Nhân Cách Nguy Hiểm

Dịch: LTLT

– Trường trung học Quang Viễn, lớp 11-4, Tô Hiểu Bác

– Thời gian tan trường là 6 giờ rưỡi, cảm ơn nhiều, cảm ơn nhiều!

Đây là tin nhắn cụ thể mà Tô Hiểu Lan gửi qua.

Tô Hiểu Lan lại gửi thêm một câu:

– Tôi sẽ gửi bảng số xe của cố vấn Giải cho thằng bé, hai người chờ ở trong xe là được, chắc nó sẽ ra nhanh thôi.



Cái tên này vừa nghe đã biết có quan hệ thân thích với Tô Hiểu Lan.

Chạng vạng khi hai người đến cổng trường, cổng trường mở ra. Tô Hiểu Lan bảo sẽ nói biển số xe của Giải Lâm cho cháu trai biết, nhưng hai người chờ một lúc lâu vẫn không thấy đứa nhỏ lên xe. Nửa tiếng sau, cổng trường thưa thớt dần, chỉ còn hai ba học sinh ở lại trực nhật vội vàng chạy ra khỏi tòa nhà dạy học.

Lại vài phút trôi qua, học sinh ra khỏi trường càng ít.

Trường trung học Quang Viễn là một ngôi trường trọng điểm vô cùng nổi tiếng của thành phố Hoa Nam, dù là thời gian tan học thì học sinh bước ra khỏi cổng trường cũng không nói chuyện, trông rất ngay ngắn trật tự. Thời gian nghỉ của bọn chúng cũng rất ngắn, còn chưa đến thời gian khai giảng của trường cấp ba bình thường thì các lớp học đã quay lại trước rồi.

Vào lúc người bình thường sẽ thắc mắc “sao đứa trẻ kia còn chưa ra”, “rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì” thì Giải Lâm với Trì Thanh chẳng hề sốt ruột ngồi ở trong xe. Chiếc xe này của Giải Lâm thật sự rất chói mắt, người qua đường nhìn qua cửa xe thấy trong xe có hai người đàn ông lạ mặt ngồi cạnh nhau, một người thì mặt lạnh lùng, không cảm xúc nhìn ngắm bên ngoài, người đàn ông có gương mặt đẹp trai quá mức này rụt bàn tay vào trong ống tay áo màu đen, làn da trắng đến mức không giống người sống.

Người còn lại thì một tay gác trên cửa xe, cúi đầu cầm điện thoại bấm.

Giải Lâm gửi tin nhắn cho Tô Hiểu Lan: Cô gửi tin nhắn cho cháu trai lúc nào?

Tô Hiểu Lan: Chắc là một tiếng trước.

Giải Lâm: Thằng bé trả lời cho cô chưa?

Tô Hiểu Lan: Chưa thấy.

Giải Lâm nói lại câu trả lời của Tô Hiểu Lan cho Trì Thanh nghe: “Cô ấy nói chưa.”

Đôi con ngươi đen láy kia lúc này mới quay sang, ngừng lại trên màn hình điện thoại của Giải Lâm.

Ánh mắt của hai người song song dừng lại ở hai chữ mà Tô Hiểu Lan gửi qua.

Cánh tay gác hờ trên cửa xe của Giải Lâm khẽ gõ lên kính xe: “Một tiếng trước, cảnh sát Tô gửi biển số xe qua. Lúc đó vẫn đang là giờ học, cháu trai của cô ấy không trả lời lại, nhưng cô ấy không sốt ruột chút nào. Cảnh sát Tô biết nhất định cháu trai mình sẽ nhìn thấy, nên có lẽ bình thường thằng bé ấy đi học vẫn luôn mang theo điện thoại.”

“Trường trọng điểm của thành phố Hoa Nam hiếm khi cho phép học sinh dùng điện thoại lúc ở trong trường.” Giải Lâm nói, “Hay là ngôi trường này ngoại lệ?”

Trì Thanh loại bỏ cách nói “ngoại lệ” này: “Không phải.”

Giải Lâm: “Trước đây em học trường này à?”

Trì Thanh: “Trong vòng nửa tiếng trước, học sinh bước ra khỏi cổng trường, số ít học sinh lén đem theo điện thoại đều làm một việc… đứng yên tại chỗ một hồi để chờ khởi động máy. Vậy nên, dù bọn chúng có lén lút đem điện thoại đi học cũng không dám mở máy dùng ở trong trường.”

Trì Thanh nói xong mới trả lời câu hỏi trường học của Giải Lâm:

“Em không học trường này, rất khó để em thi đậu vào trường này.”

Giải Lâm nói thầm, với trí thông minh của người yêu hắn, ngoại trừ lúc yêu đương không nhanh nhạy thì nhìn thế nào cũng không giống thi không đậu trường trọng điểm thành phố.

“Nếu điểm toán năm đó của em thấp xuống mười điểm, có thể sẽ vào đây.” Trì Thanh thành thật nói, “Thi thấp mười điểm, không dễ lắm.”

“…”

Chắc chắn Tô Hiểu Lan không biết bởi vì cháu trai mình lên xe chậm, thế nên bị hai cố vấn của tổng cục tiến hành phân tích tâm lý có chứng có cứ. Chỉ dựa vào mấy tin nhắn cực ít thông tin mà cô gửi, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bản tính của cháu trai cô thậm chí thành tích học tập của thằng bé cũng đã bị viết ra.

Trì Thanh: “Có rất nhiều học sinh đi ra trong tay đều cầm bài thi.”

Giải Lâm: “Vừa mới tổ chức thi đầu năm, thành tích của cháu trai cô ấy chắc không được trung bình, còn thích chơi điện thoại trong giờ học… Giáo viên không giữ thằng nhóc đó lại thì không thể ăn nói với đối tượng đang dạy dỗ của trường trọng điểm.”

Cổng trường có cảm giác thời đại ở trước mặt, Giải Lâm xuống xe, tiện tay chặn một học sinh lại, hỏi học sinh đó phòng giáo viên của khối lớp 11 ở tòa nhà nào, tầng mấy.”

Học sinh bị chặn lại đẩy mắt kính dày cộm, vừa đi vừa học thuộc từ vựng, trong tay đang cầm một quyển từ vựng nói: “Vào trường đi thẳng, tòa số ba, cụ thể là lớp 11 mấy ạ? Lớp 11-4 à… Một tầng có ba lớp, nếu là lớp 11-4 thì chắc ở tầng 2.”

Hai người đành phải đến chào hỏi bảo vệ, đi thẳng vào trường lãnh người.

Đối với hai người đã tốt nghiệp rất nhiều năm rồi, đã một khoảng thời gian dài không bước chân vào trường học mà nói thì khuôn viên trường vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Lúc đi vào tòa nhà dạy học, hai người bước qua từng gương mặt ngây ngô, non nớt.

Người trong tòa số ba đã về gần hết rồi.

Phòng giáo viên ở cuối mỗi tầng, cửa phòng đang khép hờ.

Trước khi bước vô, Trì Thanh không quên đứng ở cửa đeo găng tay màu đen vào, Giải Lâm chờ anh đeo găng tay xong mới thong thả gõ cửa.

Tình huống trong văn phòng giống hệt suy đoán của bọn họ. Cô giáo mặt lạnh lùng, đứng bên cạnh cô là một thiếu niên mặc đồng phục trường. Dáng người của cậu ta không cao, đôi mắt rất giống Tô Hiểu Lan. Tuy đang bị dạy bảo, nhưng đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía khác, rõ ràng là khí áp của việc dạy bảo này khiến cậu ta thấy ngạt thở, cậu ta rất muốn dời sự chú ý.

Nhìn từ bầu không khí, có lẽ lượt dạy dỗ đầu tiên mới kết thúc, cô giáo thoát khỏi trạng thái tích trữ năng lượng, giải phóng áp suất lạnh, tạo cảm giác căng thẳng trong cuộc trò chuyện.

Trong bầu không khí này, văn phòng vô cùng yên tĩnh.

Vậy nên tiếng “cót két” rất khẽ do Giải Lâm đẩy cửa đã trở nên rất nổi bật trong trạng thái này.

Vốn dĩ ánh mắt của Tô Hiểu Bác đang trôi lung tung, lúc này thuận theo tiếng gõ trôi về phía cửa. Ở cửa có một người đàn ông lạ mặt cậu ta không quen, sau khi gõ cửa xong thì người đàn ông đó mỉm cười nói thẳng mục đích đến: “Xin lỗi, đã tan học còn làm lỡ thời gian của cô. Suy nghĩ của thằng bé này không ở trong việc học, thành tích thi đầu năm không lý tưởng, phiền cô nhắc nhở nó nhiều thêm.”

Giải Lâm mới vào đã vô cùng thành thạo nói một đống lời xã giao.

Cô giáo sửng sốt nhìn hắn, nghe mấy câu này xong, với lại người đến còn nắm rõ tình hình của Tô Hiểu Bác như lòng bàn tay, trách mắng cũng đúng chỗ. Đối phương đánh đòn phủ đầu khiến cô không thể bám vào mấy việc kia mà tiếp tục phát huy, cũng quên mất hỏi sao người này biết chuyện Tô Hiểu Bác thi không tốt.

Mấy phút sau, dưới sự dẫn dắt của Giải Lâm, cô giáo chỉ có thể nói theo chủ đề của hắn, không bao lâu thì sắc mặt mới dịu đi: “Được thôi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, mau về đi. Bài tập hôm nay cho nhớ làm nghiêm túc.”

Cô giáo nói xong, lại nhắc đến chuyện khác: “Còn nữa…”

Trì Thanh chờ ở bên cạnh mất kiên nhẫn, mở miệng nói: “Điện thoại.”

“Đi học mà chơi điện thoại thật sự không ra thể thống gì.” Cô giáo nhìn người đeo găng tay màu đen kia nói tiếp, “Về nhà sẽ dạy dỗ đàng hoàng.”

Cô giáo: “…?”

Cô giáo còn chưa nói gì nữa, lời nói đều để hai người chắc là phụ huynh của Tô Hiểu Bác nói hết rồi.

Tô Hiểu Bác cũng kinh ngạc cực kỳ.

Cậu ta ở bên cạnh lén lút đánh giá hai người này, giờ mới nhận ra hai người e là người hôm nay đến đón mình.

Nhưng mà…

Ngay cả cô cậu ta còn chưa biết hôm nay cậu ta thi, vả lại còn thi tạch nữa.

Tô Hiểu Bác đi theo sau hai người, thoát ra khỏi văn phòng giáo viên như qua được kiếp nạn, cậu ta hỏi giống như đã quen biết: “Hai người là người mà cô cháu cử đến tiếp ứng cho cháu sao?”

Trì Thanh không có kiên nhẫn với cậu ta, tay anh chồng lên nhau, cẩn thận điều chỉnh từng chi tiết của găng tay: “Cậu thi văn được bao nhiêu điểm?”

Tô Hiểu Bác: “Lần này được 56.”

Trì Thanh: “Chẳng trách ngay cả đưa đón với tiếp ứng cũng không phân biệt được.”

Tô Hiểu Bác: “…?”

Trên đường về, có lẽ Tô Hiểu Bác sợ chuyện mình làm hôm nay sẽ truyền đến tai Tô Hiểu Lan nên cả đường đi đều cố gắng nói tốt cho mình: “Mấy anh trai à, đối xử bình thường với thành tích là được rồi, cũng không thể tất cả đều được hạng nhất, phải có người nằm ở mấy vị trí cuối đúng không? Em có thể chịu đựng áp lực mà người khác không chịu được, chẳng lẽ không phải là một loại dũng cảm sao?”

Giải Lâm đang lái xe: “Đừng gọi tôi là anh trai.”

Tô Hiểu Bác: “Vì sao chứ?”

Giải Lâm: “Bởi vì tôi chỉ muốn được người nào đó gọi là anh*, người khác không được gọi.” (*anh này là “哥哥”)

Cả quá trình Trì Thanh đều là biểu cảm “đừng nói chuyện với tôi, tôi không quen cậu”, nghe thấy câu này thì biểu cảm thả lỏng vài giây, cảm thấy hình như “người nào đó” rất có tính ám chỉ.

Anh quay sang nhìn Giải Lâm, bắt gặp Giải Lâm bề ngoài thì đang nhìn “kính chiếu hậu”, nhưng thực ra lại cố ý liếc nhìn về phía này.

Tô Hiểu Bác không hiểu đây là chuyện riêng tư của cặp đôi yêu nhau.

Cậu ta nói thầm, không cho gọi thì không gọi, thế là sửa lại: “Các chú.”

“Thực ra điểm của cháu cũng không tính là tệ nhất, môn Văn còn có đứa thi 54 điểm kìa.”

Giải Lâm: “Ờ, có phải học sinh đó điền sai phiếu đáp án không?”

Tô Hiểu Bác nghẹn lời: “Sao chú biết?”

Cảm xúc không muốn để ý đến người khác của Trì Thanh tăng lên, bắt đầu có gì nói đó, nhưng nếu là chủ đề có thể kết thúc bằng một câu thì chắc chắn sẽ không nói thêm câu thứ hai. Thế là anh không im lặng nữa, tiếp lời của Giải Lâm: “Dù sao, muốn tìm hai học sinh thi Văn được dưới 60 điểm ở trường trung học trọng điểm của thành phố không phải chuyện dễ.”

Tô Hiểu Bác ngậm miệng.

Lại qua một lát.

“Chú ơi, cháu thấy chẳng phải đường nào cũng đến La Mã sao? Không nhất định phải dựa vào thành tích học tập.”

Trì Thanh bắt đầu nhớ con mèo ở nhà.

So với đứa cháu trai của Tô Hiểu Lan thì con mèo kia có thể nói là ngoan ngoãn, dễ thương.

Trì Thanh: “Đúng là đường nào cũng đến La Mã, nhưng với trình độ văn hóa của cậu, e rằng ngay cả La Mã ở đâu cũng không biết.”

“…”

Tô Hiểu Bác liên tục gặp thất bại ở chỗ Trì Thanh, thức thời không tìm cái anh mang găng tay kỳ lạ này nói chuyện nữa, chuyển sang người trông dễ tính hơn.

Vừa rồi trong văn phòng, người này thái độ rất hòa nhã, nói mấy câu đã làm dịu được vị Diệt Tuyệt sư thái của bọn họ, người này chắc là một người dễ nói chuyện.

“Chú ơi.” Tô Hiểu Bác nói, “Chú ấy chế nhạo cháu không có văn hóa.”

Nhưng người trông có vẻ rất dễ nói chuyện như Giải Lâm lại tạt cho cậu ta một thau nước lạnh: “Nhóc con, nếu muốn mách tội thì cháu tìm sai người rồi. Ông trời con bên cạnh này nói cái gì thì chú cũng thấy đúng.”

Tô Hiểu Bác: “…”

“Cháu thật sự không thích học.” Tô Hiểu Bác ngồi lại, than ngắn thở dài nói, “Cấp 3 khó quá, khác hoàn toàn với cấp 2. Ban đầu cháu là đầu gà, bây giờ làm đuôi phượng*. Con người sống chẳng phải nên cảm nhận niềm vui sao? Cháu thấy việc học rất khó khiến cháu vui vẻ. Mấy chú có thể…” Đừng nói cho cô cháu không? (*đầu gà: đứng đầu những người học kém, đuôi phượng: đứng cuối những người học giỏi; ý từ câu “宁为鸡头不做凤尾”)

Cậu ta vừa nói vừa tuyệt vọng nhìn ra ngoài cửa xe.

Cảnh sắc bên ngoài ở trong mắt cậu là một mảnh tiêu điều…

Bầu trời xám xịt, đường phố đổ nát…

Lúc này, xe đã chạy được một quãng, đi ngang qua một ngôi trường cấp ba khác. Ngôi trường này có quy mô gần giống với trường Quang Viễn, nằm ở phía bên phải ngã tư đường.



A.

Còn có ngôi trường khiến người khác thấy không thích này…

Tô Hiểu Bác nhìn ngôi trường kia, không kìm được nỗi buồn từ trong lòng.

Cậu ta liếc nhìn ngôi trường từ đằng xa, đúng lúc nhìn thấy một rừng cây nhỏ được bao quanh lại bằng hàng rào sắt ở sau trường. Trên cây đang treo một con diều lớn màu đỏ đen.

“Học sinh trong trường này còn có thời gian rảnh thả diều à…” Tô Hiểu Bác nói, “Trường tụi cháu lúc nào mới có thể tổ chức thả diều một lần đây?”

“Nhưng mà con diều này nhìn cũng quá…”

Tô Hiểu Bác vừa nói đến đây, thân xe chợt khựng lại, xe thắng gấp đột ngột.

Cả người cậu ta ngã về trước, lưng đang đeo cặp sách, ngực dính sát vào lưng ghế phía trước: “Quá… quá to rồi… Sao lại dừng xe thế?”

Bởi vì một lời nói vô tình của Tô Hiểu Bác, ngã tư phía trước đúng lúc là đèn đỏ, Giải Lâm vừa giảm tốc độ vừa nhìn về phía ngôi trường kia, vừa nhìn…

Trong khu rừng xác xơ, chồi xanh thưa thớt đến nỗi gần như không thấy. Rừng cây trơ trọi như thế, trên cây treo thứ gì chỉ nhìn một cái thì thấy ngay. “Con diều” trên cây giống như có hai cái đuôi, bởi vì treo trên cây không ổn định nên lắc lư “theo gió”.

Nhưng nhìn kỹ lại, rất nhanh sẽ phát hiện, đó không phải là hai cái “đuôi”.

“E rằng không phải diều.” Sau khi đột ngột đạp thắng, Giải Lâm nói, “Đó là người, màu đỏ đen… là đồng phục trường của người đó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui