… cứu cứu cháu… Cháu muốn về nhà… Mẹ… cứu con…”

– Mẹ nó bắt cóc thật hả?

– Cảnh sát đâu? Mau báo cảnh sát.

– Chỗ này là chỗ nào? Có ai nhìn ra được không?

– Ánh sáng này với cả trong phòng chẳng có đồ đạc gì sao nhìn được chứ? Chuyện này không phải chuyện con người làm được.

Cho đến lúc này, số người xem live stream đã hơn một triệu!

Bọn họ trơ mắt nhìn bóng đen cao gầy trong màn hình cầm con dao trên bàn lên. Hình như hắn ta cảm thấy con dao này còn chưa đủ bén, sau khi cầm lên thì khựng lại, rồi xoay người đi đến hồ bơi mài dao.

Xoẹt xoẹt.

Xoẹt xoẹt xoẹt…

Tiếng mài dao được thu vào trong điện thoại một cách rõ ràng.

Hơn một triệu người xem ngoài việc yên lặng xem live tream qua màn hình ra thì chẳng làm được gì cả.

Nhưng biến cố lại xuất hiện vào lúc này. Một tiếng “rầm” thật mạnh từ cửa truyền đến, cánh cửa khóa kín bị đá bay từ bên ngoài, sau đó tất cả mọi người nhìn thấy một bóng người lao nhanh như bay về phía kẻ mài dao.

– Có người đến rồi?

– Là cảnh sát hả???

– Hình như không phải. Mặc áo gió, cảnh sát thì phải mặc đồng phục chứ.

– Vừa rồi tôi có tạm dừng, đã nhìn thấy mặt, không biết tại sao nhưng mà tôi cảm thấy gương mặt này rất quen.

Không chỉ một người xem nói quen mắt.

– Tôi cũng thấy rất quen. Theo lý mà nói thì trong cuộc sống của tôi không thể từng xuất hiện anh chàng siêu cấp đẹp trai như này… Sao lại cảm thấy quen quen vậy kìa?

Trong bình luận bay đầy màn hình, có người đầu tiên nhớ ra nguyên nhân quen mắt.

– Tôi nhớ rồi, hình như từng nhìn thấy anh ta ở tin tức xã hội.

– Tin tức xã hội +1.

– Tin tức xã hội mà mấy người nói có phải là… tin-truy-nã… trước đây không…

Nhân vật của tin tức truy nã – Giải Lâm xuất hiện phía sau người đàn ông với tốc độ nhanh như chớp. Hắn giơ tay nắm tóc của tên kia, đập mạnh vào gạch men của hồ bơi. Hắn dùng toàn bộ sức mạnh vào cú đánh này, trán của “Z” đập mạnh xuống. Mấy giây sau, máu đỏ tươi chảy xuống dọc theo các kẽ hở gạch men trong hồ bơi.

Giải Lâm nói: “Mày không nên mở live stream.”

“Ánh sáng nơi này đã vạch trần mày. Ánh sáng màu đỏ với màu xanh là đèn tín hiệu của cây cầu đối diện chiếu ra.” Khi Giải Lâm nói, ánh sáng đỏ xanh đúng lúc từ cửa sổ chiếu vào đôi mắt hơi nhướng lên của hắn, “Tụi tao đã tra ra thân phận của mày. Mày chắc chắn sẽ nấp ở chỗ có liên quan đến trại trẻ mồ côi. Hai tin tức này kết hợp với nhau thì không khó tìm ra chỗ đây.”

Nơi này là một công viên giải trí ở ngoại ô.

Công viên đã bị bỏ hoang rất lâu, bên trong chẳng có trò chơi nào. Bảng hiệu ở cổng xiêu vẹo, chữ trên bảng đã trở nên sẫm màu hơn theo thời gian dần trôi. Bãi có trước đây dùng để picnic bởi vì không được cắt tỉa nên cây cỏ mọc lên như điên, dây leo quấn quanh trên đu dây, nhìn vô cùng hoang vắng.

“Thời gian xảy ra vụ án là mùa đông, lùi thời gian gây án về lại ba tháng trước chính là mùa thu.” Giải Lâm xâu chuỗi tất cả thông tin lại. Hắn nói rõ ràng từ câu từng chữ, “Mười năm trước, trại trẻ mồ côi tổ chức một buổi picnic mùa thu. Địa điểm chính là công viên giải trí, nếu không có gì bất ngờ thì năm đó mày đã mất tích ở chỗ này.”

“Đây cũng là nơi mày gặp được hung thủ năm ấy. Không biết tại sao, gã ta không giết mày mà lại dẫn mày theo bên cạnh gã ta.”

“Vụ án bắt cóc mười năm trước, ban đầu mọi người đều nghĩ rằng gã ta ra tay với trẻ con chỉ vì trẻ con dễ khống chế hơn. Thực ra không phải, người tham gia trò chơi đều rất rõ, gã ta muốn một đứa con, một đứa con có thể sống sót trong trò chơi. Dùng từ khác để miêu tả cũng như vậy, người thừa kế. Gã ta mong có người có thể kế thừa suy nghĩ hoang đường của gã, mãi mãi ở lại thế giới tràn ngập “cái ác” thuộc về gã.”

Hung thủ vụ án bắt cóc mười năm trước chỉ là muốn tìm một người thừa kế mà thôi.

Một người thừa kế phạm tội có IQ cao, xuất sắc hơn gã, từ nhỏ đã bị gã ta tẩy não và thử thách.

Cho nên gã ta toàn chọn những đứa trẻ có thành tích đứng đầu các trường.

Cho nên năm ấy gã ta mới nói câu ấy ở tòa án: Các người không thể giết chết ta.

Bởi vì ta đã tìm được người thừa kế.

Những gì hung thủ đã nói ở tòa năm đó khiến Giải Lâm luôn bị người xung quanh kiêng dè. Hầu như không ai tin hắn đã trải qua chuyện năm ấy vẫn sẽ là một “cố vấn thiên tài” có thể tin cậy. Bọn họ đều cho rằng, hắn rất có khả năng phạm tội.

Nhưng người thừa kế thật sự không phải người may mắn sống sót mà phía cảnh sát đã biết, mà chính là kẻ từ đầu đến cuối không được ghi chép vào hồ sơ, người may mắn sống sót thứ ba.

Người xem kênh live stream đến từ khắp nơi trên cả nước không thể xem được những cảnh tiếp theo.

Bọn họ nhanh chóng phát hiện không chỉ có mỗi cái người từng lên tin tức xã hội bước vào, phía sau đó còn có một người nữa. Người đàn ông kia càng bất thường hơn, chuyện đầu tiên làm khi bước vào là móc từ trong túi ra đôi găng tay màu đen, vừa đi vào vừa thong thả đeo găng tay.

Người đàn ông chỉ mang một chiếc găng, chiếc găng tay màu đen còn lại nắm chặt trong tay. Anh đi trước camera của điện thoại, khom người đến gần, ngay lập tức đôi mắt đen láy lạnh lùng không có bất cứ cảm xúc nào chiếm trọn màn hình.

Ngay sau đó, anh đưa bàn tay vẫn chưa đeo găng lên, tắt live stream.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui