Dịch: LTLT
Cuộc gọi báo án mà bọn họ nhận được trong hôm nay không chỉ có một cuộc gọi này.
Khoảng chừng một tiếng sau, trời sáng hoàn toàn, ánh nắng xuyên qua bình minh, trường học bắt đầu tiết tự học buổi sáng. Nữ giáo viên nhìn ba vị trí trống trong lớp học, lo lắng không tên. Trong ba vị trí trống này, học sinh ngồi ở vị trí gần cửa sổ chính là Vương Viễn, hôm qua đã chết trong rừng cây nhỏ của trường, tình trạng tử vong thảm khốc.
Hai chỗ trống còn lại, một người tên Cận Hồng Bác, buổi sáng phát hiện chết trong công viên.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng lớp của mình sẽ xảy ra chuyện thế này.
Nghe cảnh sát nói Cận Hồng Bác bị giết đêm hôm qua, sau khi tan học cậu ta mãi vẫn chưa về nhà, một mình đến quán net. Cậu ta ở quán net đến rạng sáng, sau khi rời đi không bao lâu thì bị giết hại, thời gian tử vong là từ hai giờ đến ba giờ khuya.
Hai học sinh cùng xảy ra chuyện.
Chuyện này trùng hợp sao?
Chỗ trống cuối cùng… Mã Huy, vì sao chưa đi học?
Mí mắt phải của cô không ngừng nháy.
Tiết tự học buổi sáng kết thúc.
Nữ giáo viên dọn dẹp xong sách giáo khoa và bài tập trên bàn, cô đè lên mí mắt vẫn đang không ngừng nhảy, chuẩn bị đi ra ngoài. Cán sự bộ môn là một nam sinh, cậu ta cầm một chồng bài tập giùm cô giáo: “Cô ơi, đám Vương Viễn hôm nay sao không đi học ạ? Hôm qua có cảnh sát đến trường chúng ta, là xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Mấy chiếc xe cảnh sát tối qua cùng với việc khu rừng nhỏ bị phong tỏa nhanh chóng truyền đi trong trường. Chỉ là, một học sinh chết trong trường cũng không phải chuyện vẻ vang gì, ban giám hiệu nhà trường ra lệnh ém chuyện này xuống, vậy nên phần lớn học sinh đều không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nữ giáo viên không biết chuyện này có thể ém được bao lâu, chỉ nói: “Không có gì, em là con trai sao lại nhiều chuyện thế?”
Nam sinh trông rất xán lạn, cậu nhoẻn miệng cười: “Tò mò ạ, mọi người đều đang bàn tán, nói là trường chúng ta…”
Cậu đè thấp giọng nói: “Có người chết.”
Nữ giáo viên không khỏi nghĩ đến xác chết hôm qua mình nhìn thấy, tim cô đập “thình thịch” nhưng cũng biết nam sinh này đang suy đoán bậy bạ, bèn thuận miệng nói đùa.
“Suốt ngày không suy nghĩ vào việc học.” Nữ giáo viên vỗ vào sau gáy của lớp phó học tập, “Thành tích lần kiểm tra này của em bị tụt năm hạng, còn không tranh thủ thời gian ôn tập kiến thức.”
Cán sự bộ môn liên tục gật đầu dạ vâng, sau khi đặt chồng bài tập kia xuống thì chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh nằm phía xéo đối diện văn phòng giáo viên, buổi sáng không có ai dùng, toàn bộ đều trống rỗng, nhiều nhất cũng chỉ có vài học sinh trực nhật đến lấy nước.
Dù gì đối với học sinh, thời gian buổi sáng cực kỳ quý giá. Trước khi vào tiết học đầu tiên, các cán sự bộ môn phải thu bài tập hôm qua, người bổ sung bài tập đều ráng vùi đầu múa bút chép bài trước khi bắt đầu tiết tự học, tranh thủ từng giây từng phút, dù có muốn đi vệ sinh cũng sẽ lựa chọn nín lại.
Nửa phút sau, từ nhà vệ sinh nam truyền ra một tiếng hét thất thanh.
Cán sự bộ môn một tay đặt trên lưng quần, tay còn lại mở cửa gian phòng vệ sinh cuối cùng. Nhưng trong căn phòng vốn dĩ phải không có ai, cậu ta lại nhìn thấy bạn học thứ ba không đến lớp đang nằm trên gạch men, trên người còn đang mặc đồng phục trường bọn họ.
Dường như cậu ta đang chuẩn bị đi vệ sinh thì bị giết hại, nắp bồn cầu được dựng lên, nước bên trong có vài sợi tóc đang trôi, quần trên người bị kéo đến bắp chân, thứ nào đó giữa hai chân đang lộ trơ trơ trong tầm mắt của tất cả mọi người. Thi thể cứng ngắc, hình như sau khi bị giết thì cứ thể ở trong trường một đêm.
Có người đi đến cửa nhà vệ sinh: “Ai đó? La hét cái gì?”
Cán sự bộ môn nhìn gương mặt bạn cùng lớp đã từng sớm chiều bên nhau, tất cả lời nói đều kẹt ngay cuống họng, cuối cùng mới hét một câu: “Chết… chết rồi! Mã Huy chết rồi!”
“Tách!”
“Tách tách!”
Đèn flash không ngừng lóe lên.
Cảnh sát nhanh chóng đến hai hiện trường vụ án mới, dây phong tỏa màu vàng vây quanh hiện trường, chỉ là lần này không thể che giấu vụ án như tối qua, dù cảnh sát có khơi thông đến thế nào thì công viên và nhà vệ sinh đều bị một đống người vây quanh.
Có người đi đường lúc đi ngang qua thì tập hợp lại với nhau, có học sinh tò mò rốt cuộc tình hình trong nhà vệ sinh như thế nào.
“Đi mau lên, về lớp đi, đừng đến gần chỗ này.”
“Đừng nhìn nữa, học sinh này, em ở lớp nào?”
“…”
Cuối cùng, vì để xử lý hiện trường và thi thể, nhà trường ép buộc học sinh rời khỏi tòa nhà dạy học, đuổi hết học sinh đến sân trường.
Máy ảnh tiếp tục chụp hiện trường xảy ra vụ án, chụp từng góc độ để lấy chứng cứ, chụp từng chi tiết nhỏ trên thi thể, không để sót bất cứ dấu vết nào ở hiện trường. Cuối cùng, hai chiếc máy ảnh không hẹn mà cùng ngắm ống kính vào bộ đồng phục trên người xác chết.
Tiếng nhấn nút chụp cuối cùng vang lên.
Hai tấm ảnh được hình thành.
“Người chết là ba nam sinh cấp ba, lần lượt là Vương Viễn, Cận Hồng Bác và Mã Huy. Ba người họ học cùng lớp, hai người Vương Viễn và Mã Huy có thời gian tử vong rất gần nhau, Cận Hồng Bác thì muộn nhất.”
Thân phận người chết đặc biệt, một lượt ba nam sinh cấp ba xảy ra chuyện. Nhất là Mã Huy được người khác phát hiện ở nhà vệ sinh, chuyện được lan truyền sôi nổi. Tính chất vụ án quá nghiêm trọng, tổng cục khẩn cấp thành lập nhóm chuyên án, dốc hết sức điều tra vụ án này.
Cảnh sát phụ trách báo cáo nói: “Ba học sinh này luôn có mối quan hệ tốt, vị trí ngồi cũng gần nhau, thường cùng nhau chơi game trong giờ học. Theo kết quả điều tra, khoảng thời gian trước bọn họ có dính dán với người ở ngoài trường… Nhưng kỳ lạ là không phát hiện có người bên ngoài từng ra vào trường học. Trên cổ người chết đầu tiên có vết dây hằn, nguyên nhân tử vong là bị người khác siết chết từ đằng sau. Sau ót Cận Hồng Bác có vết thương trí mạng, pháp y chẩn đoán là bị vật nặng đánh tử vong. Trên người Cận Hồng Bác chỉ có một chiếc điện thoại, cùng với một thanh kẹo cao su mang ra từ quán net. Mã Huy thì bị người đè vào trong bồn cầu ngạt thở mà chết. Nguyên nhân tử vong đều không giống nhau.”
Trong phòng họp của tổng cục.
Ảnh rõ nét chụp buổi sáng được chiếu lên màn hình lớn.
Ba nam sinh cấp ba.
Ngày hôm trước, ba học sinh cấp ba này vẫn giống như các bạn cùng trang lứa khác, chơi đùa đánh mắng ở trong trường. Tuy ba người họ không nghe lời dạy dỗ, thường xuyên khiến giáo viên đau đầu nhưng lúc này lại không còn sức sống, dùng cách thức này xuất hiện trước mặt mọi người.
Phòng họp yên lặng hơn thường ngày.
Một tiếng “bốp” vang lên.
Cục trưởng ném xấp hồ sơ trong tay lên trên bàn, gần như có thể đoán được tình hình bên ngoài lúc này. Từ trước đến nay, vụ án liên quan đến học sinh thường dễ thu hút sự chú ý và thảo luận của xã hội: “Hôm qua lúc các cậu đi điều tra Vương Viễn, không tra xét các chỗ khác à? Cách làm của các cậu cũng gọi là đã điều tra hoàn toàn hả?”
Người cảnh sát phụ trách báo cáo cúi đầu.
Cục trưởng lại hỏi: “Các cậu có suy nghĩ gì về vụ án này?”
“Manh mối hiện tại quá ít…”
“…”
Một lát sau, cục trưởng lại nhìn màn hình chiếu dán đầy các tấm ảnh, ánh đèn huỳnh quang chiếu lên mặt ông. Ông yên lặng hỏi: “Liên lạc với Giải Lâm chưa?”
Bọn họ phải đành thừa nhận, người đàn ông từ khi đó cho đến hôm nay vẫn khiến bọn họ thấy nguy hiểm, có đôi khi cũng là người đầu tiên bọn họ vô thức muốn xin giúp đỡ.
Mười năm trước, mặt mũi Giải Lâm còn chưa phát triển hết đã ngồi ở vị trí mà ông đang ngồi lúc này, giống với những người bị hại kia, trên người cũng mặc một bộ đồng phục học sinh, nắm bắt tâm lý tội phạm một cách nhạy bén đến đáng sợ.
Nếu một người còn hiểu rõ phạm tội hơn cả người phạm tội, thì có lý do gì?
Đáp án này ông vẫn luôn không dám nghĩ.
Và cả người trợ lý mà Giải Lâm “thuê”.
Mỗi lần ông nhìn thấy đều nghĩ đã từng gặp ở đâu đó…
Đối với “vụ án giết học sinh cấp ba”, trong đầu cục trưởng lóe qua một vài hình ảnh, vào lúc ông sắp bắt được thì hình ảnh đó lại trôi đi, không bắt được nữa.
—
Lúc Giải Lâm nhận được hồ sơ vụ án, hắn đang cho mèo ăn ở nhà Trì Thanh.
Nhậm Cầm đã tìm thấy một chủ nhân giàu lòng nhân ái cho mèo, qua mấy ngày nữa sẽ thu dọn đồ đạc của mèo đưa người ta đem về. Con mèo kia không hề biết thời gian mình ở lại căn nhà này đã không còn nhiều, ngoan ngoãn vùi đầu ăn cơm.
Nó mới động được vài miếng, không muốn bị Giải Lâm nhìn chằm chằm lại ngẩng đầu lên.
Mèo: “Meo meo meo.”
Giải Lâm: “Mày huênh hoang đi, dù sao cũng sắp đi rồi.”
Trì Thanh bưng một ly nước ấm đi ngang qua, Giải Lâm đột nhiên tò mò nghĩ: “Năng lực đặc biệt kia của em có thể nghe thấy suy nghĩ của con người, thế có nghe được các loài động vật khác không?”
Trì Thanh ngơ ngác nhìn hắn, bản thân cũng không biết đáp án của câu hỏi này.
“Không biết.” Trì Thanh nói, “Người em còn chẳng muốn đụng, càng không thể đụng vào động vật khác.”
Con mèo này đến nhà Trì Thanh lâu như thế, Trì Thanh còn chưa từng chạm vào.
Vì để đề phòng lông mèo bay lung tung trong nhà, một ngày phải dùng rô-bốt quét nhà hút bụi ba lần, nhưng dù có như thế cũng vẫn bị hỏng mấy bộ quần áo.
Sau khi có nghi vấn này, đáp án của câu hỏi thật sự rất khiến mọi người tò mò.
Ngay cả bản thân Trì Thanh cũng muốn biết, nếu như đụng vào tay (móng) mèo có khi nào đọc được thứ gì đó thật không?
Thế là hai người giống như làm thí nghiệm, Giải Lâm quơ con mèo kia qua, nắm chặt chân trước của mèo. Trì Thanh đặt ly nước trong tay qua một bên, sau đó chuẩn bị tâm lý “con mèo này ngày nào cũng liếm lông, cơ thể cũng không dơ, rất yêu sạch sẽ”.
Anh nghĩ như thế xong, dùng đầu ngón trỏ đụng rất nhẹ vào đệm thịt vừa mềm mại vừa rất có tính đàn hồi của con mèo kia.
Chạm vào động vật khác hoàn toàn với chạm vào con người.
Móng vuốt của con mèo kia thu lại, rồi mở ra, hướng về phía Trì Thanh thoải mái kêu một tiếng “meo”.
Hai người hoàn toàn không biết mình đang làm một chuyện vô cùng ngây thơ.
Giải Lâm: “Nghe được gì không?”
Trì Thanh im lặng một lát nói: “… Nghe thấy rồi.”
Giải Lâm: “Nó nói cái gì?”
Lần này Trì Thanh im lặng càng lâu hơn.
Dưới sự thúc giục của Giải Lâm, anh lau ngón tay mới chạm vào móng mèo, sau đó nói một chữ: “Meo.”
Lần này, người ngơ ra đổi thành Giải Lâm.
Một lát sau, Giải Lâm phì cười.
Con mèo kia chui vào chỗ trống, từ tay Giải Lâm chui ra, tiếp tục về đến trước chén thức ăn ăn cơm.
Nụ cười này của Giải Lâm rất khó dừng lại.
Trì Thanh: “Rất buồn cười sao?”
“Không có.” Giải Lâm nói, “Rất dễ thương, gọi lại một tiếng nhé?”
Trì Thanh tặng hắn một chữ: “Cút.”
Hai người cho mèo ăn xong, lúc này Giải Lâm mới nhận được ảnh hiện trường và hồ sơ vụ án mà tổng cục fax qua. Một chồng hồ sơ thật dày đặt trên bàn, từ hình ảnh hiện trường phát hiện vụ án đến tất cả bài tập và bài thi mà ba học sinh cấp ba kia từng làm từ lúc khai giảng đến nay, không thiết gì hết.
Cũng chỉ có con mèo không hiểu những bức ảnh này, ăn cơm xong còn có thể nhảy đến nhảy lui ở trên bàn.
Lúc nhìn những thông tin này, Giải Lâm thường rất im lặng, thông qua ảnh và hồ sơ, quá trình phạm tội dần dần xuất hiện từng chút một trước mắt hắn. Giống như xây nhà, từ xi măng cốt thép dựng đến nội thất bên trong nhà, càng vào trong càng chi tiết.
Trì Thanh nhìn lướt qua một lần, sau đó sự chú ý không còn ở trên chồng ảnh kia nữa. Anh nhớ đến lần trước ở trong phòng quan sát, phản ứng của Giải Lâm có hơi khác thường.
Trì Thanh bỗng nhiên nói: “Đưa tay cho em.”
Có đôi khi cuộc đời rất đỗi kỳ diệu.
Trước đây đều là Giải Lâm nói câu này với Trì Thanh, bây giờ thân phận đổi chỗ, người nói câu này đổi thành Trì Thanh.
Giải Lâm còn đang suy nghĩ về vụ án, chưa phản ứng lại Trì Thanh muốn làm gì: “Hửm?”
Lòng bàn tay Trì Thanh chạm vào bàn tay mà Giải Lâm đưa qua.
…
Còn có thể làm gì?
Sợ anh suy nghĩ lung tung đó.
“Giữ trật tự xã hội.” Trì Thanh lạnh lùng nói đùa, “Giảm tỉ lệ tội phạm.”
Mèo còn đang dùng chân thọc tùm lum trên bàn, sau khi làm mấy tấm ảnh lộn xộn lại nhảy khỏi bàn. Mấy chân của nó đúng lúc đá văng vài trang hồ sơ bên trên, để lộ ra bài thi dưới cùng.
Giống trường cấp 3 Quang Viễn, trường trung học số 6 – Hoằng Hải cũng mới tiến hành kiểm tra đầu năm. Điểm số của ba học sinh này ngang nhau, cộng tất cả lại thì bình quân điểm mỗi môn không quá 40.
Ánh mắt của Giải Lâm dừng lại trên mấy bài thi kia: “Đó là gì vậy?”
Trì Thanh nhìn qua: “Là điểm số mà nhắm mắt cũng không thể thi được thấp như vậy.”
“Không phải.” Giải Lâm nói, “… Cái bên cạnh kết quả.”
Fax in không rõ ràng, đặc biệt là chữ viết bên trên không phải biết bằng bút mực. Nhìn từ xa, chữ viết càng nhạt, cầm bài thi đến gần nhìn mới nhìn rõ đó là thứ hạng thành tích. Lúc giáo viên tổng kết thành tích chung trong lớp đều sẽ dùng bút chì đánh dấu ở bên cạnh điểm số.
32/32.
31/32.
30/32.
Không biết có phải trùng hợp hay không, toàn lớp 32 học sinh, ba học sinh này thẳng hàng xếp ba hạng cuối cùng.